An Ninh túm chặt An Quốc Khánh ở phía trước, hai người đứng ở cửa không đi vào.
“Đồ lẳng lơ, cô nói đi, cô học được những thủ thuật này ở đâu!”
Trần Minh Lượng hét to, xen lẫn tiếng khóc của Miêu Tiểu Hoa truyền ra rõ ràng.
“Minh Lượng, em không có, em không có, em chỉ muốn làm cho anh thoải mái hơn một chút.”
“Cút!”
Trần Minh Lượng nổi giận đùng đùng chạy từ trong phòng ra, anh ta cảm thấy chính mình bị đội mũ xanh.
Thủ đoạn của Miêu Tiểu Hoa quá nhiều, ngay từ đầu anh ta chỉ lo hưởng thụ, nhưng là người đàn ông trưởng thành đã trải qua việc quan hệ tình dục, anh ta cảm thấy không đúng cho lắm.
Có người phụ nữ tốt nào, mà lại có nhiều thủ đoạn như vậy.
Nhưng Trần Minh Lượng lại không xác định được, lần đầu tiên của hai người, đúng là có vết máu, cho nên anh ta mới không rời đi Miêu Tiểu Hoa.
Nhưng dần dần anh ta trở nên nghi ngờ, tay đấm chân đá với Miêu Tiểu Hoa, nhưng Miêu Tiểu Hoa lại không hề muốn rời đi, cũng không phản kháng, chỉ càng đối tốt với anh ta hơn, việc ở trong nhà và bên ngoài, cô ta đều làm hết.
Miêu Tiểu Hoa như vậy, tuyệt đối làm tăng tính gia trưởng của Trần Minh Lượng.
Trần Minh Lượng thở phì phò đi ra khỏi phòng, lập tức nhìn thấy An Ninh cùng An Quốc Khánh đứng ở cửa, nhưng anh ta hoàn toàn bỏ qua An Quốc Khánh.
An Ninh đứng ở trong ánh chiều tà, nhìn có vẻ cực kỳ xinh đẹp.
Đặc biệt là khí chất trong sáng kia, làm cho Trần Minh Lượng bắt đầu hối hận ở trong lòng.
Anh ta sửa sang lại tóc của mình theo bản năng, nở một nụ cười tự cho rằng rất đẹp trai, đi về phía cổng lớn.
Sau khi An Ninh thấy Trần Minh Lượng nở nụ cười, cô cảm thấy hơi buồn nôn và tránh ở phía sau An Quốc Khánh, không phải do sợ hãi, mà chỉ muốn cách xa một chút.
“An Ninh ———”
“Mày đang ghê tởm ai vậy!”
An Quốc Khánh thật sự không quen nhìn anh ta như vậy, dùng một bàn tay nắm lấy cổ áo của Trần Minh Lượng, dùng một tay nhấc người lên, trừng mắt to giống như chuông đồng, có cảm giác hơi hung dữ.
“Giữ miệng của mày sạch sẽ một chút, nghe mày gọi tên em gái của tao, tao đều cảm thấy ghê tởm!”
“Rầm” một tiếng, An Quốc Khánh ném Trần Minh Lượng xuống đất, khoanh hai tay lại trước ngực và ngước cằm lên.
“Trả lại tiền!”
Trần Minh Lượng bị ném xuống đất, lập tức tỉnh táo lại, nhưng lại dùng ánh mắt hơi ấm ức nhìn về phía An Ninh.
Cảnh tượng này, bị Miêu Tiểu Hoa vừa mới đi ra và An Ninh đều thấy rõ.
Nụ cười của An Ninh dần dần lạnh lùng hơn, tiến lên một bước, không nói một câu nào, chỉ bình tĩnh giơ một chân, dẫm lên trên tảng đá còn lớn hơn cả chậu rửa mặt ở trước nhà Trần Minh Lượng.
“Răng rắc rắc.”
Tảng đá lớn rắn chắc, bị An Ninh dẫm nát vài khối.
“Xương cốt của anh có cứng như tảng đá này không!”
An Ninh uy hiếp xong, lui về phía sau một bước, nhường chỗ cho An Quốc Khánh, để cho anh ấy tự do phát huy.
An Quốc Khánh nắm chặt hai nắm tay, hét lên đầy hung dữ: “Trả lại tiền!”
Miêu Tiểu Hoa ở cửa đang hơi lo lắng, nhưng sau khi nhìn thấy động tác của An Ninh, thật ra lại cảm thấy nhẹ nhõm ở trong lòng.
