An Ninh ngây thơ yếu đuối, bình an bước ra khỏi cục cảnh sát.

Về phần Chu Kiến Thiết, người đã bị cảnh sát giam giữ, vì những gì anh ta đã nói, không phải muốn rút lại là rút lại được.

An Ninh bước ra khỏi cục cảnh sát và cảm ơn cảnh sát với vẻ mặt biết ơn.

“Cám ơn các anh nhiều lắm, may mà có các anh ở đây, nếu không tôi cũng không biết phải làm sao.”

Mấy người cảnh sát ở cửa ngoài cười nhưng trong không cười nói không có việc gì, quan trọng là bọn họ không có làm gì cả!

An Ninh cảm tạ rồi quay người rời đi, nụ cười trên mặt trong nháy mắt nhạt đi, trở nên thần bí.

Không phải cô không biết diễn, mà là không cần thiết đối với một số người.

Nhưng Chu Kiến Thiết đã chạm đến giới hạn của cô chính là người nhà họ An, chính mình không có bản lĩnh thì đừng nên đụng đến người của cô.

Nhưng lừa dối đến trước, hành hung người đến sau, vậy không cần phải giảng đạo lý gì hết.

An Ninh đạp xe đến trường của An Quốc Bình.

Khi đến cổng trường cấp 3, An Quốc Bình đã bị gọi ra ngoài, khi nhìn thấy An Ninh thì vô cùng sợ hãi.

Chẳng lẽ anh hai sắp chết?

Cũng khó trách An Quốc Bình nghĩ như vậy, nếu như không phải anh hai sắp chết, ai lại tới trường học tìm cậu ấy?

“Chị ——”

Giọng An Quốc Bình run run khi gọi một tiếng chị.

“Có người bắt nạt em?”

Lúc này An Ninh không kịp nghĩ cậu ấy nói tới chuyện của An Quốc Minh, cho rằng có người lại bắt nạt An Quốc Bình.

“Không phải, không phải, chị, không ai ức hiếp em, chị tìm em là vì anh hai...”

“Ồ —— không phải, anh hai rất khỏe, cũng không phải rất khỏe, nhưng còn sống, bị thương nên đang ở nhà dưỡng bệnh.”

An Ninh giải thích xong, An Quốc Bình cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, cả buổi sáng cậu ấy lo lắng đến nỗi không thể tập trung học được.

“Chị đến tìm em vì chị sẽ để xe đạp ở trường em, buổi tối khi tan học, em nhớ đạp xe về nhà, chị có việc phải đi lên huyện một chuyến.”

An Ninh giải thích xong cũng không nói đi lên huyện làm gì, chỉ nói với An Quốc Bình đừng quên xe đạp sau đó cô quay người bỏ đi.

Sau khi An Ninh rời khỏi, cô bắt xe buýt buổi chiều để đến huyện thành.

Khi đến huyện thành, vừa đúng lúc là thời điểm tan làm, đã có rất nhiều người mặc quần áo lao động đi xe đạp hoặc đi bộ theo nhóm.

An Ninh quen thuộc tìm đến xưởng sản xuất cặp xách, ngồi xổm ở một góc chờ một lát.

Có lẽ là do may mắn nên cô đã đợi được anh họ của Chu Kiến Thiết, xưởng trưởng Chu.

An Ninh đứng dậy, nhàn nhã đi theo xưởng trưởng Chu, đi theo anh ta về nhà.

An Ninh yên lặng ghi lại địa chỉ, cô cũng không vội rời đi, mà đi đến đối diện nhà xưởng trưởng Chu, tay cầm một cái bánh bao lớn vừa ăn vừa theo dõi.

Muốn đánh bại ai đó, giết chết là việc dễ dàng nhất, nhưng đây không phải là Tinh Tế nên cô không thể làm điều đó.

Vậy thì có một cách khác là tìm ra điểm yếu của ông ta, đó chính là điều hiện tại An Ninh đang làm.

