“Được, làm ở chỗ đó đi.”

Vừa nói đến nhà tắm rửa, An Ninh mới nhớ tới chính mình còn mua hai cái thùng sắt lớn, muốn dùng để đựng nước khi đi tắm rửa.

“Chiều nay anh và ba sẽ về sớm một chút, trở về liền làm cho em.”

An Ninh gật đầu nói: “Vậy em đi xách một ít đá trở về.”

“Hả? Vậy cũng được.”

An Quốc Khánh cảm thấy không có vấn đề gì, em gái có sức lực lớn như vậy nên không có việc gì.

Sau khi nhà họ An ăn sáng xong, An Tam Thành và An Quốc Khánh ra đồng, An Ninh đi xách đá, An Quốc Minh vào trấn tìm biện pháp.

Buổi trưa, mọi người từ ngoài đồng trở về nhà, nghỉ ngơi một lát.

Bây giờ công việc tưới nước gấp rút đã xong, không có gì quá quan trọng, buổi trưa có nhiều thời gian để nghỉ ngơi hơn.

An Ninh tiến vào trong sân, nghi ngờ liếc nhìn một cái, phát hiện mình không đi nhầm.

Nhưng tại sao Giang Hạ lại ở đây?

Tại sao anh và Lâm Thúy Hoa lại nói chuyện vui vẻ như vậy?

Giang Hạ lịch sự và khiêm tốn này có phải là Giang Hạ mà cô biết không?

“Mẹ ơi, con về rồi.”

“An Ninh, con về rồi à, Giang Hạ tới cảm ơn con vì con đã giúp đỡ cậu ấy ở trên núi.”

Lời nói của Lâm Thuý Hoa khiến An Ninh lại cảm thấy lo lắng, nếu Lâm Thúy Hoa biết chuyện chiến đấu với gấu nâu, vẻ mặt cô sẽ không bình tĩnh như vậy.

“Đúng vậy, đúng vậy, nếu không có An Ninh, cháu sẽ rơi vào bẫy rập.”

Lời nói của Giang Hạ khiến An Ninh đuổi kịp nội dung cuộc trò chuyện giữa hai người.

“Chỉ tình cờ gặp thôi, không có gì to tát đâu.”

An Ninh liếc nhìn Giang Hạ, anh đang vui vẻ chuyện gì?

Giang Hạ đang vui vẻ chuyện gì?

Anh vui vẻ vì tìm ra điểm yếu của An Ninh.

Nói điểm yếu thì không chính xác cho lắm, nhưng anh quả thật đã xem một màn hay, hóa ra cô cũng biết sợ hãi.

“Thì ra là như vậy, chỉ là chút chuyện nhỏ thôi, những thứ này cậu cầm đi đi, tôi thật sự không thể nhận, cậu cầm về đi.” Lâm Thúy Hoa lại nhắc tới chủ đề này.

“Lần trước cậu nhảy xuống sông cứu người, chúng tôi cảm ơn còn không hết, chuyện An Ninh giúp đỡ này, thật sự không xứng đáng với những thứ này, cậu nhanh chóng cầm về đi.”

An Ninh nhìn sang một bên, quả thực có rất nhiều đồ nào là thịt heo, bánh ngọt và kẹo.

Nhưng cô có thể nhận lấy, cũng cảm thấy mình xứng đáng có được.

Nhưng mà, dựa theo cách nói vừa rồi, quả thực là không được.

“Đúng vậy, anh cầm về đi, tôi cũng không làm gì cả.”

An Ninh lại thoái nhượng, coi thường việc mình làm trên núi, khiến Giang Hạ cười thầm.

Cô giống như một đứa trẻ đã làm sai điều gì đó và muốn che đậy việc bản thân làm.

Nhưng rõ ràng cô đã làm chuyện tốt.

“Thím hãy nhận lấy đi, thím không biết bẫy rập sâu thế nào đâu, rất nguy hiểm, Đại Hoàng của cháu còn bị thương.”