Cô ta nhận thức được một chuyện, cho dù Trần Minh Lượng nguyện ý, An Ninh thậm chí là cả nhà họ An đều không muốn.
“Minh Lượng, mau đứng lên.”
Miêu Tiểu Hoa chạy lại đây đỡ Trần Minh Lượng dậy.
“Chúng tôi sẽ trả lại tiền, nhưng hiện tại là thời kì giáp hạt, chúng tôi cũng không có tiền, chờ đến vụ thu hoạch mùa thu, chúng tôi sẽ trả lại.”
Miêu Tiểu Hoa nói vậy làm cho An Quốc Khánh hừ lạnh một tiếng, nhắc nhở nói: “Đừng có quên, nếu không lần sau tôi sẽ dỡ nhà của hai người.”
“Em gái, chúng ta đi thôi.”
“Vâng, anh cả.”
An Ninh vô cùng phối hợp, giọng nói hoà hợp một cách hoàn hảo với An Quốc Khánh, tư thế của hai người nói là kẻ trà trộn trên giang hồ cũng có người tin.
Nhìn có vẻ vô cùng giống mấy người đòi tiền chuyên nghiệp.
Hai người rời đi, cũng không mong đợi có thể đòi được tiền ở lần này, nhưng mà bọn họ không cần, có người liền sẽ cho rằng hai người bọn họ không có nợ tiền, cho nên nhắc nhở một chút, vẫn rất cần thiết.
Miêu Tiểu Hoa nâng Trần Minh Lượng dậy, bắt đầu hỏi han ân cần, vẻ mặt đau lòng.
Trần Minh Lượng lại bắt đầu hối hận về việc mình đánh Miêu Tiểu Hoa, cũng nói vài câu nhẹ nhàng.
Chỉ là không biết, trạng thái như vậy có thể duy trì bao lâu.
Bên kia, An Ninh cùng An Quốc Khánh rất nhanh đã đi đến cửa nhà.
An Ninh nhìn thấy biểu cảm trên mặt của An Quốc Khánh thay đổi trong một giây, đôi mắt lại tiếp tục ngu ngơ và vui vẻ.
“Em gái, em có nghe thấy không, hình như có mùi thịt?”
An Quốc Khánh đối với những việc yêu thích, luôn biểu hiện một cách thẳng thắn nhất, thích chính là thích, không thích chính là không thích.
An Ninh cũng không kém An Quốc Khánh về sự thẳng thắn, cô gật đầu một cách điên cuồng, bình luận một câu: “Thơm quá.”
Hai người chạy nhanh vào sân, hai người đều đứng ở cửa nhìn về phía phòng bếp.
Lâm Thúy Hoa đang chuẩn bị bưng đồ ăn lên, dùng một bàn tay vẫy hai cái nói: “Nhanh đi rửa tay, ăn cơm.”
“Dạ!”
“Dạ!”
Hai anh em đồng thanh, một người đi lấy chậu, một người ở giếng khoan đè xuống hai lần để lấy nước.
“Anh cả, dùng xà phòng thơm này, rửa cho sạch sẽ.”
“Em dùng đi, cái thứ kia trơn lắm, anh không thích.”
An Quốc Khánh rửa ba lần liền xong rồi, chỉ còn lại An Ninh một mình cầm xà phòng thơm rửa tay sạch sẽ.
“Ăn cơm!”
Lâm Thúy Hoa kêu ăn cơm, mọi người nhanh chóng thả việc ở trong tay xuống, ăn cơm trước.
Sau khi An Ninh ngồi xuống, phát hiện hôm nay có bánh bột ngô, giữa bàn ăn là một nồi lớn cải thìa hầm xương, bên trong thả một ít khoai tây cùng miến.
Chủ yếu là cải thìa này vào trong nồi liền không có, không đủ cho mọi người ăn.
“Ăn đi, ăn đi.”
An Tam Thành mở miệng nói, Lâm Thúy Hoa cũng nói: “Ăn nhanh đi, mẹ có để lại cho thằng ba rồi.”
Lúc này mọi người mới động đũa, mỗi người gắp một khúc xương to, vừa lúc hết luôn.
“Em gái, cái tủy này cho em hút.”
An Quốc Minh còn chưa ăn khúc xương kia của mình, để An Ninh ở bên cạnh ăn tủy trước đã.
An Ninh chưa từng ăn khúc xương to như thế này, càng không biết hút tủy là ý gì.
“Anh hai, ăn như thế nào?”