Cô dự định theo dõi.

Tìm hiểu trước rồi hành động sau.

Đêm đó, xưởng trưởng Chu không đi ra ngoài.

Sáng hôm sau, An Ninh đi theo xưởng trưởng Chu đến nhà máy, đợi đến buổi tối tan ca ông ta về nhà như thường lệ, không có gì bất ngờ.

An Ninh không vội, cô có thời gian.

Bình tĩnh lấy ra một chiếc bánh nướng, ăn vài miếng rồi tiếp tục nhìn chăm chú.

Quan sát ba ngày liên tục, toàn bộ đều là nhà máy, về nhà, về nhà và đi đến nhà máy.

Ngày thứ tư, An Ninh tiếp tục đi theo, sau khi xưởng trưởng Chu vào nhà máy, chưa tới mười giờ ông ta một mình đi ra ngoài.

An Ninh ngồi xổm trong góc cuối cùng cũng lộ ra nụ cười.

An Ninh đi theo xưởng trưởng Chu và đi bộ đến một địa chỉ mới.

An Ninh đi theo phía sau cảm thấy nhất định có chuyện gì đó, bởi vì xưởng trưởng Chu ở phía trước đi vào ngõ nhìn trái nhìn phải, nhìn qua nhìn lại, giống như có tật giật mình.

Quả nhiên, sau khi xưởng trưởng Chu gõ cửa có tiết tấu, cánh cửa gỗ nhanh chóng mở ra, chỉ để lại một khe hở nhỏ, một bàn tay có màu da khác kéo quần áo của xưởng trưởng Chu đi vào.

Sau khi cửa đóng lại, An Ninh từ trong góc đi ra ngoài, quan sát địa hình xong liền trèo tường đi lên phòng.

Tinh thần lực của cô mở ra để dò xét, cô đã tìm ra chính xác vị trí của xưởng trưởng Chu, từ trên nóc nhà nhảy xuống và đáp đất trong im lặng.

An Ninh ngồi xổm dưới cửa sổ nghe lén.

Bên trong đang tiến hành một trận vận động hài hoà, sau khi âm thanh dừng lại, An Ninh nhìn đồng hồ, khoé môi nhếch lên.

“Quỷ xứ, còn biết tới tìm em.”

“Sao có thể không tới đâu? Em không biết anh nhớ em đến mức nào đâu.”

“Hứ!”

Người phụ nữ bên trong giả vờ tức giận, còn xưởng trưởng Chu bắt đầu dỗ dành, rất nhanh cả hai đã làm hòa và bắt đầu nói chuyện.

An Ninh ở bên ngoài, khóe miệng nhếch lên, cô đã nghe được tin tức mà mình muốn, không tệ.

Khoảng nửa tiếng sau, hai người ở trong phòng bắt đầu mặc quần áo, An Ninh lập tức đứng dậy, lại trèo tường bỏ chạy.

Sau khi An Ninh rời khỏi, liền bắt đầu suy nghĩ bước tiếp theo mình nên làm cái gì.

Sau khi suy nghĩ một lát, cô quyết định đến nhà xưởng trưởng Chu, nhưng không có vào mà thay vào đó cô quan sát cuộc sống hàng ngày của vợ xưởng trưởng Chu.

Khi màn đêm buông xuống, An Ninh rời đi, cô không ở khách sạn nào mà cứ lang thang bên ngoài.

Khoảng nửa đêm, An Ninh trèo tường vào xưởng sản xuất cặp xách.

Tìm đến phòng kế toán, lục lọi rồi lấy sổ sách đi, sau khi An Ninh ra khỏi phòng kế toán, cô lại đi đến phòng xưởng trưởng nhà máy, tìm kiếm một vòng, nhưng không phát hiện được gì.

An Ninh không hề tiếc nuối, cô cầm sổ sách trèo tường đi đến nhà nhân tình của xưởng trưởng Chu.

