“Ba, chúng ta phải đưa anh hai về nhà, xe kéo thì không được, gập ghềnh quá, tốt nhất là chúng ta nâng anh hai về nhà.”
An Tam Thành ngồi xổm trên mặt đất, nhìn vào trong bệnh viện, cuối cùng đứng dậy nói: “Ba biết rồi, thằng cả, con và em gái con ở đây để chăm sóc thằng hai, ba sẽ về nhà gọi người tới.”
“Ba, ba đạp xe đi đi.”
An Tam Thành đạp xe quay trở về thôn để tìm người, chỉ có hai người khiêng anh ấy về là không khả thi.
An Ninh đứng ở cửa bệnh viện, dẫn An Quốc Khánh vào bệnh viện, đến phòng bệnh của anh hai.
Lúc này An Quốc Minh đã ngủ say rồi, nhưng An Ninh vẫn đánh thức anh ấy.
“Anh cả, anh hai bị đánh vào đầu, chúng ta không thể để anh ấy ngủ mãi được.”
An Quốc Khánh hiểu ý, anh ấy nhìn An Quốc Minh bị thương với cái mũi chua xót, bắt đầu tức giận.
“Ai đánh thằng hai?”
“Anh cả yên tâm, em đã đánh trả lại rồi.”
An Ninh vừa nói xong, bên ngoài phòng bệnh lần lượt vang lên tiếng la hét.
An Ninh tò mò mở cửa ra, nhìn thấy bác sĩ Lâm đang vội vàng chạy tới.
“Anh cả, anh ở lại đây trông chừng anh hai, em ra ngoài một lát.”
An Ninh mở cửa đi ra ngoài, đi theo bác sĩ Lâm ở phía trước.
Cô nhìn thấy bác sĩ Lâm đến tầng một, cùng với năm người quen đang bò vào bệnh viện.
“Này, này, này ——nhanh gọi người tới giúp đi, cho bọn họ mấy cái giường khám bệnh.”
“Ây da, quần áo của các người đâu rồi!”
Bác sĩ Lâm nhất thời không biết phải nói gì, bình thường cũng không thấy nhiều người như vậy đến để khám khoa chỉnh hình.
Quan trọng là năm người này lại không mặc gì ngoài một chiếc quần lót.
Các y tá trực ban có chút xấu hổ nhưng vẫn phối hợp đẩy vài người vào phòng.
Bác sĩ Lâm ở phía sau đổ mồ hôi hột, vừa đi vừa lẩm bẩm: “Hôm nay rốt cuộc là ngày gì vậy? Thật kỳ lạ.”
An Ninh biết lý do tại sao, cô hài lòng quay trở lại tầng hai, còn về vết thương của những người này, cô chỉ có thể mượn dùng một câu phương ngữ.
Đáng đời!
Trong bệnh viện, An Quốc Khánh chăm sóc An Quốc Minh, lúc trời dần sáng An Ninh ra khỏi bệnh viện, đi đến Cung Tiêu Xã.
An Ninh đến sớm, đúng lúc mua được thịt.
Trên tay cô vẫn còn tấm phiếu thịt mà cô đã đổi ở chỗ anh Bàn lần trước.
An Ninh mua sườn và hai khúc xương lớn, cô còn nhìn thấy một loại rau tươi gọi là rong biển, nghe nói rất bổ dưỡng nên cũng mua một ít.
An Ninh mua đồ xong, vừa định rời đi thì nhìn thấy một gian hàng bán quần áo và các nhu yếu phẩm hàng ngày khác, có sản phẩm mới.
Chiếc cặp có hai dây đeo vai màu xanh, có túi nhỏ hai bên, kiểu khóa kéo, cũng có túi nhỏ phía trước.
Kiểu dáng quen thuộc, chất liệu quen thuộc.
Đây là một chiếc cặp mà bọn họ làm.
