An Ninh cười đến mức hơi đau hông, cuối cùng cô cũng đứng lên, gà trống cũng đi sang một bên chơi.

“Anh hai, vết thương của anh đã tốt hơn chưa?”

“Khá hơn nhiều rồi, có thể tự xuống đất đi vệ sinh.”

Hai ngày trước An Quốc Minh đều phải chịu đựng, chờ đến khi anh cả trở về đỡ lên để đi vệ sinh.

“Nói nhảm cái gì đâu! Mẹ nói mẹ giúp con, con không vui con còn trách ai.”

Lâm Thúy Hoa từ sân sau trở về, vừa lúc nghe thấy An Quốc Minh ở nơi đó lải nhải.

Bà ấy đi hai bước, vừa lúc thấy An Ninh.

“Tổ tông nhỏ của mẹ, con đã trở lại rồi.”

Lâm Thúy Hoa đi vài bước liền vọt tới trước mặt An Ninh, nhìn cô thật kỹ rồi nhăn mày lại.

“Gầy! Con đã làm gì vậy.”

“Không có việc gì, trở về ăn nhiều một chút thì tốt rồi.”

An Ninh chưa nói chuyện gì cụ thể, cùng Lâm Thúy Hoa đi vào phòng.

Còn An Quốc Minh, một mình đi theo ở phía sau.

Sau khi An Quốc Minh đi theo vào nhà, đầu tiên là tìm hai miếng bánh ngọt cho An Ninh ăn.

“Em tranh thủ ăn một chút đi.”

An Quốc Minh lại nhìn về phía phòng bếp kêu: “Mẹ, mẹ chiên hai cái trứng gà cho em gái trước.”

“Biết rồi, mẹ còn không bằng con sao.”

Lâm Thúy Hoa lải nhải, nhưng là động tác dưới tay cũng không hề chậm một chút nào, chỉ ở trong phòng bếp một lát, liền bưng một cái đĩa vào cho An Ninh.

“Con ăn lót dạ trước đi, mẹ làm cơm cho con.”

“Vâng.”

An Ninh nhận lấy cái đĩa, phía trên có bốn quả trứng gà chiên béo ngậy, rải dầu mè cùng một chút nước tương.

An Ninh cũng rất đói bụng, ăn mấy miếng liền ăn sạch đĩa trứng gà, còn có cả bánh hạch đào mà anh hai cho.

“Chậm một chút, chậm một chút.”

An Quốc Minh xuống đất, đi ra ngoài đổ một chút nước mang vào cho An Ninh.

“Em gái, em ——”

An Quốc Minh muốn hỏi, anh ấy đại khái đã đoán được em gái đã đi làm cái gì cho mình, trong lòng anh ấy hơi hụt hẫng.

An Ninh uống nước xong, chỉ là cười nhẹ.

“Anh hai, nếu em xảy ra chuyện, anh sẽ làm như thế nào?”

“Ai dám bắt nạt em, anh hai sẽ liều mạng, đều cho em —— ha ha, em gái nói rất đúng, anh hai đã biết.”

An Quốc Minh hiểu rõ ý của An Ninh, nhưng vẫn hỏi một chút chi tiết.

An Ninh không có giấu An Quốc Minh, nói một lần vô cùng kỹ càng tỉ mỉ.

An Quốc Minh ở đối diện nghe xong, trong ánh mắt có tia sáng, biện pháp cô nghĩ ra rất tốt!

“Anh hai, em có thể làm được chuyện này, nhưng anh làm không được, anh hiểu chưa?”

“Anh phải lợi dụng chính đầu óc của anh, tốn nhiều thời gian hơn em, em nói rõ ràng với anh như vậy, là muốn nói cho anh, không cần xem thường bất kỳ một người nào.”

“Em chính là một nhân vật nhỏ từ nông thôn ra tới, có lẽ cũng thông minh, nhưng người bên ngoài cũng không ngốc.”

An Ninh nói xong, nhìn chằm chằm An Quốc Minh.

Trong ánh mắt của An Quốc Minh không có không vui, chỉ có cảm kích.

“Em gái, lúc nằm ở cái con hẻm nhỏ kia, anh hai liền hiểu rõ, sẽ không có lần sau.”

“Được, em tin anh hai.” An Ninh vô cùng chắc chắn nhìn An Quốc Minh nói: “Về sau anh hai làm buôn bán, em liền ở phía sau anh, anh quay đầu lại là có thể thấy em.”

“Được! Sau này anh hai kiếm tiền nuôi em.”

