Cũng không biết có phải gà trống ở phía sau nghe hiểu hay không, nó đè thấp giọng kêu khanh khách khanh khách khanh khách, lông trên cổ đều dựng thẳng lên, có vẻ như sắp tấn công.

“Tốt, làm rất tốt, hôm nay tao sẽ bắt sâu cho mày ăn.”

An Ninh ngồi xổm xuống, sờ đầu của con gà trống hai lần, lông trên cổ của nó, cũng xẹp xuống một cách thần kỳ.

“Anh hai, có phải anh muốn làm biếng, nên bị bắt được đúng không?”

An Quốc Minh vốn dĩ muốn nghỉ ngơi và mách lẻo, lập tức nhận thức được đây là một câu hỏi có bẫy.

“Không có, không có, anh chỉ nói nó thông minh, không có liên quan gì đến anh.”

Cuối cùng, An Quốc Minh đã tìm lại được sức lực, run chân đi vào sân.

Cuộc sống thật khó khăn, địa vị còn không cao bằng một con gà.

An Ninh cười trộm, đi theo gà trống, một người một gà đi vào sân.

Cơm sáng có cháo bột ngô, phối thêm rau trộn dưa leo, còn có hành lá trộn với đậu phụ.

An Ninh thấy đậu phụ ở trên bàn, hơi mới lạ, cô chưa từng ăn qua.

“Mẹ, cái này từ đâu ra vậy?”

“Nhà An Lão Thất ở trước phố làm, mẹ lấy đậu nành đổi bốn miếng.”

Nói xong Lâm Thúy Hoa lau tay ở trên tạp dề nói: “Đây là nhìn nhà chúng ta buôn bán không có chuyện gì, cũng nghĩ cách kiếm ít tiền để tiêu.”

Cũng là, có ai lại ngại tiền nhiều đâu.

Người một nhà ngồi xuống, An Ninh ăn đậu hủ.

Độ mềm và độ cứng vừa phải, non mềm ngon miệng, thêm ít tương cùng hành lá, hương vị thực sự rất tốt.

“Đậu phụ ở nhà An Lão Thất này mùi vị rất tốt, ngày mai lấy thêm hai miếng, giữa trưa hầm đậu phụ ăn.”

An Tam Thành nói xong, Lâm Thúy Hoa thuận miệng đáp ứng nói đã biết.

Sau khi ăn gần hết, An Ninh buông bát đũa, nói với An Tam Thành: “Ba, con muốn xây một phòng tắm nhỏ.”

An Tam Thành cũng buông đũa xuống, không hề khó xử nói: “Được, đêm nay ba và anh cả làm cho con.”

Vừa nói cái này, An Tam Thành cảm thấy chính mình quá không chú ý, An Ninh là một cô gái, đúng là không có phương tiện cho lắm.

Không giống như mấy người đàn ông bọn họ, nóng liền đi ra sông tắm rửa một cái.

“Đúng rồi, sao mẹ không nghĩ tới đâu, con gái của mẹ đúng là thông minh.”

Lâm Thúy Hoa rất đồng ý với đề nghị của An Ninh, lúc đầu bà ấy chỉ có thể cầm chậu nhỏ, ở trong phòng tắm rửa đơn giản.

Tuy rằng chị dâu cả không nói chuyện, nhưng cũng không thể xem nhẹ sự yêu thích ở trong mắt.

“Cảm ơn ba, sáng hôm nay con muốn đi vào trong trấn một chuyến, trong nhà mình có muốn mua cái gì không?”

Lâm Thúy Hoa cũng buông bát đũa xuống, nhìn An Ninh hỏi: “Con muốn đi mua cái gì? Tiền riêng của con nhưng đừng tiêu lung tung. Còn có tiền của hồi môn của con, cũng không được động đến, có biết chưa?”

Tiền của hồi môn sao?

Lúc này An Ninh mới nhớ tới, chính mình còn có 300 đồng tiền của hồi môn, giấu ở...

Cho dù như thế nào, cô cũng hoàn toàn quên mất, nếu không lần trước liền lấy tiền ra tiêu rồi.

Cô ngẩng đầu nhìn Lâm Thúy Hoa, đảm bảo nói: “Con sẽ không tiêu lung tung, cũng không mua những đồ vô dụng.”

Lúc này Lâm Thúy Hoa mới yên tâm, bắt đầu thu dọn bát đũa.

Chỉ có An Quốc Minh ở bên cạnh, bĩu môi.

Lời nói này rất giống với lời nói của anh ấy, chỉ cần mua trở về đều dùng được là được rồi.