“Hàng mới, cặp đeo hai vai, 25 đồng tiền một chiếc, chắc chắn, bền bỉ, rất tiết kiệm chi phí.”
Người bán hàng hét lên vài câu, tuy có nhiều người tò mò nhìn nhưng không có ai mua, quá đắt.
Thậm chí có người có suy nghĩ còn đi xem thêm vài lần nữa, có thể tự mua vải về làm, không cần phải mua.
Tất nhiên, cũng có những người không thiếu tiền, không muốn thêm phiền phức nên chỉ cần mua một cái là bớt đi một việc.
An Ninh thu hồi ánh mắt, bước ra khỏi Cung Tiêu Xã.
Dù là ai đã lừa anh hai, chuyện này vẫn chưa kết thúc đâu.
Cô mang theo thịt heo mới mua đi đến nhà của bác sĩ Lâm.
Người phụ nữ mở cửa vẫn là người phụ nữ tối qua, khi nhìn thấy An Ninh, bà ta có chút kinh ngạc.
“Không phải là cô bé tối hôm qua sao? Sao cô lại đến đây?”
“Xin chào, đêm qua tôi đã làm phiền rất nhiều, cảm ơn bà, và cũng cảm ơn bác sĩ Lâm.”
An Ninh cúi người, rồi đứng thẳng rời đi.
“Hả?”
Người phụ nữ ở cửa có chút khó hiểu, hôm qua không phải đã cảm ơn rồi sao?
Bà ta định đóng cửa lại và rời đi, nhưng khi nhìn xuống, bà ta nhìn thấy thứ gì đó trên mặt đất.
Bà ta ngồi xuống nhìn, là thịt heo, còn là thịt ba chỉ ngon nhất.
Sau khi An Ninh gửi quà cảm ơn, cô quay trở lại bệnh viện.
Khi đến bệnh viện, An Tam Thành đã ở đó, theo sau là ba anh họ của nhà bác cả, hai người mà cô không biết tên gọi là gì, còn có Giang Hạ.
“An Ninh!”
An Tam Thành gọi An Ninh tới.
“Nhà chúng ta không có cáng, chúng ta liền tháo cửa xuống, còn tính bằng phẳng, được chứ?”
“Được.”
An Ninh đương nhiên không phản đối, cô vào trong bệnh viện làm thủ tục, An Quốc Minh nằm trên tấm cửa, hai bên tấm cửa được Tam Thành tạm thời đóng một miếng gỗ để che đi một chút, tránh cho khỏi rơi xuống.
“Được rồi, bốn người đỡ, mỗi người giữ vững một góc, không sợ chậm, nhất định phải vững vàng.”
An Tam Thành không yên tâm dặn đi dặn lại, mọi người đều tỏ vẻ đã biết.
Bốn người khiêng tấm cửa bước ra khỏi bệnh viện.
An Tam Thành và An Ninh đi hai bên để tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Trên đường đi, mọi người thay phiên nhau nâng An Quốc Minh về nhà.
Lâm Thúy Hoa đã lau nước mắt cả buổi sáng, nhưng sau khi An Quốc Minh trở về nhà, bà ấy nhanh chóng lau nước mắt và trở nên bận rộn.
“Khiêng vào phòng chính đi, thím và chú ba của cháu ở phòng bên kia.”
An Quốc Minh được khiêng vào phòng của An Tam Thành và Lâm Thúy, nơi này ánh nắng tốt, dưỡng bệnh sẽ tốt hơn.
Sau khi An Quốc Minh ổn định chỗ ở, mấy người anh họ con bác cả cũng không ở lại, An Tam Thành tiễn mọi người ra về.
Chỉ có anh họ An Quốc Dương tụt lại phía sau, nói với An Ninh: “Nếu tìm được người rồi thì nói cho bọn anh một tiếng.”
“Em biết rồi, anh họ, cảm ơn anh.”