Hai anh em hiểu ý cười, không hề nói đến chuyện lúc trước.

“Đúng rồi, hôm nay em trai thi đại học sao?”

“Đúng vậy, hôm nay là ngày thi cuối cùng rồi.”

An Quốc Minh đứng dậy tiếp tục nói: “Anh cả đi đón em trai, em không cần nhọc lòng chuyện này.”

An Ninh gật đầu, thấm thoát chính mình đã tới nơi này hơn một tháng rồi.

Cô mới vận chuyển hạt giống hai lần, đêm nay lại vận chuyển một lần nữa.

An Ninh quyết định xong, đầu tiên trở về phòng của mình, mơ mơ màng màng ngủ rồi.

Mấy ngày này, cô thật sự rất mệt mỏi.

Lúc cô đi ngủ, lòng bàn tay trái của cô loé lên một tia sáng mỏng manh.

An Ninh ngủ say, không có phát hiện ra.

Lòng bàn tay của cô có tia sáng chợt lóe lên, không đau không ngứa, An Ninh không hề cảm giác được.

An Ninh ngủ một giấc rất ngon, khi cô mở to mắt, đều có cảm giác không biết hôm nay là năm nào.

Trong nhà quá yên lặng.

Yên lặng giống như không hề có một người nào.

Yên lặng đến mức làm cô hơi sợ hãi.

An Ninh đứng dậy nhìn ra bên ngoài, một màu đen kịt.

Cô giơ bàn tay của mình lên, mượn tia sáng ít ỏi của ánh trăng, nhìn thời gian một chút.

“8 giờ 37, mọi người đâu hết rồi?

An Ninh vội vàng xuống giường, đi ra khỏi phòng.

Phòng bếp không có ai, phòng đối diện cũng không có ai, ngay cả anh hai đang bị thương cũng không ở nhà.

“Không phải là đã xảy ra chuyện gì đấy chứ.”

Tim của An Ninh dần dần nhấc lên, chạy ra ngoài, nhà của anh cả cũng không có người, ngay cả em trai tham gia thi đại học cũng không ở.

Toàn bộ ngôi nhà, chỉ có mấy con gà mái, còn có gà trống đang ở nhà.

“Âm thanh gì vậy?”

An Ninh đứng ở trong sân, mơ hồ nghe thấy có người kêu to.

Cô chạy ra bên ngoài.

“Trời ơi!”

An Ninh lập tức hiểu rõ vì sao, ánh lửa kia cao tận trời, ở trong đêm thấy vô cùng rõ.

Cháy!

An Ninh liều mạng chạy vội, chạy tới nơi có ánh lửa.

Khi cô gần tới, nơi này đã rất đông đúc rồi.

Tất cả người dân trong thôn, nối thành một đường dây đưa nước, một thùng, một thùng lại một thùng đưa về phía trước.

Không chỉ như thế, còn sử dụng xẻng, không ngừng hất đất về phía lửa lớn, mạnh mẽ hất về phía ngôi nhà đang cháy.

“Mau lên! Mau lên!”

“Gió đang thổi!”

“Mọi người cố gắng một chút!”

An Ninh không có lập tức tiến lên hỗ trợ, cô quan sát toàn bộ ngọn lửa.

Nhà ở nông thôn đều là gần kề nhau, mọi người vội vàng cứu hoả, là bởi vì sắp có gió thổi.

Gió làm lửa to hơn, thì một loạt nhà ở đều gặp nguy hiểm.

Tuy rằng đang cứu hoả, nhưng mà tốc độ quá chậm.

Nên làm cái gì bây giờ?

An Ninh chạy về phía Tôn Đại Tráng, túm chặt ông ta hô to.

“Đội trưởng, lấy đất, tôi leo lên trên nhà!”

An Ninh nói xong, trực tiếp nhảy lên đầu tường tới nhà hàng xóm bị cháy, không cần cây thang, chỉ bước một bước lên cửa sổ, tay đặt lên mái hiên, xoay người một cái, người đã ở trên nóc nhà.

“Đội trưởng, nhanh lên!”

Phản ứng của Tôn Đại Tráng cũng không chậm, đúng lúc ngọn lửa đang ở giữa, đi trên nóc nhà có thể dập lửa ở nơi trung tâm.

“Mau mau, lấy đất đưa cho An Ninh!”

Tôn Đại Tráng kêu xong, Giang Hạ phản ứng nhanh nhất, anh trực tiếp nhảy lên bệ cửa sổ, xách một thùng đất, đưa về phía trước.