Không thể không nói, suy nghĩ của An Quốc Minh cùng An Ninh, cực kỳ giống nhau.

Sau khi ăn xong, An Ninh không có đi làm, đeo một cái sọt lớn, đi trấn trên.

Lâm Thúy Hoa cầm cái chổi quét rác nhìn bóng dáng của An Ninh, chỉ có một cảm giác.

Cái sọt kia, có phải quá lớn hay không.

Vì sao mí mắt của bà ấy cứ giật vậy?

Lại nói An Ninh vừa đi ra cửa, chưa đi được bao lâu liền gặp một cái xe bò, cô không muốn lên xe bò, quá chậm.

Nhưng đồng hương lái xe bò, quá nhiệt tình, cuối cùng cô vẫn ngồi lên xe bò chịu đựng cảm giác đau mông.

An Ninh tới trấn trên, đi tìm người đàn ông béo trước, để đổi phiếu.

An Ninh tới ngõ nhỏ bán đồ vật kia, gõ cửa theo những quy tắc đã được định ra.

“Cốc cốc... cốc cốc cốc.”

“Kẽo kẹt —— “

“Anh Bàn! Chị chặt đầu tới —— tới tới tới —— tới tới tới tới tới ——”

Tên đàn em đi ra mở cửa, buột miệng nói sai, liền cảm thấy sợ hãi, dứt khoát trực tiếp biểu diễn ca hát cho An Ninh.

Vẻ mặt khoa trương, khoa chân múa tay, giọng hát to lớn vang dội.

An Ninh ở ngoài cửa, lui về phía sau một bước, nghi ngờ nhìn thoáng qua số nhà, không sai mà.

Vậy chính là sở thích đặc biệt của anh chàng bên trong này.

“Làm phiền nhường một chút, tôi tìm người đàn ông béo.”

Lúc này người đàn ông béo, cũng chạy từ trong phòng ra, đá một chân vào tên đàn em đang vừa hát vừa nhảy ở cửa.

“Trở về lại luyện thêm một chút, thật là mất mặt xấu hổ, trình độ này có thể đưa ra để tiếp đãi khách quý sao!”

“Thật xin lỗi, anh Bàn, em sẽ trở về luyện thêm!”

Hai người kẻ xướng người hoạ, làm vô cùng chân thật, người đàn ông béo cũng không nghĩ rằng An Ninh thật sự tin tưởng, anh ta chỉ dùng cách như vậy để giải thích một chút.

Ai có thể nghĩ đến, anh ta gặp phải An Ninh rất chính trực.

“Trình độ thực sự cần phải được cải thiện, âm thanh bị bể vài chỗ.”

“Ha ha, hài quá, em gái thật là hài hước.”

Trong ánh mắt nghi ngờ của người đàn ông béo, An Ninh đi vào sân.

“Sao hôm nay lại có thời gian tới đây vậy, còn có hàng sao?”

“Không có, tôi tìm anh.”

An Ninh vốn đưa lưng về phía người đàn ông béo, đột nhiên xoay người, nhìn chằm chằm vào người đàn ông béo.

Người đàn ông béo ở phía sau, liền đứng thẳng theo bản năng, hiện tại anh ta vừa nhìn thấy An Ninh, liền đau cổ.

Những miệng vết thương của lợn rừng, bọn họ đều kiểm tra rồi, toàn bộ đều là dùng một đao chặt xuống, không tồn tại một chút do dự cùng lỗ hổng nào, miệng vết thương rất trơn tru.

Với sức lực này, dùng một ngón tay liền đủ làm cho anh ta nằm sấp xuống.

“Em gái có việc gì cứ nói thẳng, có thể giúp thì chắc chắn tôi sẽ giúp.”

Thái độ của người đàn ông béo vô cùng thân thiện, nhưng không thể giúp chắc chắn sẽ không giúp.

“Tôi họ An, có thể đừng gọi tôi là em gái được không?”

An Ninh không quen người khác kêu cô là em gái, cô tiếp tục nói: “Tôi muốn mua một ít phiếu định mức của anh.”

“Phiếu định mức sao? Việc nhỏ, việc nhỏ, An... đồng chí cô chờ một lát.”

Cuối cùng người đàn ông béo cũng tìm được một tên xưng hô phù hợp, xoay người đi tìm phiếu định mức, chuyện này thật sự không phải là chuyện lớn.

Chưa tới hai phút, người đàn ông béo liền đi ra, trong tay có một cái hộp gỗ, anh ta đặt lên một cái bàn đá ở trong sân.

“An đồng chí, cô nhìn xem, cô cần cái gì, tự mình chọn đi.”