“Ở trong núi cháu la hét vỡ cả giọng, chỉ có An Ninh đến, đây là ơn cứu mạng, nếu không thì ở ngọn núi lớn như vậy, gặp phải một con gấu nâu hay con gì đó thì coi như xong đời.”

Giang Hạ vừa nói chuyện vừa chú ý đến lúc anh nói đến gấu nâu, cô trở nên căng thẳng.

Trong lòng anh cảm thấy vui vẻ, nhưng cũng không nói thêm gì nữa.

An Ninh nhìn Giang Hạ bằng ánh mắt uy hiếp, nhanh chóng đổi vị trí để thuyết phục Lâm Thúy Hoa.

“Mẹ, mẹ hãy nhận đi, Giang Hạ không thích nợ ân tình.”

Lâm Thúy Hoa lâm vào tình thế khó xử, bà ấy còn chưa kịp đưa ra quyết định thì An Tam Thành đã quay về.

Cuối cùng bà ấy cũng tìm được người cùng trí tuyến, An Tam Thành lại hỏi những câu tương tự, nhưng không biết ông ấy có tin hay không.

Dù thế nào đi nữa, những đồ vật Giang Hạ mang đến đều để lại.

“Giang Hạ, cháu ở đây ăn cơm đi.”

Lâm Thúy Hoa giữ người lại ăn cơm, Giang Hạ tất nhiên không thể đồng ý, lấy cớ ở nhà còn có ông nội, liền lễ phép chào tạm biệt người nhà họ An rồi rời đi.

Buổi trưa, trên bàn ăn của nhà họ An.

“An Ninh, trên núi không có chuyện gì sao?”

An Tam Thành lo lắng hỏi một câu, chủ ý của con gái ông ấy rất nghiêm túc, nhưng ông ấy lại không mấy tin tưởng.

An Ninh cúi đầu ăn cơm, không ngờ An Tam Thành lại hỏi như vậy.

An Tam Thành vừa hỏi xong, An Ninh chưa kịp trả lời, Lâm Thúy Hoa đã trở nên lo lắng.

“Xảy ra chuyện gì? Trên núi xảy ra chuyện gì? Có nguy hiểm không?”

Vẻ mặt lo lắng và sợ hãi của Lâm Thúy Hoa khiến An Ninh không dám nói ra sự thật.

“Mẹ, trên núi không có việc gì, mẹ nhìn con đi, không có một vết xước nào cả, thực sự không có chuyện gì cả.”

An Ninh an ủi Lâm Thúy Hoa, sau đó nhìn An Tam Thành nói: “Ba, trên núi rất tốt.”

“Được rồi, cha chỉ hỏi vậy thôi.”

“Ông hỏi cái gì vậy? Doạ chết tôi rồi.”

Lâm Thúy Hoa bất mãn trừng mắt nhìn An Tam Thành, An Tam Thành chỉ cảm thấy thật vô tội.

Ông ấy đã làm cái gì đâu!

An Ninh ngồi đối diện cúi đầu dùng bát cơm che đi nụ cười.

Ăn trưa xong, chị dâu cả dọn dẹp bát đĩa, Lâm Thúy Hoa bắt đầu chế biến thịt.

Có hai miếng rất béo, Lâm Thúy Hoa chuẩn bị làm thành mỡ heo, còn dư dầu sẽ dùng làm sủi cảo cho bữa tối.

Lâm Thúy Hoa cùng chị dâu cả đang bận rộn trong bếp, An Ninh lấy hai cái dụng cụ và một cây cột dài trở về phòng sửa rèm.

An Tam Thành và An Quốc Khánh nhào bùn trong sân, một người xây nhà tắm, một người làm chuồng thỏ.

Buổi trưa, ở nhà họ An không ai nghỉ ngơi, nhất là khi Lâm Thúy Hoa đang làm mỡ heo, mùi hương đó thật sự là thèm không được.