An Quốc Minh cầm chiếc đũa gõ nhẹ vào khúc xương lớn, mở miệng nói: “Là cái này, em hút mạnh một chút, tủy bên trong ăn rất ngon.”
An Ninh đã hiểu, cúi đầu, hút mạnh một ngụm.
“A —— a —— a —— nóng nóng nóng ——-”
Bỏng chết An Ninh rồi!
Nhưng sau khi hết nóng, hương vị của tủy cũng đã hiện ra.
Ánh mắt của cô sáng lên, quá thơm.
“Thằng hai, con nhìn chuyện tốt mà con làm đi!”
Lâm Thúy Hoa đưa cho An Ninh một cái bánh bột ngô nói: “Nhanh cắn một miếng cho đỡ nóng.”
An Ninh nhận lấy bánh bột ngô, cắn một miếng, giảm bớt một ít cảm giác nóng ở trong miệng, quay đầu lại và nói với An Quốc Minh đang hơi xấu hổ: “Anh hai, thật sự ăn rất ngon.”
An Quốc Minh lập tức thay đổi sắc mặt nói: “Đương nhiên, sao anh hai có thể lừa em được.”
Cả gia đình, tiếp tục ăn cơm.
Mọi người còn muốn đưa tủy của mình cho An Ninh ăn, An Ninh đương nhiên là không muốn, còn An Quốc Minh, ăn thì ăn đi.
Một khúc xương to, làm cho An Ninh gặm vô cùng vui vẻ, đặc biệt là phần gân ở bên trên, cô siêu thích.
Còn có cải thìa hầm với xương, cũng ăn rất ngon, tất cả đều là hương vị thịt từ xương, ăn lại không ngán, một miếng bánh bột ngô, một miếng đồ ăn, hoàn hảo.
Sau khi ăn cơm tối xong, mọi người ngồi ở trong sân hóng mát.
“Ba, ngày mai con định đi ra ngoài tìm cách bán cặp sách.”
Lời nói của An Quốc Minh, lập tức khiến cho người nhà họ An chú ý.
Dừng bện sọt, dừng dẫm máy may, dừng xem từ điển học chữ.
Trong lúc nhất thời, An Quốc Minh cảm thấy không được thoải mái lắm khi bị nhìn chằm chằm như vậy, anh ấy hắng giọng theo bản năng.
“Cái kia, con nghĩ chúng ta làm nhiều cặp sách như vậy, có thể đi ra ngoài tìm cách.”
Sau khi An Quốc Minh mở miệng, liền cảm thấy không có cái gì khó khăn.
“Lần trước là con cùng anh cả đi từng nhà để bán, nhưng lần trước không có nhiều như vậy, lúc này không thể đi từng nhà được, tốt nhất là có thể bán được một đống luôn.”
An Quốc Minh nói xong, ánh mắt vô thức nhìn về phía An Ninh.
Những người khác trong nhà họ An cũng giống như vậy, An Ninh vô tình trở thành nhân vật trung tâm.
“Con đồng ý với lời nói của anh hai, ngày mai con đi ra ngoài cùng anh hai.”
“Không cần đâu em gái, anh lại không đi đánh nhau, bây giờ anh sẽ không đi vào chợ đen, mà sẽ tìm xem bên ngoài có con đường nào không, sẽ không có việc gì.”
An Ninh suy nghĩ một lát, cũng được.
Chủ yếu chính là, sớm muộn gì An Quốc Minh cũng phải tự lập, cô không có khả năng luôn đi theo anh ấy được.
Cho dù hiện tại có thua, bọn họ cũng có thể chấp nhận thua.
Cùng lắm thì đi lên núi thêm hai lần.
An Ninh nghĩ đến đây, gật đầu nói với An Quốc Minh: “Được, anh hai tự đi đi, em định sáng mai sẽ lên núi đi bộ.”
An Ninh lập tức nghiêng đầu nhìn sang Lâm Thúy Hoa đang muốn nói chuyện ở bên cạnh.
“Mẹ, mẹ yên tâm đi, con chắc chắn sẽ cẩn thận.”
Sau khi mọi người quyết định xong, từng người đi làm việc của mình.
An Quốc Minh kiểm tra một chút số lượng cặp sách hiện có, đã vượt qua một trăm.
Ở một số nơi nhỏ, hoàn toàn có thể bán hết một lần.
Sau khi trời tối, trong thôn cũng dần dần trở nên yên tĩnh.