An Ninh ghé vào mái hiên, dùng một tay xách cái thùng lên, lớn tiếng hét: “Đổi cái lớn hơn! Tôi có thể cầm được!”

Người dân trong thôn ở phía dưới, hành động cũng không chậm.

Mấy người dân trong thôn, cầm túi lụa đặt trong sọt, người bên cạnh, dùng sức lấy đất trong vườn rau, về phần đồ ăn có thể ăn được nữa hay không thì không rảnh lo.

Một sọt đầy đất, không phải một người có thể di chuyển.

An Quốc Khánh học dáng vẻ của Giang Hạ, đi lên cửa sổ, chân của hai người được người ở phía dưới ôm lấy, hai người bọn họ hợp lực đưa một sọt đất lên.

An Ninh ở phía trên, hai tay dùng sức, lại tiếp tục kéo lên, đổ một sọt đất vào nơi ngọn lửa cháy to nhất.

Một sọt lại một sọt đất, được kéo lên.

Lúc này ngôi nhà bị cháy, trước sau đều có người, hơn nữa An Ninh còn ở phía trên, cuối cùng ngọn lửa cũng có xu thế thu nhỏ lại.

Đội trưởng Tôn Đại Tráng ở phía dưới, lập tức quyết đoán kêu: “Lên nóc nhà của nhà ông Lý, nhanh lên!”

Mấy người đàn ông mạnh mẽ, bò từ đầu tường lên trên phòng, ba người ở phía trên hợp lực lấy thùng nước mà người ở phía dưới đưa lên, một thùng rồi lại một thùng bắt đầu dập tắt lửa.

Hơn mười phút sau, chỉ còn lác đác vài đốm lửa nhỏ.

“Mau lên, mau lên, một thùng cuối cùng, cố gắng một chút!”

Lúc này, mặt của Tôn Đại Tráng đã đen thui, lông tơ trên cánh tay đều bị đốt hết.

Mọi người dân trong thôn đều tiếp tục, An Ninh cũng vẫn luôn dùng tinh thần lực quan sát, cho đến khi không còn một chút ngọn lửa nào, mới tê liệt ngã xuống trên nóc nhà, nhìn ngôi sao trên bầu trời, cười ngây ngô.

Người dân trong thôn ở phía dưới, hầu hết mọi người cũng đều tê liệt ngã xuống trên mặt đất.

Giang Hạ cùng An Quốc Khánh vẫn luôn đứng ở trên cửa sổ đưa đất, hai cánh tay không ngừng run rẩy, nhưng trên mặt lại giống như gỡ xuống gánh nặng.

Lửa tắt.

Mấy người đàn ông ở phía trước dập lửa gần như đã không còn sức lực, người dân trong thôn ở phía sau vẫn luôn đưa nước, bắt đầu tiến lên dọn dẹp một chút, đổ thêm nước, xác nhận nó không thể cháy lại.

Dường như tất cả đã kết thúc, cho đến khi một tiếng khóc truyền đến.

“Nhà của tôi a ———”

“A —— tôi —— nhà ———”

Một người phụ nữ ngồi dưới đất, vỗ lên trên mặt đất, khóc lóc thảm thiết.

Mấy người phụ nữ ở bên cạnh, tiến lên an ủi một chút, nhưng lại không biết nên nói cái gì.

Đây là nhà của bọn họ, toàn bộ tài sản, cho dù là ai thì cũng không thể không khóc.

Nông dân có chút gì, còn không phải là chút đất và nhà sao.

“Được rồi, hôm nay mấy người đi đến nhà ai ở một đêm đi, có việc gì thì ngày mai chúng ta lại nói.”

Tôn Đại Tráng ra mặt, chủ nhiệm hội phụ nữ ở trong thôn cũng đứng ra khuyên, gia đình ngôi nhà bị cháy này trước ở trong nhà của anh em trong thôn đi, mấy người dân trong thôn cũng đều đi về trước.

“Em gái, em có thể xuống dưới không?”

An Quốc Minh không thể cứu hoả, vẫn luôn ở bên ngoài nhìn, sau đó vẫn luôn nhìn em gái của mình.

“Anh hai, em có thể xuống dưới, chờ em một lát.”

An Ninh thong thả ngồi dậy, cho dù có sức, nhưng vẫn có chút mệt.

Cô từ phía trên xuống dưới, được Lâm Thúy Hoa đỡ một phen, người một nhà đi về nhà.