An Ninh tiến lên, cái hộp trên bàn bị phiếu định mức phủ kín.

Cô giơ tay chọn, đem toàn bộ phiếu mà chính mình cần đặt ở trên bàn.

“Những cái này, bán thế nào?”

An Ninh chưa từng nghĩ tới, muốn lấy miễn phí.

Giáo viên đã nói qua, nếu có người không cầu lợi nhuận, nhất định là có mưu tính rất lớn.

Cho nên nói, dùng lợi ích trao đổi thì yên tâm hơn một chút.

Mà người đàn ông béo ở đối diện, có thể thành lập một chỗ làm ăn như vậy, đương nhiên cũng không phải là người không có ánh mắt.

“Tôi nhìn xem, để tính lại cho cô.”

Người đàn ông béo cầm lấy phiếu định mức ở trên mặt bàn lên, kiểm tra một lần từ đầu tới cuối, không để sót bất kỳ cái gì.

“Như vậy, cô cho tôi một trăm đồng tiền là được, nhóm lợn rừng hôm nay, tôi cũng mượn không ít sức của An đồng chí,sau này chúng ta có qua có lại, có thứ tốt, mong rằng An đồng chí có thể đưa cho anh Bàn này một ít.”

An Ninh không biết phiếu định mức là bao nhiêu tiền, nhưng nghĩ tới công điểm làm việc một năm của nhà mình, gật đầu với người đàn ông béo.

“Được, nhân sâm mà anh nói tôi quên mất, hai ngày nữa tôi sẽ lên núi tìm một chút.”

Lúc An Ninh vào sân mới nhớ tới chuyện mình phải tìm nhân sâm.

“Vậy thì tốt, đối với tôi mà nói, nếu thật sự có người có thể tìm được nhân sâm, thì không ai khác chính là An đồng chí.”

Hai người hài lòng trao đổi một chút, An Ninh cầm phiếu định mức rời khỏi sân, đi tới Cung Tiêu Xã ở trấn trên.

Khi cô lại đi vào nơi này một lần nữa, An Ninh có chút quen đường trực tiếp đi lên tầng hai.

Lần trước cô liền biết, tầng hai có những món đồ tốt hơn.

Thật trùng hợp, An Ninh lại tiếp tục gặp được người đàn ông cười rất hiền lành, giúp cô chọn quà lần trước.

Nghĩ đến quà, bút máy mà cô mua còn chưa đưa cho Giang Hạ.

Nhưng Lâm Thúy Hoa nói đã cảm ơn rồi, nên An Ninh còn đang suy nghĩ.

“Vị đồng chí này, hôm nay lại đây xem cái gì vậy? Những thứ trên này đều cần phiếu.”

“Tôi biết.”

An Ninh ở tầng trên nhìn xung quanh, chỉ vào một cái xe đạp hỏi: “Cái này bao nhiêu tiền?”

Chu Kiến Thiết là chủ nhiệm của Cung Tiêu Xã, không nghĩ tới An Ninh vừa tới liền hỏi mua đồ đắt tiền như vậy.

“Đây chính là hiệu Phượng Hoàng có hai tám dây xích, 175 đồng tiền một chiếc. Nhưng phải có phiếu xe đạp. Không có phiếu không thể mua được.”

An Ninh gật đầu, nói thẳng: “Tôi muốn mua một chiếc.”

“A —— Cái gì?”

Chu Kiến Thiết không tin nhìn An Ninh, cô nói cô muốn mua một chiếc sao?

“Tôi mua, tôi có phiếu.”

An Ninh lấy phiếu định mức từ trong túi ra, lắc lư một chút trước mặt Chu Kiến Thiết, chỉ nhìn thấy miệng của Chu Kiến Thiết không khép được nói: “Được, được, được.”

“Tôi liền đi viết hoá đơn cho cô.”

“Chờ một lát, tôi còn muốn mua hai cái đồng hồ, một cái cho nam, một cái cho nữ, còn có cả thùng sắt lớn kia, tôi cũng muốn mua hai cái.”

Chu Kiến Thiết không nghĩ tới, một cô gái ở nông thôn mặc đồ hơi rách rưới, còn có thể có nguồn tài chính như vậy.

Lần trước là mua quà cảm ơn, ông ta đã hơi kinh ngạc rồi, lúc này, càng sắp rớt cằm xuống.

Cho dù như thế nào, An Ninh đã mua được những đồ mà cô cần mua.

Một cái đồng hồ hoa mai giá 80 đồng tiền, một cái đồng hồ nam có giá 92 đồng tiền, còn có thùng sắt lớn mà An Ninh yêu cầu, toàn bộ đều tới tay.