Sáng sớm hôm sau, An Ninh dậy sớm để lên núi, lúc đi ra cửa, cô thở dài một tiếng với gà trống.
“Chờ tao trở lại tao sẽ bắt sâu cho mày ăn, nhớ chạy bộ cùng anh hai.”
An Ninh nhìn gà trống trịnh trọng gật đầu một cái, cười một chút, xoay người trèo tường ra khỏi nhà.
Về phần vì sao không đi bằng cửa, An Ninh chỉ muốn nói, như vậy càng thuận tiện hơn.
Cô dùng tốc độ rất nhanh chạy lên trên núi, lấy cô làm trung tâm, triển khai tinh thần lực trong phạm vi nhỏ, cẩn thận quan sát đến từng ngọn cây cọng cỏ.
“Lần trước trong sách nói, nhân sâm ở môi trường lạnh và ẩm ướt, mọc ở những sườn dốc râm mát, cỏ rậm ở trong rừng hoặc những nơi không có nhiều ánh nắng mặt trời.”
“Phải đi sâu vào bên trong một ít nữa.”
An Ninh đã hoàn thành hơn hai phần ba cuốn từ điển, với quyển sách ghi nhớ lần trước ở chỗ người đàn ông béo, đã nhớ kỹ trong lòng.
Cô có tinh thần lực mở đường, tiết kiệm được rất nhiều thời gian tìm kiếm cẩn thận, một lát liền đi vào bên trong rừng rậm.
Khi đi vào bên trong rừng rậm, cây lớn che khuất bầu trời, cộng thêm cành lá tươi tốt, che khuất hơn một nửa ánh sáng.
Con đường vốn hơi tối, trở nên vừa tối, vừa yên lặng.
Là một sự yên lặng làm cho người ta sởn tóc gáy.
Gió thổi cỏ lay một chút, cũng sẽ làm cho người ta nghi ngờ có phải có con gì còn sống hay không, sẽ lao ra từ một hướng nào đó.
Cành khô, lá cây cùng cỏ mới mọc ở trên mặt đất đan xen lẫn nhau, ánh sáng tối tăm, làm cho người ta rất khó nhìn thấy rõ con đường phía trước.
An Ninh ngồi xổm xuống, nhét ống quần vào tất, tiếp tục đi về phía trước.
Cô cố ý đi về phía âm u, mùi hư thối trong không khí lạnh hoà với mùi tươi mát của cỏ cây, trong một lát cũng không phân biệt rõ mùi nào càng cao hơn một bậc.
“Gâu gâu ——”
An Ninh cảnh giác dõi theo âm thanh, có chút quen tai.
“Đại Hoàng, chạy!”
Là Giang Hạ.
An Ninh không chần chờ, chạy vội qua chỗ phát ra âm thanh.
Lúc này, trong tay Giang Hạ cầm một cái dao phay, che chắn cho Đại Hoàng ở phía sau lưng, ở lưng của Đại Hoàng có một vết cào.
Mà đối diện anh, là một con gấu nâu trưởng thành, thở dốc hồng hộc và gầm nhẹ, làm cho người ta biết nó rất tức giận.
Ánh mắt của Giang Hạ hung dữ, lúc này anh không thể lui lại, chỉ cần lộ ra một tia sợ hãi, con gấu đối diện kia sẽ xé nát anh cùng Đại Hoàng.
Ngay lúc một người và một gấu đang giằng co, An Ninh xuất hiện.
Im hơi lặng tiếng, xuất hiện ở sau lưng gấu nâu, làm một cử chỉ im lặng với Giang Hạ.
Giang Hạ không có giả vờ làm người tốt đuổi An Ninh đi, lúc này anh mà làm thế, đối với ai cũng không hề có bất kỳ chỗ tốt nào.
An Ninh rất hài lòng với trạng thái của Giang Hạ, giơ dao phay ở trong tay lên, đè nén hơi thở trên người, hạ thấp cảm giác tồn tại của mình, từng bước tiếp cận gấu nâu.
Nhưng sự nhạy bén của động vật luôn luôn vượt qua con người, gấu nâu di chuyển.
“Bụng!”
An Ninh hét lên một tiếng, Giang Hạ khom lưng ở phía sau, tấn công con gấu nâu đang lại đây, đâm thẳng.
An Ninh ở phía sau, cùng lúc đó, giơ dao phay nhảy cao lên, đâm thẳng vào đầu của gấu nâu.
Không biết có phải thế tấn công của An Ninh càng có tính uy hiếp hơn hay không, gấu nâu từ bỏ Giang Hạ, xoay người về phía An Ninh.