Sau khi treo thanh rèm, An Ninh nương theo mùi hương đi vào bếp.

“Mẹ, mùi thơm quá.”

“Dầu nấu ra sao có thể không thơm được.”

Lâm Thúy Hoa dùng thìa múc dầu trong nồi, từng thìa một, cho vào một chiếc lọ nhỏ màu nâu sẫm.

Sau khi dầu nguội sẽ chuyển sang dạng rắn màu trắng và có thể ăn được lâu nếu để ở nơi khô ráo, thoáng mát.

“Con lại đây.”

An Ninh ngoan ngoãn bước tới, tưởng rằng Lâm Thúy Hoa kêu cô đi làm việc.

“Há miệng ra, có chút nóng.”

An Ninh theo bản năng mở miệng, Lâm Thúy Hoa đưa một miếng dầu vào miệng cô.

Mùi dầu rất thơm và tràn ngập miệng cô.

“Ngon quá.”

An Ninh không dám đứng ở chỗ này nữa, mặc dù ăn ngon, nhưng nếu ăn hết sẽ không tốt cho lắm.

Cô quay người đi ra ngoài giúp xây nhà tắm.

Đến thời gian làm việc thì lại đi ra đồng.

An Ninh vẫn chọn làm ruộng bồi nổ tinh thần lực của mình, tối nay cô chuẩn bị truyền hạt giống một lần nữa.

Buổi tối khi tiếng còi báo hiệu vang lên, An Ninh bước nhanh hơn, trước tiên đến sân nhà họ An.

“An Ninh, con đi đến nhà bác cả đưa đồ đi.”

Lâm Thúy Hoa từ trong nồi lấy ra thứ gì đó, An Ninh chỉ nhìn thấy có chút trắng, nhất thời không suy nghĩ ra được.

“Mau đưa đến nhà bác cả con đi, trở về đến chúng ta liền có thể ăn sủi cảo.”

Sủi cảo?

Trong trí nhớ hạn hẹp của nguyên chủ, dường như đã từng ăn qua một lần.

An Ninh nhanh chóng cầm lấy chiếc chậu nhỏ Lâm Thúy Hoa đưa tới, được che bằng một tấm màn nhỏ.

“Chậm một chút, đừng làm rớt.”

An Ninh gật đầu đồng ý, bưng sủi cảo ra khỏi cửa, đi về phía nhà bác cả.

May mắn thay, mấy ngày trôi qua này, cô đã tìm ra nơi ở của một số người.

“Đây không phải là An Ninh sao, đi đâu vậy!”

Một người phụ nữ lớn tuổi hận không thể vươn cổ dài ra hai mét, ánh mắt nhìn chằm chằm vào chiếc chậu trong tay An Ninh.

“Mùi gì vậy? Thơm quá, cho dì xem một chút đi.”

Người phụ nữ đó nói xong, một bàn tay có màu đen, không phải rám nắng mà là chưa được rửa sạch sẽ, còn có bùn đen trong các móng tay.

Đây là lần đầu tiên An Ninh gặp một người như vậy, cô thiếu kinh nghiệm giao tiếp với người ở Tinh Tế một cách trầm trọng.

Suy cho cùng, mục đích chính của nhiệm vụ này là hạt giống, tinh thần lực mới là quan trọng nhất.

Nếu tinh thần lực không đủ mạnh để truyền hạt giống thì mọi thứ khác đều vô ích.

“Không được, tôi đang vội rời đi.”

An Ninh né tránh, nói ra những lời khéo léo nhất.

Đáng tiếc, người phụ nữ đối diện không hề bỏ cuộc, tiến lên một bước nói: “Chúng ta đến nhà bác cả của cô đi, đúng lúc tôi cũng thuận đường, cho dì xem bên trong là gì đi.”

Người phụ nữ lại đưa tay ra, An Ninh cau mày, lại tránh né, cô thẳng thắn lên tiếng.