Anh họ An Quốc Dương sờ sờ đầu An Ninh, bất đắc dĩ nói: “Cảm ơn cái gì chứ?”
An Quốc Dương mỉm cười bước ra khỏi sân.
Đứng ở cổng, An Ninh cảm nhận được cảm giác lần đầu tiên được trở thành một người trong gia tộc một cách chân thực.
Không hỏi nguyên nhân, không hỏi kết quả, chỉ là kiên định đứng bên cạnh chính mình.
An Ninh quay người đi vào nhà.
Trong nhà, An Quốc Minh nằm trên giường, An Tam Thành ngồi ở mép giường, An Quốc Khánh ngồi xổm trên mặt đất.
Lâm Thúy Hoa dẫn theo chị dâu cả vào bếp nấu ăn, hầm xương heo.
An Ninh bước vào phá vỡ sự im lặng trong nhà.
“Anh hai, rốt cuộc có chuyện gì vậy? Năm người tấn công anh ngày hôm qua là ai?”
Câu hỏi của An Ninh khiến Lâm Thúy Hoa đang làm việc trong bếp dừng lại, bước hai bước về phía cửa, đứng chờ ở cửa.
An Quốc Minh nằm trên giường cũng không muốn giấu diếm.
“Mấy ngày nay anh đang tìm cách bán đồ trong trấn trên, anh đã gặp Chu Kiến Thiết, anh ta là chủ nhiệm của Cung Tiêu Xã, đã nhìn trúng cặp sách của chúng ta.”
Ngay khi cái tên Chu Kiến Thiết xuất hiện, An Ninh nắm chặt tay, oan gia ngõ hẹp.
Nhưng cô không ngắt lời An Quốc Minh.
“Anh đã nói chuyện với Chu Kiến Thiết trong vài ngày và cuối cùng anh ta đã đưa tiền đặt cọc, anh liền về nhà lấy tất cả hàng hóa đến.”
“Ban đầu, tất cả đều rất tốt, nhưng sau khi Chu Kiến Thiết kiểm tra hàng hóa, liền không trả tiền, đương nhiên anh không đồng ý, muốn lấy hàng về.”
“Chu Kiến Thiết nói với anh rằng sẽ không trả lại hàng, anh đã đến Cục Cảnh Sát để báo cảnh sát, kết quả là Chu Kiến Thiết đã lấy ra một bản hiệp nghị, nói rằng anh ta đã mua những chiếc cặp sách đó từ xưởng sản xuất cặp sách trong huyện, bọn họ cái gì thủ tục cũng đều có, chúng ta lại chẳng có gì cả.”
An Quốc Minh nói đến đây, đôi mắt trở nên đau xót vì hối hận.
“Anh không phục nên đã đến Cung Tiêu Xã, sau khi bị đuổi ra ngoài, anh theo Chu Kiến Thiết đến nhà anh ta, kết quả là bị đánh.”
Sau khi nghe An Quốc Minh kể lại, ánh mắt An Ninh nheo lại.
“Anh hai, anh có nhớ lần trước chúng ta đến xưởng sản xuất cặp xách không, xưởng trưởng kia họ gì không?”
“Họ Chu.”
“Đúng vậy, bọn họ đều họ Chu.”
An Ninh quay về phía An Tam Thành nói: “Ba, mọi người cứ làm những gì mọi người nên làm, con ra ngoài gọi điện thoại, nghe ngóng xem ở giữa có phải có liên quan gì với nhau không.”
“Được, được, con đi đi.”
An Tam Thành nhìn bóng lưng An Ninh rời đi, thở dài nói một câu: “Trưởng thành rồi, đều đã trưởng thành rồi.”
Ông ấy kêu An Quốc Khánh đứng dậy, hai người cùng nhau đi ra đồng làm việc.
Mặt khác, An Ninh đi hỏi thăm tin tức, trước tiên là đến đại đội trong thôn gọi điện thoại.