Một móng vuốt siêu to, đánh về phía An Ninh.
Tình hình lập tức thay đổi, Giang Hạ lăn ra phía trước, chém vào chân của gấu nâu.
Hai người đồng thời tấn công, An Ninh làm nên điều kỳ diệu với sức mạnh to lớn, dùng dao phay chém lên bả vai của gấu nâu, nhưng đồng thời, dao phay cũng gãy mất.
Dao phay của Giang Hạ cũng chém tới chân của gấu nâu, nhưng cũng chỉ là làm nó bị thương ở ngoài da.
“Ngao ———”
Tiếng gầm của gấu nâu vang vọng khắp rừng rậm, nó nổi giận.
“Chạy!”
Một dao của Giang Hạ chém ra liền trúng mục tiêu, nhưng anh không hề hiếu chiến.
Nhưng An Ninh lại muốn thắng, mà trong tay cô lại không có công cụ, tay không giết gấu cũng không phải không được, nhưng cô nhất định sẽ sử dụng tinh thần lực.
Nhưng Giang Hạ ở chỗ này, cô không thể làm lộ tinh thần lực của mình.
Cho nên, chạy, là lựa chọn của bọn họ.
An Ninh nhảy xuống từ giữa không trung, chui qua hai chân của gấu nâu, tiện tay kéo được cổ áo của Giang Hạ, kéo được liền chạy.
“Đại Hoàng, đuổi kịp!”
Đại Hoàng nghe hiểu lời nói của An Ninh, nó nghe lời đuổi kịp An Ninh.
Lúc này, Đại Hoàng dùng bốn chân, cùng An Ninh dùng hai cái đùi, còn kéo theo một người, chạy ngang nhau.
Giang Hạ bị kéo, còn có thời gian suy nghĩ, tốc độ này của An Ninh, sợ rằng chính mình không đuổi kịp.
Hai người một chó chạy rất là thuận lợi, bởi vì gấu nâu không có đuổi theo ở phía sau.
Có lẽ đã phát hiện ra người chém đầu nó, có chút lợi hại.
Sau khi hai người một chó cuối cùng cũng thoát khỏi một phạm vi nhất định, rốt cuộc Giang Hạ cũng tìm được cơ hội để nói chuyện.
“Nữ hiệp sĩ này, có thể buông tôi ra được không?”
“Hả? Được.”
An Ninh nói thả liền thả, rầm một tiếng, Giang Hạ nằm ở trên mặt đất.
Giọng nói hơi khàn khàn, ho khan vài cái, một bàn tay không ngừng vỗ ngực.
Khi Giang Hạ ngồi dậy được, dùng vẻ mặt không biết nên nói cái gì nhìn An Ninh.
“Nếu lại tiếp tục chạy một lúc nữa, tôi chính là người đầu tiên sau khi được cứu, bị ân nhân cứu mạng siết cổ đến chết.”
Ánh mắt của An Ninh quét đến cái cổ hơi hồng của Giang Hạ, vết siết thực sự thấy rất rõ.
“Khụ khụ —— lần đầu tiên cứu người, không có kinh nghiệm, lần sau sẽ tốt hơn.”
“Lần sau?” Giang Hạ liên tục xua tay, lắc đầu nói: “Đừng có lần sau, mạng của ông đây rất quý.”
An Ninh nhìn Giang Hạ nhanh chóng khôi phục dáng vẻ kiêu ngạo, không rõ hỏi: “Nếu quý như vậy, anh đi làm phiền con gấu làm gì?”
Câu hỏi của An Ninh khiến sắc mặt Giang Hạ trở nên khó coi, ánh mắt đảo qua Đại Hoàng đang nằm bên cạnh cô.
Nhưng khi nhìn thấy vết thương trên lưng Đại Hoàng, thái độ có chút khó chịu của anh dịu đi, ngồi xổm xuống bên cạnh Đại Hoàng.
“Để tao xem thử.”
Giang Hạ kiểm tra vết thương của Đại Hoàng, có lẽ là vết thương ngoài da, Đại Hoàng chạy trốn rất nhanh, vết thương chỉ là một vết xước, không quá sâu.
“Về nhà tao cho mày uống thuốc.”
Giang Hạ ôm đầu Đại Hoàng, xoa xoa vài cái, sau đó nhẹ nhàng vỗ nhẹ.
“Nhớ kỹ vào, lần sau đừng tranh giành mật ong với con gấu nghe chưa.”