Sau khi về nhà, Lâm Thúy Hoa mới bắt đầu lải nhải.

“Chỉ có con có bản lĩnh hay sao, có những người đàn ông khoẻ mạnh kia, còn cần con làm sao.”

Lâm Thúy Hoa vừa lải nhải, vừa xoa cánh tay cho An Ninh.

“Cánh tay này chắc phải đau mấy ngày đó, xem con làm thế nào.”

An Ninh vốn định dùng tinh thần lực để giảm bớt một chút, hiện tại dứt khoát thu lại.

Vẫn nên đau mấy ngày đi, nếu không chính mình quá khác con người.

“Được rồi, con bé đã làm chuyện tốt, một cái thôn, còn có thể nhìn mà không hỗ trợ sao.”

An Tam Thành mới nói xong, liền nhận được cái trừng mắt của Lâm Thúy Hoa.

“Chỉ có ông là người tốt, ngày qua ngày, lời hay đều do ông nói.”

Lâm Thúy Hoa hừ một tiếng, xoay người đi lấy cơm cho An Ninh.

Hôm nay lúc ăn cơm tối, Lâm Thúy Hoa đi kêu An Ninh, kêu hai tiếng cô cũng chưa dậy.

Bà ấy liền biết An Ninh rất mệt mỏi, là kiểu mệt đến không được kia.

Bà ấy dứt khoát để cơm lại, chờ cô tỉnh rồi ăn.

“Ăn đi, ăn no rồi ngủ tiếp.”

An Ninh nhìn chậu nhỏ trên bàn, cười tủm tỉm hỏi: “Mẹ, mọi người đã ăn thịt sao? Thế này cũng quá nhiều.”

“Ăn còn không ngăn được miệng của con, ăn thoải mái đi, ăn xong thì đi về nghỉ ngơi.”

“Đúng là không chê mệt mỏi.”

An Ninh sớm đã quen việc Lâm Thúy Hoa hay lải nhải, mỗi một câu An Ninh nghe được, đều là đau lòng cho cô.

An Ninh cúi đầu ăn cơm.

Trong chậu có hai loại gạo là gạo kê cùng hạt cao lương, đồ ăn là xương sườn nấu với cải thìa.

Một chậu cơm nhỏ cùng đồ ăn, bị An Ninh ăn sạch sẽ, trong lúc đó cô nghe người nhà họ An nói chuyện, cũng hiểu rõ chuyện bị cháy này.

Người bị cháy nhà cũng họ An, đang nấu cơm được một nửa, người lớn trong nhà lại đi ra ngoài, chỉ còn lại hai đứa nhỏ.

Trẻ con đùa giỡn, không cẩn thận túm một cây củi đang cháy, cũng không chú ý, lửa từ củi bắt đầu cháy xem ở trong phòng bếp.

Trẻ con hoảng sợ nên không kịp thời cứu hoả, mới làm cho ngôi nhà bị cháy một nửa.

An Ninh nghe lời Lâm Thúy Hoa nói, trong lòng có chút suy tư.

Cô biết vật liệu xây dựng chống hỏa hoạn.

Ý nghĩ này thoáng qua trong đầu cô, An Ninh cũng không có suy nghĩ kỹ càng, chủ yếu là cô không thể tiến một bước quá lớn, tạm thời tập trung vào máy móc.

Nếu máy móc thu hút được sự chú ý của những người nào đó thì bọn họ chỉ nghĩ là người nọ có tài về máy móc.

Nhưng nếu biết quá nhiều thứ thì có vẻ không hợp lý.

Lúc này An Ninh nghĩ tới lời An Tam Thành động viên cô đi học, đi học không nhất định là học cái gì đó, nhưng sẽ là một phương pháp che đậy rất tốt.

Nhưng phải đợi một năm nữa.

Sau khi cô truyền nhiều hạt giống hơn, người của nhà họ An có cuộc sống tốt hơn và cô hiểu biết sâu hơn về thế giới này.

Khi có nguồn tài chính dồi dào hơn, cô có thể mua được một mảnh đất gần chỗ đi học.

Dần dần trong lòng An Ninh đã sắp xếp xong những việc nên làm, sau khi ăn xong cô đi dạo trong sân một lúc.

Khi thấy bụng không còn khó chịu nữa, cô mới quay vào nhà ngủ.

Sau khi cô trở về phòng thì đã là sáng sớm.

An Ninh lại đắp chăn lên người, từ trong tủ lấy ra gói hạt giống trước đó, bắt đầu truyền đi.