Cô bấm số điện thoại của xưởng trưởng Lý.
Sau vài tiếng tút tút, thì nhanh chóng có người nhấc máy, là trợ lý của xưởng trưởng Lý.
“Là An Ninh sao, cô đợi một lát, xuởng trưởng Lý sẽ quay lại ngay, cô đợi mười phút rồi hãy gọi lại.”
“Được, làm phiền anh rồi.”
An Ninh lịch sự cúp điện thoại, ngồi trên ghế chờ đợi.
Người trực điện thoại trong thôn hôm nay là một người phụ nữ, ít nói, miệng rất nghiêm, chính là vợ của An Lão Thất lần trước.
Người phụ nữ ngượng ngùng cười với An Ninh, sau đó cúi đầu tiếp tục đóng đế giày.
Vài phút sau, An Ninh chưa kịp gọi lại thì điện thoại reo.
Người trực điện thoại nghe máy, sau đó đưa cho An Ninh nói: “Tìm cô đó.”
“Cám ơn.”
An Ninh lịch sự mỉm cười, khiến người phụ nữ kia cũng mỉm cười, rồi tiếp tục cúi đầu.
“Alo, xưởng trưởng Lý, tôi là An Ninh.”
Xưởng trưởng Lý ở đầu dây bên kia có tâm trạng rất tốt, hỏi thăm An Ninh mấy câu, liền đi thẳng vào vấn đề chính.
“Cô tìm tôi có chuyện gì sao?”
“Đúng vậy, tôi muốn nghe ngóng một chuyện, ông có quen biết xưởng trưởng Chu của xưởng sản xuất cặp sách không?”
“Tôi có quen biết, làm sao vậy?”
An Ninh không khách sáo hỏi: “Vị xưởng trưởng Chu và chủ nhiệm Chu của Cung Tiêu Xã ở trấn Tam Hợp có quan hệ gì với nhau sao?”
Xưởng trưởng Lý ở đầu dây bên kia dừng một chút, sau đó gọi trợ lý tới hỏi hai câu.
“An Ninh, bọn họ hình như là anh em họ.”
“Cám ơn xưởng trưởng Lý, mấy ngày nữa tôi sẽ đích thân đến cảm ơn anh.”
“Cảm ơn tôi làm gì? Chỉ có mấy câu thôi mà.”
Hai người nói chuyện với nhau mấy câu rồi cúp máy.
An Ninh trả 20 xu phí điện thoại rồi lịch sự bước ra ngoài.
An Ninh đi ra, đứng trước cửa đại đội, không có nhanh chóng rời đi.
“Nhà họ Chu...”
Cô chạy về phía nhà họ An, thu dọn cặp sách, dắt xe đạp ra rồi nói với Lâm Thúy Hoa một tiếng chính mình muốn đi ra ngoài.
Lâm Thúy Hoa thậm chí không thể ngăn cản cô lại, lo lắng dậm chân ở cửa.
“Mấy đứa này, đứa nào cũng làm mình tức chết mà.”
An Ninh không có hành động bốc đồng, cô đạp xe ra đồng và nói với An Tam Thành những gì cô muốn làm.
“Có cần anh cả của con đi cùng không?”
“Không cần đâu, con có thể tự mình đi được.”
“Được rồi, con cẩn thận một chút.”
An Tam Thành gật đầu đồng ý, rồi nhìn An Ninh đạp xe rời đi.
An Ninh đạp xe đi, trước tiên đi đến bệnh viện, tìm thấy năm người bị gãy xương.
Năm người chen chúc trong một phòng bệnh lớn, khi An Ninh đi vào, bọn họ đều sợ hãi đến mức ước gì có thể biến mất ngay tại chỗ.
“Chị gái, đây là bệnh viện.”
“Có chuyện gì thì từ từ nói.”
An Ninh dùng một tay đóng cửa lại, không nói một lời.