Làm nhân tình của ông ta ngất xỉu bằng tinh thần lực của mình, tìm thấy cuốn sổ ghi lại cuộc trò chuyện bí mật của hai người bọn họ, mang nó đi, căn phòng khôi phục về trạng thái ban đầu.

Sau khi An Ninh rời đi, cô tiếp tục theo dõi nhà của xưởng trưởng Chu.

Rạng sáng, sau khi xưởng trưởng Chu đi làm, vợ ông ta lại đi ra ngoài.

An Ninh đi theo một ngày, đại khái biết được thời gian và phạm vi hoạt động của vợ ông ta.

Buổi tối, khi đến giờ tan làm, An Ninh không tiếp tục theo dõi mà đi đến xưởng sản xuất cặp xách đợi thư ký của xưởng trưởng Chu.

Sau khi anh ta ra ngoài, An Ninh đi theo, từ trong túi móc ra tấm vải đã chuẩn bị sẵn.

Khi đến một con hẻm nào đó, An Ninh che mặt lại, giọng nói hung dữ, cầm một vật giống như con dao ấn vào lưng thư ký của xưởng trưởng Chu.

“Đừng hét lên, nếu không sẽ chết.”

“Đừng đừng, tôi sẽ cho cô tiền, tôi sẽ cho cô tiền.”

An Ninh đưa thứ mình đang cầm về phía trước, hung dữ nói: “Tôi muốn biết về xưởng trưởng Chu của các người.”

Nửa tiếng sau, An Ninh rút lui khỏi con hẻm và nhanh chóng biến mất.

Thư ký ở trong ngõ lo lắng nhưng không dám nói chuyện với ai, nên đành phải về nhà.

Bên kia, An Ninh đến Cung Tiêu Xã, mua giấy và sổ các thứ, tìm một chỗ không có người và bắt đầu sao chép.

Cô sao chép tổng cộng ba bản, một phần cho đối thủ chả bọn họ, một hần cho Cục Công Thương, một phần cho Cục Cảnh sát, còn bản gốc thì cô tạm thời giữ lại.

Nhưng nội dung và chữ viết của ba bản này hoàn toàn giống với bản gốc.

Sau khi mọi việc đã xong xuôi, An Ninh lại đi loanh quanh trong huyện thành thêm hai ngày nữa, đêm đó, ba tập tài liệu xuất hiện trong nhà cục trưởng, ở nơi dễ thấy nhất, chính là trên gối của bọn họ.

Đây là nơi mà bất kỳ ai cũng không thể bỏ qua.

Sau khi An Ninh chuyển xong tài liệu cuối cùng, cô ngửa mặt lên nhìn bầu trời đầy sao.

Chờ đợi.

An Ninh lại tùy tiện tìm một góc tường, lại ngủ lại một đêm.

Cũng may là mùa hè, ngủ qua đêm bên ngoài vào buổi tối cũng không có lạnh lắm, nhưng mà sẽ có muỗi.

Sáng sớm hôm sau, xưởng trưởng Chu lại tiếp tục đi làm, thời gian giống nhau, ông ta lại tiếp tục đi ra, đi đến nhà của nhân tình.

An Ninh chờ chính là giờ phút này, cô lập tức đi đến chỗ mà vợ của xưởng trưởng Chu ở.

Cô tiện tay nắm lấy một nắm đất, làm cho mặt mày xám xịt, tóc cũng bị làm cho lộn xộn, nhìn không rõ mặt.

Cô cúi đầu, cong eo, dáng vẻ sợ hãi, tìm được vợ của xưởng trưởng Chu rồi, ngón tay sợ hãi đưa ra một tờ giấy.

“Có người nói tôi đưa cho bà.”

Vợ của xưởng trưởng Chu nhận lấy theo bản năng, chưa kịp hỏi một câu người ăn xin nhỏ ở trước mặt đã bỏ chạy.