“Tôi không muốn để bà xem, không muốn bà chạm vào, càng không muốn bà ăn nó.”

“Lần này tôi đã nói rõ rồi? Bà nghe hiểu không?”

Đôi mắt đen trắng của An Ninh dán chặt vào người phụ nữ.

“Được rồi, tôi nghĩ có lẽ bà đã hiểu. Tạm biệt.”

An Ninh bưng chậu sủi cảo, bình tĩnh chạy đi đưa sủi cảo.

Người phụ nữ đứng ở tại chỗ hừ lạnh một tiếng, nhổ nước bọt xuống đất và nói: “Ai hiếm lạ, giả vờ cái gì chứ?”

Người phụ nữ giận dữ đi về nhà, những người bên cạnh nhìn thấy đều đang nói chuyện ầm ĩ, cũng không ai để ý đến bà ta.

Một gia đình lười biếng, suốt ngày chỉ muốn nhặt đồ làm sẵn ăn, đúng là mơ mộng hão huyền.

An Ninh đã chạy thật xa, đi đến nhà bác cả đưa sủi cảo và rời đi.

“Chờ một chút, cháu lấy trứng về đi.”

Bác gái nhìn chậu sủi cảo màu trắng nhỏ, không nỡ để An Ninh tay không trở về.

Nhưng An Ninh không muốn, bước vài bước liền bỏ chạy.

Bác gái đuổi theo An Ninh hai bước, đứng ở cửa mỉm cười nhìn An Ninh nói: “Đúng là tuổi trẻ, mình một bước cũng không đuổi kịp.”

An Ninh nhanh chóng biến mất không dấu vết, rất nhanh đã về đến nhà.

“Anh hai, anh về rồi à.”

“Anh về rồi, hôm nay mệt chết anh rồi.”

An Quốc Minh đang rửa tay ở trong sân, An Ninh cũng đi tới rửa tay, chuẩn bị ăn sủi cảo.

Lúc An Ninh trở về, Lâm Thúy Hoa còn đang gói sủi cảo, nồi vừa rồi có hơi ít, lúc An Ninh đi đưa đồ ăn thì bà ấy đã nấu thêm nồi thứ hai.

“Đã đến giờ ăn rồi, sủi cảo ăn lúc còn nóng mới ngon.”

Một giọng nói quen thuộc kêu ăn cơm, mọi người nhanh chóng ngồi xuống.

“Sủi cảo làm bằng bột mì trắng? Hôm nay là thứ mấy?”

An Quốc Minh cầm một cái sủi cảo lên thổi, Lâm Thúy Hoa nói: “Ăn sủi cảo còn không chặn được miệng của con, nhanh ăn đi, nhiều chuyện quá.”

An Quốc Minh không hề để ý chút nào, mỉm cười cắn một nửa cái sủi cảo.

An Ninh đã quen với bầu không khí như thế này, cô cũng khá thích nó.

“Sủi cảo lúa mì này được làm từ cặn dầu bắp cải, còn sủi cảo dẹp này được làm từ dưa và trứng.”

Lâm Thúy Hoa nghĩ, cũng đều là ăn vậy để mọi người ăn cho no.

An Ninh tò mò nhìn sủi cảo đang bốc khói trên bàn, ở giữa có một bát nước sốt tỏi, đầu tiên cô gắp một miếng bắp cải mỡ heo.

Bắp cải rất tươi, cặn mỡ rất thơm, bột rất nguyên chất, kết cấu mịn.

Chỉ trong một miếng, món chính, rau và thịt toàn bộ đều ăn luôn, đó là sự kết hợp hoàn hảo, đơn giản và đẹp mắt.

Trong bữa ăn, mọi người đều nói chuyện.

Biết An Quốc Minh đã chạy ở ngoài một ngày, chủ yếu là quan sát tình hình.

“Anh hai, còn cần bao nhiêu ngày nữa?”