Đi dạo tầng hai xong rồi, An Ninh xuống tầng.

Cô đi tới quầy hàng đồ dùng sinh hoạt, giày nhựa hiệu Giải Phóng, đàn ông trong nhà mỗi người một đôi, để lúc xuống đất làm việc dùng.

Xà phòng thơm dùng để rửa tay 30 xu một cục, còn có xà phòng để giặt quần áo, một cục 36 xu, cô đều mua hai cục, không bao giờ cần dùng xà phòng bồ kết hay tro để giặt quần áo nữa.

Không chỉ có như thế, cô còn mua cho Lâm Thúy Hoa cùng Chu Quế Phân, mỗi người một lọ kem lớn bảo vệ da.

An Ninh tiêu tiền như nước chảy, làm cho không ít người vừa hâm mộ vừa ghen ghét, tiền của người này là gió to thổi tới sao?

Có phải là gió to thổi tới không thì không biết, nhưng đối với An Ninh mà nói, tuyệt đối không vất vả.

An Ninh mua cho chính mình vài bộ quần áo bên trong, lại mua cho mọi người trong nhà mỗi người mua hai đôi tất, còn áo ngoài, nhà bọn họ có vải, không cần mua.

Cô đã đồng ý với Lâm Thúy Hoa, sẽ không mua đồ vô dụng.

Sau khi mua đồ dùng sinh hoạt xong, An Ninh lại mua đường trắng, đường phèn, còn có đường đỏ, tất cả đều mua một ký.

May mắn chính là, cô còn kịp mua mấy cây xương lớn còn dư lại ở quầy bán thịt heo, phía trên còn có không ít thịt, An Ninh trực tiếp mua hết, để về nhà gặm.

An Ninh đi mấy vòng ở trong Cung Tiêu Xã, cảm thấy mình đã mua gần đủ rồi, đẩy xe đạp đã có giấy phép, đi ra Cung Tiêu Xã.

Cô đeo một cái sọt đầy đồ ở phía sau, sau xe đạp còn cột lấy một cái ống cùng hai cái thùng sắt lớn, vừa mới chuẩn bị để một chân lên trên xe đạp.

“Cô đi tìm chết đi!”

Một người phụ nữ tóc tai bù xù, cầm một lọ có chất lỏng không biết tên chạy lại đây, hất về phía mặt của An Ninh.

An Ninh bình tĩnh đến đáng sợ.

Cô đang dùng tay giữ tay lái, tay còn lại đang giữ yên xe đạp.

Người trong và ngoài Cung Tiêu Xã chỉ nhìn thấy một chiếc xe đạp mới toanh, sáng bóng bay một vòng trên đầu một cô gái.

Chiếc xô sắt lớn phía sau xe đạp ngoan ngoãn như một chú cừu con, ôm chặt vào đầu An Ninh mà không hề lắc lư.

Mà cô gái khiêng chiếc xe đạp cư nhiên còn đủ sức để duỗi một chân ra.

“Rầm——”

Người phụ nữ điên đang cầm lọ thủy tinh muốn hắt thứ gì đó đã bị đá văng ra ngoài, một nửa lọ chất lỏng rơi xuống đất trước mặt An Ninh, một nửa lại văng lên người phụ nữ điên đó.

“A —— Tôi muốn giết cô!”

Người phụ nữ điên nằm trên mặt đất điên cuồng nhổ nước bọt, từ mặt đất và trên người cô ta bốc ra một mùi hôi thối khó chịu.

“Ôi, hôi quá.”

“Tránh xa ra đi.”

Những người xung quanh bịt mũi lùi lại vài bước, nhưng đừng để dính lên người họ, bọn họ muốn xem náo nhiệt nhưng cũng phải sạch sẽ.

Lúc này, An Ninh từ dưới thùng sắt bước ra, nhanh chóng dựng xe đạp lên, áp suất không khí cực thấp đi về phía người phụ nữ điên nằm trên mặt đất.

Không hỏi nguyên nhân, bước tới một bước và đá vào ngực người phụ nữ điên kia.

An Ninh sau khi đá cô ta, mới có tâm trạng hỏi: “Cô là ai?”

“Tôi là ai, cô còn có mặt mũi hỏi tôi là ai!”

Người phụ nữ điên không hề sợ khí thế của An Ninh, tức giận đứng dậy, vén tóc ra sau, để An Ninh nhìn rõ mặt mình.

An Ninh nhận ra, nhưng cô nói: “Tôi không quen biết cô.”

“Đây không phải là người bán hàng trước đó sao?”