Bà ta mở tờ giấy ra, hô hấp lập tức nặng nề.

Chu Kiến Bình, sao ông dám!

Người phụ nữ vốn dĩ rất mạnh mẽ, Chu Kiến Bình là một trường hợp điển hình của việc ăn mềm sợ cứng, điều kiện trong nhà vợ ông ta rất tốt, nếu không phải lúc trước Chu Kiến Bình nhìn cũng không tệ lắm, cũng không tới lượt ông ta tới cưới.

Vợ của Chu Kiến Bình trực tiếp kêu bảy cô lớn và tám dì cả, hùng hổ đi đến địa chỉ trên tờ giấy.

An Ninh vẫn luôn đi theo ở chỗ tối, thấy mấy người tìm được địa chỉ chính xác, sau khi bọn họ đá cửa tiến vào, cô vô cùng tốt bụng kêu rất nhiều người tới.

Trong giây lát, cái ngõ nhỏ này cực kỳ náo nhiệt.

Trong ngõ nhỏ trật trội, liên tục phát ra âm thanh khóc lóc mắng mỏ, hỗn loạn không chịu nổi.

Sau khi An Ninh nhìn thấy chuyện mình làm đã thành công, cô đưa lưng về phía ngõ nhỏ, tâm trạng bắt đầu tốt hơn.

Không sai biệt lắm nên về nhà.

Quả nhiên chuyện báo thù này phải tự mình tới làm.

Nhưng trước khi về nhà, An Ninh cầm đồ vật tới thăm xưởng trưởng Lý.

Xưởng dệt, trong văn phòng của xưởng trưởng.

“Đến đây lúc nào, chỉ có cô thôi sao?”

“Đúng vậy, tôi tự tới, có chút việc làm phiền xưởng trưởng Lý.”

Xưởng trưởng Lý ở sau mặt bàn, hơi kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn An Ninh nói: “Tôi cứ có cảm giác lời này có gì đó không đúng cho lắm.”

“Đừng khách khí, cứ nói thẳng đi.”

An Ninh ở bên khác của cái bàn, hơi mỉm cười, đầu tiên đưa một phần bản vẽ lên.

“Xưởng trưởng Lý, từ xưa đến nay tôi đều coi trọng bình đẳng trao đổi, ông giúp tôi quá nhiều lần, đây là sự báo đáp của tôi.”

Xưởng trưởng Lý nhìn trên mặt bàn có một xấp giấy thật dày, không biết chính mình nên bày ra vẻ mặt gì.

Lần đầu tiên, ông ta nhìn thấy có người đem giấy tới hối lộ mình.

Không phải ông ta muốn đồ vật gì, chỉ là cảm thấy cách làm của An Ninh rất thú vị.

“Để tôi nhìn xem, đây là cái gì.”

Xưởng trưởng Lý rất hứng thú mở ra xem.

Đây là một quyển vở giấy trắng lớn, từ mặt bên là có thể thấy được bên trong tràn ngập chữ viết, có dấu vết đã từng sử dụng.

“Mời ông.”

An Ninh ngồi về phía sau ghế một chút, dựa vào lưng ghế, trông có vẻ rất thoải mái.

Xưởng trưởng Lý mở ra trang bìa của giấy trắng, tiêu đề có bốn chữ lớn đập vào mắt.

“Kỹ thuật dệt kim.”

Bốn chữ này làm xưởng trưởng Lý ngẩng đầu, chỉ thấy An Ninh bình tĩnh mỉm cười một chút, gật đầu với ông ta.

Xưởng trưởng Lý cúi đầu, mở ra trang sau, mặt trên có giải thích.

“Khi đưa sợi ngắn qua, chải vuốt, trải thành sợi lưới, thông qua châm sợi vải gia cố thành vải, vải dệt kim và các dòng sản phẩm khác.”