Năm người nằm trên giường càng sợ hãi hơn khi cánh cửa đóng lại.
Không biết trong phòng đang nói cái gì, đầu tiên là một trận hét lên không thể làm được, sau đó lại hét lên rằng có thể có thể.
Sau khi An Ninh đi ra, trước tiên cô gọi điện thoại, gọi điện xong lại đến Cục Cảnh sát báo cảnh sát.
Lần này An Ninh dẫn cảnh sát đến Cung Tiêu Xã.
“Đồng chí công an, các người nhìn xem, tấm vải này có kiểu dáng màu sắc giống hệt, ở nhà tôi còn rất nhiều, quan trọng hơn là tôi có nhân chứng vật chứng, đây là tấm vải tôi mua ở xưởng dệt trên huyện.”
An Ninh đưa cảnh sát đến Cung Tiêu Xã trấn trên, khi Chu Kiến Thiết bị cảnh sát dẫn xuống, lúc nhìn thấy An Ninh trong lòng kinh sợ.
Tại sao cô ở đây?
Thực sự là An Ninh đã lại ấn tượng sâu sắc cho anh ta.
“Chu Kiến Thiết phải không? Có người báo cảnh sát và nói rằng anh lừa đảo, cùng chúng tôi đến cục cảnh sát một chuyến.”
“Sao có thể như vậy được? Tôi là chủ nhiệm của Cung Tiêu Xã, sao có thể là lừa đảo được chứ!
Chu Kiến Thiết đương nhiên không thể thừa nhận mà thẳng thừng phủ nhận, giọng nói to rõ ràng, biểu hiện không có chút áy náy nào.
“Đồng chí cảnh sát, ở đây nhất định có hiểu lầm, tôi sẵn sàng hợp tác điều tra, nhưng cũng không thể nói như vậy.”
Chu Kiến Thiết nói chuyện rất chân thành, trong giây lát, những người đang quan sát xung quanh cũng bắt đầu tin tưởng.
An Ninh đứng bên cạnh mỉm cười tiến lên một bước nói: “Không sao đâu, hợp tác điều tra trước, nếu là anh thì anh cũng không thể chạy trốn được, không phải anh chúng tôi sẽ không đổ oan cho anh.”
“Đừng tìm kiếm sự an ủi ở đây, có phải hay không đi một chuyến là biết.”
Lời An Ninh nói càng có đạo lý.
Sắc mặt Chu Kiến Thiết tối sầm, cười nói nhất định sẽ hợp tác, anh ta giả vờ sắp xếp công việc của Cung Tiêu Xã, sau đó theo cảnh sát rời khỏi Cung Tiêu Xã, đi về phía cục cảnh sát.
Trên đường đi, Chu Kiến Thiết không ngừng lôi kéo làm quen cảnh sát, cố gắng moi được một chút tin tức gì đó.
Công an cũng không phải là người ăn chay, họ trò chuyện suốt dọc đường, một câu nghiêm túc cũng không lộ ra.
Bọn họ không những không tiết lộ mà còn nghiêm khắc cảnh cáo Chu Kiến Thiết.
“Thành thật một chút đi, những tâm tư nhỏ của anh chúng tôi đều biết hết.”
Chu Kiến Thiết ngượng ngùng cười nói: “Quá căng thẳng, quá căng thẳng.”
Anh ta vừa cúi đầu xuống, sắc mặt liền trở nên âm u.
Rất nhanh, vài người bọn họ đã đến cục cảnh sát và có người bắt đầu thẩm vấn Chu Kiến Thiết.
Chu Kiến Thiết phủ nhận mọi chuyện và nhấn mạnh rằng anh ta là người trung thực, tuân thủ pháp luật, chiếc cặp sách được mua hợp pháp từ xưởng sản xuất cặp xách của anh trai anh ta.
An Ninh ở bên kia cũng bị thẩm vấn nhưng phong cách rất khác.