Hạt giống truyền đi lần này có chút lớn, lần trước Lâm Thúy Hoa nói là hạt bí.

“Một hạt, hai hạt, ba hạt...mười hạt...”

Khi An Ninh đếm đến mười, động tác của cô dừng lại.

Xảy ra chuyện gì vậy?

Lần trước khi cô truyền hạt dưa chuột, chỉ có thể để vô được mười hạt.

Nhưng hạt bí lớn hơn hạt dưa chuột, mà vẫn còn chỗ sau khi để vô mười hạt.

An Ninh cầm chai Klein trong tay lên, cẩn thận xem xét.

“Nó đã biến lớn hơn rồi.”

Cô rất ngạc nhiên.

Chai Klein có chức năng không gian vô tận ở Tinh Tế, nhưng sau khi du hành xuyên thời gian, nó không dễ dàng duy trì được kích thước lớn như vậy.

An Ninh tiếp tục bỏ hạt giống vào chai Klein, khi bỏ đến hạt thứ mười sáu, cuối cùng cô không thể bỏ thêm được nữa.

Dựa vào thể tích của hai loại hạt thì chai Klein lớn gấp đôi.

“Chai Klein có quan hệ mật thiết với tinh thần lực của mình, chẳng lẽ công việc đồng áng đã mở rộng tinh thần lực của mình?”

“Khi tinh thần lực mở rộng, chai Klein cũng có thể mở rộng.”

An Ninh phân tích một lát, rồi cũng không quan tâm về chuyện đó nữa, cô chỉ cần làm việc của mình từng bước một là được.

Cất chai Klein đi và đi ngủ.

Sáng sớm hôm sau, đầu tiên An Ninh lên núi một chuyến, bắt hai con gà rừng rồi xuống núi.

Vừa bước vào cổng sân, cô đã nhìn thấy An Quốc Bình.

“Sao em lại ở nhà?”

An Quốc Bình đang rửa mặt bị câu hỏi này làm cho trở tay không kịp, trong giây lát cậu ấy nghi hoặc nghĩ một lúc, mình vừa mới thi đại học xong.

“Chị, em thi xong rồi, hiện tại được nghỉ.”

Lần này đến lượt An Ninh bị đánh không kịp trở tay.

“Ồ, chị quên mất.”

An Ninh mang theo hai con gà rừng đi vào, lấy một cái sọt nhốt chúng vào, rồi ngồi xổm xuống rửa tay bên cạnh An Quốc Bình.

Trong lúc nhất thời, hai chị em có chút xấu hổ.

Không biết nên nói cái gì mới được.

“Kỳ nghỉ em sẽ làm gì?”

“Em ra đồng làm ruộng.”

An Quốc Bình thản nhiên trả lời, cười toe toét nói: “Làm việc ngoài đồng kiếm một ít công điểm.”

“Cũng đúng.”

An Ninh rửa mặt xong, lấy kem đánh răng bôi lên bàn chải rồi đánh răng, sau đó vào trong nhà ăn cơm.

Buổi sáng ăn cháo, Lâm Thúy Hoa hấp một chén lớn canh trứng và rắc rau hẹ đã cắt nhỏ lên trên.

“Có nhiều rau hẹ như vậy, chúng ta làm bánh ăn đi.”

“Được rồi, bữa trưa rồi làm.”

Lâm Thúy Hoa vừa đồng ý, ngoài sân có người hét lên.

“An Ninh, có điện thoại của cô?”

An Ninh đặt bát trong tay xuống, nói với An Tam Thành: “Ba, con đi ra ngoài một chuyến.”

“Đi đi.”

An Ninh đã chạy ra khỏi nhà và nhanh chóng đến đại đội, cô gọi lại số điện thoại đã được ghi lại.

Là số điện thoại của xưởng trưởng Lý.

Sau vài tiếng tút tút, thì ngay lập tức có người bắt máy.

“Xưởng trưởng Lý, tôi là An Ninh.”

Xưởng trưởng Lý ở đầu dây bên kia điện thoại đầu tiên nói với An Ninh về chuyện của Chu Kiến Bình.

“Ông Chu đó bị bắt đi điều tra rồi, tôi cũng không hỏi cụ thể là chuyện gì, cần tôi đi không...”

“Không cần, tôi biết kết quả là được.”

“Được rồi, khi có kết quả tôi sẽ nói cho cô biết.”

Xưởng trưởng Lý nói xong, ông ta cũng không hề cúp máy, mà do dự một chút, chần chừ một lúc lâu.