Chỉ một câu này, xưởng trưởng Lý đã dành sự coi trọng cao nhất.

Ông ta tiếp tục lật xuống phía dưới, mỗi một tờ phía dưới, đều làm cho ông ta mê mẩn, tuy rằng ông ta nhìn cũng không hiểu lắm.

Phía dưới mỗi một tờ, có bản vẽ hoàn chỉnh, bản vẽ tháo lắp, phía trên là những con số tinh vi, mỗi trang đều đang nói thứ này không phải được tạo ra từ hư không, có thể làm thành hiện thực.

“An Ninh, cái này là do cô làm sao?”

“Đúng vậy.”

An Ninh gật đầu, rời khỏi lưng ghế, ngồi một chút ra phía trước nói: “Lần trước xưởng trưởng Lý đã giúp tôi việc rất lớn.”

Xưởng trưởng Lý có chút không nói nên lời, việc mình hỗ trợ, cùng đồ vật trước mắt này, sao có thể giống nhau được!

“Sao cô nghĩ ra được cái này?”

“Xưởng trưởng Lý quên rồi sao, tôi đã tham quan xưởng dệt, còn giao lưu với vài vị thợ lâu năm, tôi trở về suy nghĩ lại liền vẽ ra tới.”

Trong lòng của xưởng trưởng Lý có một nghìn con ngựa đang lao nhanh, trở về vẽ tranh liền vẽ ra được, thật là một cách nói hay.

Đây là bản vẽ mà người có thể vẽ ra tới sao!

Cũng không đúng, là người có thể vẽ ra tới.

Nhưng không phải là một người, trong khoảng thời gian ngắn, sau một chuyến tham quan ngắn ở nhà máy dệt liền vẽ ra tới.

Xưởng trưởng Lý khép lại đồ vật trong tay, nhìn về phía An Ninh, lại hỏi một lần nữa: “Cô có muốn tới xưởng dệt đi làm hay không?”

“Đừng có gấp, tôi nói với cô, chỉ cần cô tới, cô lấy tiền lương giống tôi, ngày thường cũng không cần tới đi làm, khi nào máy móc bị hỏng rồi, hoặc là cô có ý tưởng gì đó, cô lại đến đi làm là được.”

“Thế nào?”

An Ninh lắc đầu, cười lễ phép.

“Cảm ơn xưởng trưởng Lý, nhưng tôi thật sự không thể tới.”

Xưởng trưởng Lý thật sự rất thất vọng.

“Nhưng mà ——”

“Nhưng mà cái gì? Tôi đều có thể đồng ý.”

An Ninh nhìn xưởng trưởng Lý còn sốt ruột hơn cả chính mình, xấu hổ hỏi: “Tôi còn muốn nhờ ông làm việc đâu, hiện tại có thể nói chứ?”

“Được, có thể, cô nói đi.”

“Tôi muốn nhờ ông giúp tôi nghe ngóng một chút tin tức của Chu Kiến Bình, xưởng trưởng của nhà máy sản xuất cặp xách, tốt hay không tốt cũng cứ gọi điện thoại cho tôi, nhưng đừng làm cái gì cả, tôi chỉ cần tin tức.”

Xưởng trưởng Lý cũng không phải người thường, dù sao cũng là một xưởng trưởng.

“Được, chắc chắn tôi sẽ giúp cô để ý chuyện này, còn có chuyện khác không?”

Chuyện khác sao?

An Ninh cẩn thận suy nghĩ một chút, nghĩ đến anh hai ở trong nhà, thật là có chút chuyện.

“Xưởng trưởng Lý, tôi muốn sắp xếp cho anh hai của tôi học lái xe, tốt nhất có thể đi theo người thầy nào đó, đi ra ngoài nhiều để mở rộng tầm mắt. Không biết bên này của ông có thể sắp xếp không?”