“Hai ba ngày nữa, để anh xem thử.”

An Ninh gật đầu, cũng không hỏi thêm nữa, nếu đã để anh hai làm, thì phải tin tưởng anh ấy.

“An Ninh, lắc lắc sủi cảo.”

An Ninh liếc nhìn Lâm Thúy Hoa, thấy Lâm Thúy Hoa đang lắc cái chậu đựng sủi cảo trên bàn, sủi cảo bên trong vốn dĩ còn dính liền, lại trở nên rời rạc một chút.

An Ninh hiểu ý, đang định ra tay thì lại bị chặn lại.

“Con vẫn là đừng đụng vào, cái này không rắn chắc bằng cái thớt đâu.”

Lâm Thúy Hoa lo lắng nhìn An Ninh, cuối cùng cũng không đi đong đưa sủi cảo.

Bởi vì anh cả ở bên cạnh, còn lo lắng hơn cả Lâm Thúy Hoa.

“Em gái, để anh, để anh.”

An Ninh vô cùng muốn nói một câu, đó là ngoài ý muốn.

Cô vừa mới tới đây, còn chưa quen thuộc lắm, nhưng trải qua mấy ngày cô âm thầm quan sát rất nhiều người, cô có rất nhiều tiến bộ trong học tập.

Ăn xong một bữa sủi cảo, mấy người Lâm Thúy Hoa tiếp tục dẫm máy may, mấy người An Quốc Khánh tiếp tục làm phòng tắm rửa.

Còn An Ninh tìm một cái đinh, bắt đầu đóng vô thùng sắt lớn mà cô đã mua.

Một cái thùng sắt lớn còn đang lành lặn, bị cô đâm giống như cái muôi vớt có lỗ.

Tuy rằng An Tam Thành hơi đau lòng, nhưng mà sau khi nhìn An Ninh làm mẫu cách lấy nước lạnh, cũng liền không để ý.

“Ba, đến lúc đó tìm một chỗ treo thùng sắt lên, đặt nước ở trong thùng sắt, chỉ cần đổ nước lên trên là có thể tắm được.”

“Được, làm theo cách của con đi.”

Sau khi bầu trời hoàn toàn tối đen, An Quốc Bình mới trở về, vui vẻ ăn một bữa sủi cảo.

Vào ban đêm, An Ninh lại tiếp tục vận chuyển hạt giống một lần nữa, tinh thần lực bị tiêu hao gần giống như lần trước.

Mấy ngày tiếp theo, buổi sáng An Quốc Minh đều sẽ đi ra ngoài, người khác đều yên tâm xuống đất làm việc hoặc dẫm máy may.

Giang Hạ làm một công việc khác, còn đi kiếm An Ninh nhìn xem.

Dựa theo hiểu biết của anh, An Ninh thích nhất làm việc khó, nhưng mà mấy ngày nay anh chưa từng nhìn thấy cô lần nào.

Giang Hạ cũng không biết chính mình nghĩ như thế nào, lúc nghỉ ngơi giữa trưa, anh cố ý lượn quanh một vòng, liền thấy An Ninh đi từ dưới đồng đi lên.

“Sao lại thế này?”

Giang Hạ trước tiên liền nhìn ra tinh thần của An Ninh không đủ, giống như lần trước.

“Chẳng lẽ nai con có bệnh gì không tiện nói ra sao?”

Nhưng Giang Hạ nhớ tới An Ninh một đao chém lợn rừng, một đao một con, nhìn thế nào cũng không giống như cơ thể không tốt.

Nếu như vậy mà là cơ thể không tốt, thì anh chính là đồ vô dụng.

“Phụt phụt! Ông đây mới không phải là đồ vô dụng.”

Giang Hạ kiêu ngạo xoay người về nhà ăn cơm.

Sáng sớm hôm sau, An Ninh cảm thấy đã khôi phục không sai biệt lắm, lại tiếp tục lên núi.