“Xưởng trưởng Lý, có chuyện gì thì cứ nói thẳng với tôi.”

“Được rồi, vậy tôi nói thẳng cho cô.”

Xưởng trưởng Lý cầm điện thoại nói chuyện với An Ninh về xưởng máy móc.

“Vấn đề bây giờ là bản vẽ của cô thì ổn, nhưng thiết bị của họ không phù hợp, tôi muốn hỏi cô có muốn đi xem thử không?”

An Ninh suy nghĩ một lúc rồi nói: “Được, nhưng qua vài ngày nữa , hai ngày này tôi có việc.”

Cô muốn phục hồi tinh thần lực đã tiêu hao tối qua.

“Không sao, khi nào đến thì gọi cho tôi.”

An Ninh đồng ý, cúp điện thoại, trả tiền rồi rời đi.

Những ngày tiếp theo, An Ninh chăm chỉ làm ruộng và không đi đâu cả.

Năm ngày sau, tinh thần lực của cô hoàn toàn khôi phục, thậm chí cô cảm giác được nó đã mở rộng ra thêm một ít.

An Ninh nghĩ đến việc lại truyền hạt giống đi vào ban đêm, có lẽ sẽ truyền đi được nhiều hơn.

“Ăn cơm thôi, mau ăn cơm đi.”

Lâm Thúy Hoa gọi mọi người ăn sáng, mọi người nhanh chóng ngồi xuống.

“Mẹ, chợ Tôn Gia Câu mở cửa, hôm nay là ngày mùng bảy, đúng lúc là ngày họp chợ.”

Chị dâu cả Chu Quế Phân nói xong, An Ninh tò mò ngẩng đầu lên, họp chợ là gì?

“Thật sao, lát nữa chúng ta tới đó đi, vừa lúc có thể đi xem thử.”

Lâm Thúy Hoa tỏ ra rất hứng thú.

“Mẹ, con có thể đi không?”

An Ninh cũng có chút hứng thú, nhưng cô chưa từng đến đó bao giờ.

“Đi thôi, đúng lúc con có sức lực.”

Lâm Thúy Hoa không phản đối, sau khi mọi người ăn xong thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra ngoài.

“Chúng ta đến đó bằng cách nào?”

“Đi đến đầu thôn, rồi bắt xe bò đi, chúng ta không đi xe đạp, ngày họp chợ rất là đông đúc sẽ dễ mất xe.”

Lâm Thúy Hoa nói không được, An Ninh cũng không ép buộc, đi theo Lâm Thúy Hoa và chị dâu cả đến đầu thôn.

Khi đến đầu thôn mới phát hiện ra ở đó có khá nhiều người, bọn họ đến hơi muộn và lỡ mất xe bò.

Cuối cùng ba người bọn họ đi bộ tới đó, khoảng cách cũng không xa lắm, đi bộ hơn nửa tiếng là đến nơi.

An Ninh cuối cùng cũng biết họp chợ là thế nào.

Một nơi rất trống trải và bày đầy quầy hàng đơn giản.

Một số quầy hàng được dựng lên bằng những tấm ván gỗ, một số quầy hàng chỉ đơn giản là những mảnh vải trải trên mặt đất.

Có người bán rau, có người bán quần áo, giày dép, tất, có người bán rổ đan các loại.

Hầu hết đồ vật của các quầy hàng đều do người dân tự mình làm ra, không có hàng bên ngoài nhập vào.

Nhưng thực sự có rất nhiều người, có nhiều người là tới đây xem náo nhiệt.

Kiểu họp chợ này, rất lâu đã không cho mở ra rồi.

Việc mở cửa đồng nghĩa với việc không ai quản đến việc kinh doanh buôn bán nữa.

An Ninh tò mò nhìn quanh, đi theo Lâm Thúy Hoa và chị dâu cả.

“Ồ, đây không phải là Quế Phân sao?”

Một giọng nữ có phần sắc bén truyền đến trước mặt ba người.

An Ninh rõ ràng nhìn thấy chị dâu cả đang không vui và mím môi lại.

Người phụ nữ đối diện nhiệt tình đến mức nắm lấy tay chị dâu cả, ai không biết nhìn còn tưởng bọn họ là chị em ruột.

“Quế Phân, sao cô không về nhà thăm ba mẹ mình, bọn họ lúc nào cũng nhớ cô.”

“À đúng rồi, em trai cô sắp kết hôn rồi, cô biết không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play