“Đúng, đúng, tôi nhớ ra rồi, là người hay nói mỉa mai đó.”

“Sao cô ta tới đây? “

“Ai biết được chứ.”

Người xung quanh chỉ ra thân phận của người phụ nữ.

Cô ta chính là cô gái bán hàng chỗ mấy ngày trước An Ninh đến mua đồ, người bị Chu Kiến Thiết đuổi khỏi vị trí bán hàng và tới nhà kho làm việc.

Lúc này, thân phận của người phụ nữ này đã được tiết lộ, không hề có chút xấu hổ nào, dường như đã hoàn toàn từ bỏ chính mình.

“Nếu không phải cô khiếu nại tôi, tôi sẽ bị chuyển đến nhà kho sao?”

“Cháy nhà kho liên quan gì đến tôi? Tại sao tôi phải bồi thường?” Đôi mắt của người phụ nữ đó đỏ hoe nhìn An Ninh.

“Đều là lỗi của cô, đều là lỗi của cô!”

Tâm trạng của người phụ nữ kích động, liều mạng lao về phía An Ninh, An Ninh chỉ lắc đầu không nói nên lời, bình tĩnh nhấc chân lên lần nữa.

Với một tiếng “rầm”, người phụ nữ chuẩn xác ngồi vào chỗ nước tiểu đổ xuống đất.

“Tôi khuyên cô không nên động thủ, cô đánh không lại tôi.”

An Ninh khuyên nhủ rất có căn cứ, mọi người xung quanh đều muốn bật cười.

Con cái nhà ai thế, lại đi nói sự thật vậy.

“Trước hết, tôi không khiếu nại cô, sự tồn tại của cô không đáng để tôi khiếu nại. Thứ hai, người chuyển cô đến nhà kho là lãnh đạo của cô, người yêu cầu cô bồi thường cũng chính là lãnh đạo của cô. Cô không đi tìm lãnh đạo để gây rắc rối, lại đến gây rắc rối cho tôi vì nghĩ tôi dễ bắt nạt phải không?”

An Ninh nói ra lời này với vẻ mặt không vui.

Cô quay lại, nhìn thoáng qua người ngày hôm nay và người lãnh đạo đã giúp cô mua đồ hai ngày trước là Chu Kiến Thiết.

An Ninh sải bước xoay người lại, một tay nắm lấy cổ áo Chu Kiến Thiết, kéo anh ta ra ngoài.

“Tôi hỏi anh, tôi khiếu nại với anh về kẻ điên này khi nào?”

“Chính là lúc mua đồ đã khiếu nại với tôi.”

Chu Kiến Thiết không hề thừa nhận, ai biết kẻ điên đó sẽ làm ra chuyện gì.

An Ninh có chút không kiên nhẫn, lẽ ra là chuyến mua sắm vui vẻ nhất lại bị hai người này làm gián đoạn.

“Báo cảnh sát.” An Ninh chỉ vào người phụ nữ điên đang ngồi trên mặt đất nói: “Cô muốn làm tổn thương tôi, báo cảnh sát.”

Sau đó cô chỉ vào Chu Kiến Thiết bên cạnh nói: “Anh đã vu oan cho tôi, báo cảnh sát đi.”

Lời An Ninh vừa nói ra, trong lòng mọi người xem náo nhiệt đã có chút hiểu rõ.

Ở thời đại này, ai dám báo cảnh sát đều là có lý, đây là hiểu biết chung của mọi người.

Nhưng Chu Kiến Thiết không muốn báo cảnh sát, thân là lãnh đạo của Cung Tiêu Xã, nếu bị báo cảnh sát, cho dù không tra được gì cũng khó coi.

“Cô thả tôi ra trước đã, để tôi suy nghĩ lại xem.”

Chu Kiến Thiết thoát ra khỏi tay An Ninh, đầu tiên nhìn người phụ nữ trên mặt đất, sau đó nhìn An Ninh dáng người thẳng tắp, khí thế mười phần, sau đó lại nhìn thấy đống đồ mà An Ninh mua.

“A —— tôi nhớ ra rồi, cô thực sự không nói, không phải cô khiếu nại, mà là một người khác, tôi nhớ lầm, tôi nhớ lầm.”

Lời nói thay đổi của Chu Kiến Thiết không làm An Ninh vui vẻ, cô nhìn chằm chằm Chu Kiến Thiết.

Chu Kiến Thiết cảm thấy đầu choáng váng, trong lòng có cảm xúc muốn nói điều gì đó.

Anh ta đột nhiên quay người lại, trừng mắt nhìn người phụ nữ trên mặt đất, nghiến răng chửi rủa: “Ông đây chính là muốn sa thải cô!”