Xưởng trưởng Lý thậm chí không hề suy nghĩ, liền trực tiếp đồng ý nói: “Không thành vấn đề, cô đi về nói anh hai cô tới đây, xưởng dệt của tôi có xe, đến lúc đó để cho cậu ấy đi theo thầy học, chạy xe thể thao, việc nhỏ.”

Đối với xưởng trưởng Lý mà nói, việc này không phải là hỗ trợ, mà là chuyện tốt, bởi vì có thể tạo một mối liên hệ với An Ninh.

“Vậy cảm ơn ông trước, nhưng mà hôm trước anh hai của tôi bị té ngã một cái, trên người bị thương, cần dưỡng tốt mới có thể tới, đến lúc đó tôi gọi điện thoại cho ông.”

Xưởng trưởng Lý quan tâm hỏi hai câu, hai người không có nói nhiều lắm, ông ta tự đưa An Ninh ra ngoài xưởng dệt.

Sau khi xưởng trưởng Lý nhìn An Ninh đi xa, thì trực tiếp chạy vội đến văn phòng, kêu trợ lý đi tới xưởng máy móc.

Máy móc dùng tốt hay không dùng tốt thì nói sau, ít nhất muốn đi hỏi xưởng máy móc có thể làm ra tới hay không.

Rất nhanh xưởng trưởng Lý liền đến xưởng máy móc, ông ta rất quen thuộc với nơi này, trực tiếp tìm được xưởng trưởng cùng công nhân có kỹ thuật cấp tám duy nhất ở đây.

“Như thế nào? Có thể làm ra tới hay không?”

Xưởng trưởng Lý thò đầu ra, quay đầu sang trái sang phải, nhưng vẻ mặt của hai người nhìn bản vẽ rất nghiêm túc, vẻ mặt này rốt cuộc có ý gì?

“Hai người nói chuyện đi chứ, được hay không thì nói một câu.”

Xưởng trưởng xưởng máy móc, ngẩng đầu nhìn xưởng trưởng Lý hỏi: “Bản vẽ này ông lấy từ đâu ra?”

“Trước tiên ông đừng quản tôi lấy từ đâu ra, ông có thể làm ra hay không?”

“Có thể!”

Công nhân kỹ thuật cấp tám kia trả lời một cách chắc chắn, còn tích cực hơn xưởng trưởng hỏi: “Bản vẽ này ai cho ông!”

“Quá chuyên nghiệp.”

Xưởng trưởng Lý có được đáp án khẳng định, cuối cùng cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, nói với công nhân kỹ thuật cấp tám: “Chính là cô gái nhỏ cứu cháu trai của ông.”

Xưởng máy móc.

Công nhân kỹ thuật cấp tám, ông Trương Khải Hoa, mở to miệng vẫn không khép lại được.

Xưởng trưởng Lý vươn một bàn tay, nhấc cằm của ông ta lên.

“Đến nỗi như vậy sao, chuyện bé xé to, dáng vẻ như chưa hiểu việc đời vậy.”

Trương Khải Hoa khép miệng lại, ánh mắt vô cùng sáng ngời liếc mắt nhìn xưởng trưởng Lý một cái.

“Người như ông, lúc vừa mới biết được, sợ còn quỳ xuống trước cô gái nhỏ nhà người ta.”

Ông Trương Khải Hoa không hề yếu thế dỗi một câu, cùng xưởng trưởng Lý nhìn nhau với ánh mắt ghét bỏ.

“Được rồi, được rồi, hai người không cảm thấy ấu trĩ à.”

Xưởng trưởng của xưởng máy móc đứng ra hoà giải, tò mò hỏi: “Cô gái nhỏ này là ai vậy? Có tìm việc làm không? Năng lực vẽ bãn vẽ này không tồi.”

Xưởng trưởng Lý vốn dĩ đang trừng mắt với Trương Khải Hoa, giống như chim sợ cành cong quay đầu lại, dùng ánh mắt như đang nhìn kẻ thù nhìn xưởng trưởng của xưởng máy móc.