“Ử ử ——”
Ánh mắt ấm ức của Đại Hoàng nhìn Giang Hạ, nó là vì ai chứ.
Đại Hoàng ấm ức nhìn An Ninh.
“Biết rồi, biết rồi, mày là vì tìm mật ong cho tao, tạo không trách mày, chỉ là muốn mày nhìn cho rõ, chúng ta đánh không lại.”
Đại Hoàng bị Giang Hạ ôm chặt, âm thanh ử ử càng thấp hơn.
Giang Hạ đứng dậy, có chút trịnh trọng cảm ơn An Ninh.
“Cảm ơn cô đã cứu tôi và Đại Hoàng.”
“Đừng khách sáo, lần trước anh cũng đã nhảy xuống sông để cứu tôi.”
Giang Hạ nhún vai nói: “Cũng phải, vậy coi như hoà đi.”
“Tôi muốn xuống núi, cô thì sao?”
An Ninh nhìn lên bầu trời, lắc đầu nói: “Tôi ở đây một lát.”
“Được, nhớ cẩn thận, đánh không lại thì phải chạy, tôi tin chắc chắn có sẽ không sao.”
“Tất nhiên tôi sẽ không có vấn đề gì.”
An Ninh trả lời một cách tự nhiên rồi quay người đi vào trong núi.
Giang Hạ ở phía sau lại bị dỗi, nhưng anh lại lắc đầu cười nói.
“Haizz, người đánh không lại, không có quyền lên tiếng.”
Giang Hạ gọi Đại Hoàng xuống núi, rồi tự nhủ: “Mình đánh không lại, sức lực không bằng, chạy cũng không chạy được, mình còn có thể làm gì?”
“Nói chung, thể chất của mình ở những khía cạnh này không tốt, nhưng còn bộ não của mình thì sao?”
Giang Hạ không chịu nhận thua, anh vừa xuống núi vừa lẩm bẩm điều gì đó, về đến nhà việc đầu tiên làm chính là khử trùng cho Đại Hoàng và bôi thuốc.
Ông nội của Giang Hạ ở một bên nhìn Đại Hoàng bị thương, trong lòng rất đau lòng, hỏi nguyên nhân và diễn biến sự việc.
“Phải cảm ơn con bé nhà họ An, lát nữa con có thể vào thị trấn mua quà, đừng mua nhiều quá, bọn họ sẽ không nhận, lần trước bọn họ đưa cho chúng ta hai con gà và ba mươi quả trứng.”
Ông cụ nghĩ ngợi rồi nói: “Con mua năm ký thịt heo, hai túi bánh ngọt, hai túi kẹo rồi mang đến biếu nhà họ An”.
Giang Hạ vui vẻ đồng ý, lập tức lên đường, phải đi sớm mới mua được thịt heo ngon.
An Ninh ở bên kia tiếp tục đi lên núi một lúc, nhưng có lẽ vì âm thanh của gấu nâu quá to nên ngọn núi hôm nay đặc biệt yên tĩnh.
Cuối cùng cô chỉ bắt được hai con thỏ mang xuống núi.
Lần này, An Ninh trực tiếp mang thỏ về nhà họ An, giao cho An Quốc Khánh.
“Còn khá béo đấy.” An Quốc Khánh xách tai hai con thỏ lên, cẩn thận xem xét.
“Này, một con đực một cái, hay là chúng ta nuôi chúng mấy ngày?”
“Anh cả muốn nuôi thì nuôi, em không có ý kiến.”
An Quốc Khánh nhìn An Tam Thành, An Tam Thành cũng đồng ý.
An Quốc Khánh vui vẻ xách hai con thỏ lên, đầu tiên anh ấy lấy một cái sọt và úp vào hai con thỏ, còn bản thân anh ấy thì đi nghiên cứu và làm chuồng cho bọn nó.
An Ninh nhanh chóng đi tới giúp đỡ.
“Anh cả, làm như thế nào?”
“Lát nữa anh sẽ đi tìm một ít đá rải xuống mặt đất, bọn nó có thể đào hố không thể đặt chúng trên mặt đất được.”
“Chỉ cần lấy một tấm ván bên ngoài che lại là được, con thỏ giỏi nhất là đẻ con.”
An Quốc Khánh cảm thấy đặc biệt vui vẻ và tự tin khi nói cái này.
“Đúng rồi em gái, ba và anh đã bàn bạc về việc làm nhà tắm, có thể làm ở phía nam cho được không? Không phải em nói muốn ở cạnh phòng sao?”