Trong phòng thẩm vấn chỏ có ba bức tường, không có cửa sổ.
Ở giữa có một cái bàn, An Ninh ngồi ở một bên gần cửa, đối diện cô là hai người cảnh sát, một người hỏi, một người viết.
“Sao các người quen biết Chu Kiến Thiết?”
“Tôi không biết, anh hai của tôi là An Quốc Minh ra ngoài bàn chuyện làm ăn, không biết họ quen nhau như thế nào.”
An Ninh không cho cảnh sát cơ hội lại đặt câu hỏi, cô kể lại tất cả những thông tin mà cô biết.
“Anh hai của tôi bị đánh gãy xương sườn, tối qua anh ấy được bác sĩ ở bệnh viện trấn trên chữa trị, hiện tại đang nằm ở nhà.”
“Nếu các đồng chí cảnh sát muốn thẩm vấn anh hai của tôi, có thể kiểm tra vải ở nhà tôi, còn có sáu chiếc máy may mà chúng tôi mua về, trong thôn cũng có người chứng kiến.”
“Cuối cùng, đây là số điện thoại của xưởng trưởng Lý xưởng dệt ở huyện thành, các người có thể liên hệ với ông ấy để kiểm tra thông tin về vải mà chúng tôi đã mua.”
“Đương nhiên, các người cũng có thể hỏi xưởng trưởng Chu của xưởng sản xuất cặp xách, xem có tin tức gì về việc mua lô vải này không, thậm chí là xưởng có đang sản xuất cặp sách cùng kiểu dáng này hay không.”
An Ninh từ trong túi lấy ra vài mảnh giấy, mở ra và đặt lên bàn.
“Đây là bản vẽ kiểu dáng cặp sách của chúng tôi, ngoài chúng tôi ra, không còn ai có cả, cho dù bọn họ làm cặp sách, kiểu dáng của bọn họ cũng khác với kiểu dáng của chúng tôi.”
Nói xong, An Ninh dựa lưng vào ghế hỏi: “Còn muốn hỏi gì nữa không?”
Người cảnh sát ở đối diện ghi chép lại, tốc độ vô cùng nhanh, viết xong liền nhìn thầy của mình, ánh mắt dò hỏi: “Còn hỏi nữa không?”
Với tư cách là một cảnh sát lâu năm, đây là lần đầu tiên gặp một người có tư duy và sự chuẩn bị rõ ràng đầy đủ như vậy, thậm chí còn dạy cảnh sát từng bước một điều tra vụ án.
“E hèm —— được rồi, tạm thời cứ làm như vậy đi. Sau khi điều tra xong chúng tôi sẽ liên lạc với cô.”
An Ninh không nhúc nhích, mở miệng hỏi: “Vậy Chu Kiến Thiết thì sao?”
“Nếu anh ta được thả ra, anh ta sẽ liên lạc với xưởng trưởng Chu ở huyện thành, tạo ra bằng chứng thì làm sao?”
Người cảnh sát ở đối diện thậm chí còn gật đầu hợp tác và nói: “Cũng không phải là không có khả năng.”
“Như vậy đi, tôi sẽ gọi điện cho cục cảnh sát ở trong huyện và yêu cầu bọn họ hợp tác một chút.”
An Ninh đứng dậy làm cho ghế kêu cọt kẹt một tiếng.
“Cám ơn.”
An Ninh nói rất lễ phép rồi đi ra ngoài.
“Thầy, cô ấy đi rồi.”
“Tôi nhìn thấy rồi!”
Người thầy tức giận trừng mắt nhìn học trò, anh ta còn cần rèn luyện ánh mắt.
An Ninh đi ra, đúng lúc nhìn thấy Chu Kiến Thiết đi ra, sắc mặt anh ta trông rất khó coi, cũng không biết ở bên trong nói cái gì.
Khoé miệng An Ninh cong lên, cười không chút che giấu.