“Tôi nói cho cô biết, tôi đã không ưa cô từ lâu, giày rách đi vào bằng cửa sau. Mặt mũi cô từ đâu có mà nói chuyện kiêu căng với người khác chứ!”

“Không ai khiếu nại cô thì sao chứ, ông đây chính là muốn đuổi cô ra ngoài.”

“Một người phụ nữ không biết xấu hổ, cô đang hù doạ ai chứ.”

Chu Kiến Thiết hét lên, miệng của những người xung quanh càng mở lớn hơn, người phụ nữ điên trên mặt đất cũng không còn điên rồ như vừa rồi.

“Anh nói bậy, tôi không có, là do tôi tự mình tìm được công việc.”

Người phụ nữ điên từ dưới đất đứng dậy, cô ta không thể thừa nhận chuyện này, trong nhà nhân tình của cô ta có một con hổ cái, cho nên cô ta không dám.

Cô ta không muốn gây rắc rối cho An Ninh, chỉ là tình cờ nhìn thấy An Ninh đang mua đồ nên tới xem thử, biết đâu có thể moi được ít tiền.

Nhưng bây giờ thì tốt rồi, tiền còn chưa có mà bí mật nhỏ của mình sắp bị bại lộ.

“Hai người các ngươi cùng một bọn, các người mới là một bọn!”

Người phụ nữ sau khi hét lên một câu, liền tức giận xoay người bỏ chạy, không dám ở lại lâu.

An Ninh thu hồi lại tinh thần lực, một cỗ tinh thần lực đánh về phía người phụ nữ điên kia, chỉ nghe được một tiếng “A”, khuôn mặt của người phụ nữ điên đập xuống mặt đất, trong miệng nhổ ra mấy cái răng.

Mà An Ninh lại đi tới đấm vào bụng Chu Kiến Thiết.

“Cú đấm này là do anh nói bậy.”

“Phanh!”

“Cú đấm này là do anh đã đổ oan cho tôi.”

“Phịch!”

“Cú đấm này chỉ đơn giản là vì tôi ghét anh.”

Sau ba cú đấm, An Ninh đẩy chiếc xe đạp đi, dùng lực đẩy mạnh về phía trước, mượn lực để xoay người ngồi lên chạy về nhà.

Còn trò hề ở đây thì không liên quan gì đến cô.

An Ninh chạy xe đạp, suốt chặng đường có cảm giác nhanh như sét đánh vậy, chẳng mấy chốc đã trở về thôn.

“Đây là An Ninh đúng không, xe đạp lấy ở đâu ra vậy?”

“Tôi mua nó.”

An Ninh nói một câu tôi mua nó, chính là làm cho mọi người kinh ngạc.

Trước khi cô về đến nhà, đã có rất nhiều người đi theo cô, chủ yếu là trẻ em.

“An Ninh đã mua một chiếc xe đạp!”

“An Ninh đã mua một chiếc xe đạp!”

Bọn trẻ vừa hét vừa đuổi theo cô, thậm chí còn vui hơn cả việc An Ninh mua được chiếc xe đạp.

Âm thanh lớn như vậy lại còn đang lúc giữa trưa, mọi người trong nhà họ An đang ăn cơm ở trong nhà nên đương nhiên nghe thấy.

An Quốc Khánh bưng bát cơm chạy ra ngoài, liền nhìn thấy An Ninh đang đạp xe.

“Anh cả, em về rồi!”

Một chân An Ninh thả xuống đất, thuận lợi xuống xe, một tay vỗ nhẹ vào yên xe đạp, mỉm cười nhìn An Quốc Khánh.

An Quốc Khánh vui mừng đến ô ô hồi lâu mà không tìm được đầu lưỡi trong miệng, cuối cùng mới nói rõ ra.

“Em gái, của nhà chúng ta sao?”

“Đúng vậy, của nhà chúng ta.”

An Ninh nói ba chữ “nhà chúng ta” vô cùng vang dội.

Hai anh em, một người nhìn chiếc xe đạp với nụ cười ngốc nghếch và có chút mê mẩn, người còn lại ngẩng cao đầu với vẻ mặt có chút tự hào.

“Con đúng là phá của, con mua cái gì thế này?”

“Không phải con nói sẽ không mua đồ vô dụng sao!”

Lâm Thúy Hoa vừa bước ra, bà ấy gần như không thở được, cái này phải tốn bao nhiêu tiền chứ?

Đột nhiên, niềm vui kiếm tiền bằng việc may cặp sách không còn nữa.

“Mọi thứ đều có ích.”