Cô phát hiện từ sau khi ăn thịt, mấy ngày sau không được ăn thật sự rất nhớ mong.

Mặt khác, cô đối với chuyện đi săn kiếm tiền này cũng rất vui vẻ.

Có một loại cảm giác tiền là miễn phí, trả giá rất ít, thu hoạch lại rất lớn, loại cảm giác này rất tuyệt vời.

Khi An Ninh lên trên núi, đi tới nơi lần đầu tiên bắt gà rừng cùng anh hai.

Qua lâu như vậy, nơi đó chắc sẽ lại có gà rừng đi.

Hương vị của thịt gà, đến nay còn dừng lại ở trong trí nhớ của An Ninh.

An Ninh lắc đầu, không nên suy nghĩ nữa, thật sự là rất thèm.

Khi An Ninh tới nơi thì không gặp được một con gà rừng nào, nhưng thấy lông gà đầy đất.

Cũng không biết tình hình bắt gà như thế nào, tóm lại trên mặt đất có rất nhiều lông.

“Gâu gâu.”

Tiếng kêu đặc biệt này, vừa nghe An Ninh liền biết là Đại Hoàng cùng Giang Hạ tới.

Cô nhịn cười không được.

“Cô cười cái gì? Thấy ông đây vui vẻ như vậy sao?”

Giọng điệu chỉ thuộc về Giang Hạ, làm An Ninh rất phối hợp gật đầu.

“Đúng là rất độc đáo, chỉ cần nghe thấy tiếng kêu của Đại Hoàng, tôi liền biết anh đã đến rồi.”

“Giống như.... Nhạc nền độc quyền khi anh lên sân khấu vậy.”

Giang Hạ ở phía đối diện dùng một tay xách theo một con gà rừng, trên cổ còn treo hai con gà rừng, bên hông cũng cột hai con gà rừng, chỉ cảm thấy trái tim mình lại bị nghẹn thêm lần nữa.

“Hừ, dù sao tôi cũng có nhạc nền lên sân khấu, cô có sao?”

An Ninh cũng nhìn thấy tạo hình độc đáo của Giang Hạ, hoá ra gà rừng đều bị anh bắt đi.

“Anh nói rất đúng, tôi không có, dù sao tôi cũng không cần người khác cứu.”

Giang Hạ bị gà rừng bao phủ, thậm chí trên đỉnh đầu còn cắm mấy cọng lông gà, dáng vẻ côn đồ kiêu ngạo đi về phía An Ninh.

“Cô nói rất đúng, tôi cảm thấy món quà cảm ơn lần trước tôi tặng cô quá nhẹ, hôm nay tôi lại đi một chuyến nữa, tôi định kể cho thím Lâm nghe một chuyện xưa về con gấu nâu, cô xem thế nào?”

Giang Hạ khiêu khích nhìn An Ninh, tinh thần hơi phấn khởi, lần đầu tiên chính mình giành được ưu thế, loại cảm giác này quá sung sướng!

“Được a, tôi có thể nghe câu chuyện được không? Tôi cũng thích nghe chuyện xưa.”

An Ninh nói xong, trạng thái của Giang Hạ vốn đang phấn khởi, lập tức hạ xuống, nhìn chằm chằm vào An Ninh, muốn phân biệt cô thật sự không sợ, hay là giả vờ không sợ.

Nhưng cho dù nhìn như thế nào, vẻ mặt của An Ninh cũng rất bình tĩnh.

An Ninh bị người đối diện nhìn chằm chằm, đương nhiên trong lòng không nguyện ý, nhưng giáo viên đã nói qua, lúc giằng co ai rối loạn thì người đó liền thua.

Mặt khác, cô cho rằng tỷ lệ Giang Hạ hù dọa cô lớn hơn.

Quả nhiên, Giang Hạ rũ bả vai xuống dưới, nói một cách miễn cưỡng và có chút kiêu ngạo với An Ninh: “Xem như cô lợi hại!”