“Cô gái, không bằng sớm nói rõ một chút, tôi không có làm sai gì cả.”
Lúc này Chu Kiến Thiết vẫn kiên trì, anh ta cho rằng anh ta cùng anh trai của anh ta đã làm rất hoàn hảo, thủ tục đã hoàn chỉnh, ai tới cũng không thể lấy ra được bằng chứng.
“Chuyện sai nhất mà anh làm chính là làm bị thương anh hai của tôi.”
Trong mắt An Ninh không có một tia ý cười, tinh thần lực của cô trong nháy mắt xâm chiếm tâm trí của Chu Kiến Thiết.
“Tôi đánh chết anh hai của cô, cô có thể làm gì tôi!”
“Một đám nhà quê còn muốn học làm ăn, các người có biết chữ không? Thật buồn cười.”
Chu Kiến Thiết đột nhiên bộc phát, An Ninh bị “dọa” cho sợ hãi.
“Tôi biết là anh mà, anh lừa gạt anh hai của tôi, anh rõ ràng biết cặp sách đó là chúng tôi làm, anh không những chiếm lấy làm của riêng, còn làm bị thương anh hai của tôi!”
Lúc này Chu Kiến Thiết cười rất hung ác.
“Là tôi thì sao! Cô có thể làm gì tôi? Tôi lấy cặp sách của các người cũng coi như là để mắt các người rồi.”
An Ninh che miệng lại, vẻ mặt không thể tin được, đôi mắt ngấn nước nhìn người cảnh sát ở bên cạnh.
“Đồng chí cảnh sát, anh ta thừa nhận rồi.”
Hai người cảnh sát đều cảm thấy chuyện hôm nay quá kỳ quái, Chu Kiến Thiết ở trong phòng thẩm vấn dù có bị hỏi thế nào cũng không có tin tức gì lọt ra ngoài.
Thủ tục đầy đủ hết, còn cắn ngược lại nói đám người An Ninh đã ăn trộm ý tưởng của bọn họ.
Nói chung là chẳng thu được gì cả.
Nhưng vừa rồi chuyện gì đã xảy ra, tại sao chỉ trong chớp mắt anh ta đều nói ra hết tất cả?
An Ninh lại thúc giục cảnh sát, một đôi còng tay được đặt vào cổ tay của Chu Kiến Thiết.
Cái chạm lạnh lẽo cuối cùng cũng đánh thức anh ta khỏi trạng thái điên loạn, anh ta không ngừng cau mày, chuyện gì đang xảy ra vậy?
Anh ta nhớ rõ ràng từng lời mình nói, nhưng lẽ ra anh ta không nên nói ra.
Trong giây lát, Chu Kiến Thiết nhớ lại tình huống tương tự lần trước ở cửa Cung Tiêu Xã, cũng có sự xuất hiện của cô gái trước mặt anh ta.
“Là cô! Là cô!”
Chu Kiến Thiết muốn thoát khỏi sự lôi kéo của cảnh sát, lao về phía An Ninh, trông như muốn cùng nhau chết.
An Ninh sợ đến mức không biết phải làm sao, lẩn tránh trong văn phòng cho đến khi phía sau không còn đường đi.
Cô nhắm mắt lại, nhặt một tấm ván gỗ trên bàn lên và dùng hết sức lực đánh ra.
“Bang bang bang bang bang bang”
Một trận đánh.
“Mau dừng tay! Mau dừng tay!”
Đồng chí cảnh sát bước tới, nhưng bị An Ninh chặn lại, dường như đang sợ hãi và lâm vào trạng thái ngây ngốc, cô nhắm mắt lại và không ngừng vung tấm ván ra.
“Đừng đến đây, đừng đến đây!”
Cuối cùng khi An Ninh dừng lại, cô run rẩy vì sợ hãi và nhìn cảnh sát bằng ánh mắt ngây thơ.
“Tôi...tôi không cố ý.”