Giọng điệu và biểu cảm độc đáo của An Ninh khiến Lâm Thúy Hoa ngứa tay tìm kiếm công cụ gì đó.

“Mẹ, đây.”

An Quốc Minh từ phía sau đưa ra một cây chổi nhỏ quét giường đất, ánh mắt xem trò vui cũng không cần quá rõ ràng.

Lâm Thúy Hoa cầm lấy và quay lại để đánh An Quốc Minh.

“Con cũng không phải là thứ tốt gì, con đã biết từ lâu con bé định xài tiền như vậy, nhưng lại không biết ngăn cản.”

“Còn biết chuẩn bị đồ trước cho mẹ, mẹ thấy con đáng bị đánh!”

“Ối ối ối —— Không phải như vậy, chuyện này có liên quan gì đến còn đâu?”

An Quốc Minh che mông, nhảy lên và bỏ chạy, kêu gào khi bị đánh.

An Ninh nghiêng người đứng ở cửa nhìn, nhận xét: “Anh hai quả thực đã chạy nhanh hơn một chút, chạy bộ rất có hiệu quả.”

“Em gái, em gái, anh chạy một vòng được không?”

An Quốc Khánh ngồi xổm trên đất nhìn chiếc xe đạp, tay ngứa ngáy mà lòng lại càng ngứa hơn.

Ngày nay, vị thế của xe đạp cũng không kém gì những chiếc xe thể thao cao cấp, chắc chắn là niềm mơ ước của mọi người đàn ông.

Đặc biệt, chiếc xe mà An Ninh mua là chiếc rất được ưa chuộng.

“Được.”

An Ninh bước lên trước, lấy đồ ở phía sau ra, An Tam Thành vốn dĩ đang im lặng nãy giờ cũng bước tới giúp lấy ra, đầy ẩn ý nhìn An Ninh.

“Ba, ba nhìn con làm gì vậy?”

Sự thẳng thắn của An Ninh khiến An Tam Thành không nhịn được cười. Ông ấy vừa cầm thùng sắt vừa hỏi: “Ba hỏi con, còn lấy tiền ở đâu ra?”

Trong lòng An Tam Thành đã có tính toán, tiền từ việc bán cặp sách và tiền đi săn lợn của An Ninh, một phần đã xài ở bệnh viện, đầu tư đủ thứ vào máy may, vải vóc, An Ninh chắc chắn đã hết tiền.

Cho dù có thì cũng là ba trăm đồng tiền của hồi môn, nhưng để mua đồ trong cái sọt này và chiếc xe đạp thôi thì không đủ tiền.

An Ninh không trả lời trực tiếp vì bên ngoài có quá nhiều người.

“Chúng ta về nhà đi.”

An Tam Thành cũng không hỏi nhiều, nhưng nhớ tới một chuyện, liền mở miệng nhắc nhở: “Trần Minh Lượng đó, nếu con không có việc gì thì đi đòi tiền đi, nhưng không thể tự mình đi, dẫn theo anh cả của con hoặc thằng hai đi cùng con, biết không?”

“Dạ, con nhớ rồi.”

An Ninh đi theo An Tam Thành để lấy đồ vào. Về phần người dân trong thôn, bọn họ chủ yếu muốn xem chiếc xe đạp, nhưng An Quốc Khánh đã đạp đi rồi nên mọi người cũng giải tán.

Nhưng có thể hình dung, chủ đề đàm tiếu trong thôn ngày hôm nay nhất định không thể tách rời nhà họ An.

An Ninh đi vào sân sau, liền nhìn thấy An Quốc Minh xoa mông, cười toe toét đi ra ngoài.

“Em gái, cái này chắc chắn là anh ăn đòn thay em.”

Anh ấy thực sự nghi ngờ, Lâm Thúy Hoa có chút tức giận, nhưng lại không nỡ đánh An Ninh, nên trút giận lên người anh ấy.

“Ha ha, anh hai, em nói cho anh biết, anh đáng đời bị như vậy.”

An Ninh kiêu ngạo ngẩng đầu lên, cô chính mắt nhìn thấy An Quốc Minh đưa cho Lâm Thúy Hoa vũ khí giết người.

“Em, em, em —— em đã thay đổi rồi, em gái!”

“Em học anh đó.”

An Quốc Minh bị An Ninh chọc cười, anh ấy cũng không đau lắm nên cũng không phải thực sự tức giận, theo An Ninh vào nhà với nụ cười vui vẻ, anh ấy còn muốn xem thử em gái đã mua cái gì.

Việc này, dù là người lớn hay trẻ con thì cũng đều rất thích.