“Mặt của ông to thật nhỉ, ông nói mời người ta liền mời người ta được sao.”

Xưởng trưởng Lý duỗi tay lấy bản vẽ, nhưng bị Trương Khải Hoa né tránh.

“Này này này, ông làm gì vậy? Đây chính là tài sản của xưởng dệt chúng tôi, ông muốn làm gì?”

Ông Trương Khải Hoa, hoàn toàn mặc kệ.

“Ông có muốn làm máy móc này nữa không?”

Một câu này, lập tức bắt chẹt xưởng trưởng Lý.

Cuối cùng, sau khi ba người bàn bạc xong, có xưởng trưởng Lý ra mặt, mời An Ninh tới xưởng máy móc một lần.

Không phải bọn họ không muốn làm máy móc này, mà cần một ít cải tiến mới có thể làm, nếu có người hướng dẫn bên cạnh, vậy chắc chắn là tốt nhất.

Xưởng trưởng Lý nhận nhiệm vụ này, về xưởng dệt trước.

An Ninh người đang được người khác nhớ thương, lúc này cũng bước lên ô tô đi về trấn Tam Hợp.

Một đường xóc nảy, cuối cùng cũng tới rồi.

Sau khi cô xuống xe đi bộ trên đường phố, chỉ cảm thấy hôm nay có hơi nhiều người.

Cẩn thận nghe ngóng, cuối cùng cô cũng biết có chuyện gì.

Thế nhưng bây giờ, đã tới ngày mùng 9 tháng 7, ngày thi đại học.

An Ninh tìm kiếm hai vòng ở trong đám người, không nhìn thấy người nhà họ An, chắc là không ở nơi này.

Cô dừng lại một hồi, vẫn là quyết định về nhà trước rồi lại nói.

An Ninh đi về nhà họ An, mới vừa vào sân, gà trống liền kêu khanh khách khanh khách khanh khách.

Thanh âm lảnh lót cao vút, cô nghe ra được ý muốn mách lẻo.

“Làm sao vậy, đánh nhau thua con gà nào sao?”

An Ninh buồn cười ngồi xổm xuống, vuốt đầu của gà trống.

“Em gái ——— em đã trở lại rồi!”

An Quốc Minh bị cột lấy băng vải, đi từ trong phòng ra, dùng vẻ mặt u oán nhìn An Ninh.

“Anh hai, anh nhìn em như vậy, nhìn có chút khiếp người.”

Thân thể An Ninh run lên một chút, cả người không được tự nhiên đứng lên.

“Khiếp người sao? Này thì tính là khiếp người cái gì?”

Nói xong, An Quốc Minh liền khóc nức nở, cho dù bị lừa khi làm buôn bán, anh ấy cũng chưa từng tủi thân như vậy.

“Con gà này của em, mỗi sáng sớm đều sẽ đứng ở trên cửa sổ gáy to, nhất định phải nhìn thấy anh xuống đất.”

“Chỉ cần anh không đứng dậy, nó liền đi theo anh, thường xuyên mổ anh một cái, kêu khanh khách khanh khách khanh khách không ngừng, đầu óc của anh đều muốn nổ tung.”

“Đừng nói đầu óc, anh vừa rồi còn định nói khanh khách khanh khách khanh khách, sắp quên cách nói chuyện rồi!”

An Quốc Minh nói tới đây, dùng vẻ mặt tức giận nhìn gà trống, nhưng gà trống lại không hề sợ hãi, chỉ là đứng càng gần An Ninh hơn một chút.

An Ninh nghe xong toàn bộ chuyện xưa, chỉ có một cảm giác, muốn cười.

“Ha ha ha ha ha ha!”

An Ninh dứt khoát cười ra tiếng, ôm gà trống cười.

“Buồn cười chết mất, mày thật sự quá nghe lời, thật sự coi chừng anh hai.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play