“Cảm ơn.”

An Ninh mỉm cười nói một câu, chuẩn bị rời đi.

“Đợi một chút!”

“Tuy rằng không nói chuyện xưa, nhưng vẫn phải cho quà cảm ơn, bốn con gà rừng này cô lấy về đi.”

An Ninh nhìn Giang Hạ đưa gà rừng qua, không rõ nói: “Tôi có thể tự mình bắt.”

“Nói nhảm nhiều như vậy, cho cô cô liền cầm đi.”

Giang Hạ kiên quyết đưa gà rừng tới, giọng không kiên nhẫn nói: “Ông đây đưa một ít đồ, còn có thể lấy về sao, tôi không cần mặt mũi sao.”

“Cầm đi, tôi đi đây.”

Giang Hạ ném bốn con gà rừng lên trên mặt đất, vẻ mặt không kiên nhẫn rời đi.

An Ninh nghi ngờ nhìn gà rừng, lại nhìn bóng dáng của Giang Hạ, cách tặng đồ của người này thật đặc biệt.

“Đây chắc là ra sức mà không lấy lòng mà đội trưởng đã nói đi.”

An Ninh nhặt gà rừng ở trên mặt đất lên, nghĩ đến bút máy mà chính mình mua, vốn là muốn tặng cho Giang Hạ, nhưng là bác cả An cùng An Tam Thành đã tặng quà, cô liền không thể đưa.

“Giang Hạ tặng quà hai lần, mình cũng có thể.”

An Ninh xách theo gà rừng xuống núi, trực tiếp đi đến nhà của bác cả An, để lại hai con cho bác cả, cô xách theo hai con về nhà.

Lúc đưa quà cảm ơn lần trước, nhà bác cả cầm không ít trứng gà ra tới.

An Ninh trở về nhà họ An, giao hai con gà rừng cho Lâm Thúy Hoa, thuận tiện nói chuyện đã đưa cho nhà bác cả.

“Làm rất tốt, nhà chúng ta có chuyện gì, nhà bác cả của con cũng đều ở.”

Lâm Thúy Hoa xách theo hai con gà rừng, cảm thán nói: “Thời gian qua, thật sự giống như đang nằm mơ, còn được ăn thịt mỗi ngày.”

“Sau này sẽ càng tốt, bên chỗ anh hai có phải gần nói xong rồi đúng không.”

“Chắc là vậy, còn chưa biết đâu, nó nói hôm nay sẽ có tin tức.”

An Ninh không hỏi nhiều, ăn cơm xong liền xuống đất làm việc.

Giữa trưa người nhà họ An trở về, phát hiện trong phòng không bình thường, không thấy tất cả cặp sách đâu.

“Mẹ, anh hai đã trở về sao?”

Lâm Thúy Hoa cầm mấy quả dưa leo, đi vào từ cửa sau.

“Đúng vậy, 10 giờ hơn trở về, vội vàng hoảng hốt lôi tất cả cặp sách đi, nói là đã nói xong, bên kia đưa tiền đặt cọc rồi.”

Lâm Thúy Hoa thả dưa leo nói: “Nhưng mẹ thấy không ổn lắm, nói lôi đi liền lôi đi, rất vội vàng, mẹ cũng chưa hỏi rõ.”

“Không có việc gì, anh hai không ngốc.”

An Ninh an ủi một câu, đương nhiên người khác cũng nói không có việc gì, bọn họ thật sự rất tin tưởng An Quốc Minh.

Mọi người ăn cơm trưa, buổi tối Lâm Thúy Hoa cố ý hầm thịt gà, mùi hương truyền đi rất xa, hàng xóm trái phải nhìn bát dưa muối của nhà mình, thật sự ghen tị đến mức nước mắt chảy xuống từ khóe miệng.

Nhưng trời càng ngày càng đen, An Quốc Minh còn chưa có trở về, người nhà họ An bắt đầu cảm thấy lo lắng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play