Lúc này, Lâm Thúy Hoa đang ngồi trên ghế ở trong phòng với vẻ mặt nghiêm túc, nhưng thực ra bà ấy không còn tức giận nữa.

Không thể không nói việc đánh thằng hai thực sự rất có ích.

Bà ấy tức giận cũng là vì lo lắng cho An Ninh, nếu xài quá nhiều tiền, sau này cô sẽ không biết quản lý chi tiêu tiền.

An Ninh mỉm cười nhìn Lâm Thúy Hoa, đặt cái sọt trên lưng xuống, chuẩn bị lấy đồ ra: “Ba, mẹ, số tiền hôm nay con tiêu là tiền mà hôm nay con kiếm được.”

“Con hợp tác với Giang Hạ làm bẫy và săn lợn rừng bán lấy tiền, con nghĩ nếu con có số tiền này thì con sẽ cải thiện cuộc sống của gia đình mình, nếu không thì con kiếm tiền để làm gì chứ?

An Ninh thận trọng liếc nhìn Lâm Thuý Hoa, Lâm Thuý Hoa khó chịu đảo mắt, nhưng không phản đối.

Miễn là cuộc sống có thể tốt đẹp, ai lại muốn sống một cuộc sống tồi tệ?

“Thằng nhóc Giang Hạ kia không tệ, quanh năm săn bắn, rất có năng lực.”

An Tam Thành ban đầu khen ngợi anh, sau đó vẻ mặt trở nên nghiêm túc hơn rất nhiều.

“An Ninh, hiện tại con mạnh mẽ là chuyện tốt, nhưng con không thể chỉ dựa vào thực lực của mình mà không quan tâm đến bất cứ điều gì, con phải cẩn thận mọi việc trên núi, ba biết ba không thể ngăn cản con, nhưng con phải nhớ kỹ, cẩn thận.”

An Ninh trịnh trọng gật đầu nói.

“Ba yên tâm, con sẽ cẩn thận.”

An Tam Thành nhìn Lâm Thúy Hoa một cái, sau đó nói với An Ninh: “Mau lấy đồ ra xem, con mua đồ gì cho mẹ con, mẹ con đang xấu hổ đấy.”

“Đi qua một bên đi.”

Lâm Thúy Hoa liếc nhìn An Tam Thành, trên mặt có chút xấu hổ.

An Ninh lập tức bước tới, lục lọi tìm một hộp kem dưỡng da rồi đưa cho Lâm Thúy Hoa.

“Mẹ, con mua kem bôi mặt này cho mẹ, mùi rất thơm.”

Lâm Thúy Hoa nhìn thấy bao bì đóng gói của Đại Hữu Nghị, muốn cầm lấy, nhưng lại có chút xấu hổ, cuối cùng, dưới ánh mắt đáng thương của An Ninh bà ấy lau tay rồi mới cần trọng nhận lấy nó.

Sao lại có thể không thích chứ?

“Tiêu tiền một cách vô ích, lần sau đừng mua nữa.”

Miệng nói không mua nữa nhưng lại cầm chắc hộp kem dưỡng da ở trong tay.

Tiếp theo, chính là lúc An Ninh chia quà cho mọi người.

“Ba, anh hai, đây là đôi giày nhựa con mua cho hai người, cái này là của anh cả, chị dâu cầm trước đi.”

Quả nhiên, An Tam Thành cũng giống như Lâm Thuý Hoa, xoa tay lên người trước, sau đó mới đưa tay nhận lấy đôi giày nhựa.

“Người ta nói đi đôi giày này đi làm rất thoải mái.”

An Tam Thành yêu thích đến không bỏ xuống được..

“Em gái, anh về rồi.”

An Quốc Khánh đạp xe vào sân, dọn dẹp một chỗ trong nhà kho, còn dùng chổi lớn quét sạch trước khi để xe đạp vô.

Như vậy, anh ấy vẫn chưa hài lòng.

“Thằng hai, buổi tối đem xe đạp cất vào phòng con.”

“Anh cả nói đúng, để trong phòng tốt hơn.”

Lời An Quốc Khánh nói mọi người đều cảm thấy có lý.

“Anh cả, anh vào đây nhanh đi, em có mua giày nhựa cho anh.”

An Quốc Khánh chạy vào nhà, không giống như phong cách dè dặt của An Tam Thành, anh ấy đang định đi thử vào chân thì bị chị dâu cả ngăn lại.

“Rửa chân trước đã rồi hẵng mang vào.”

“Hả? Đúng vậy, em nói đúng.”

An Quốc Khánh ngồi bên cạnh Chu Quế Phân, anh ấy tìm một sợi dây cột hai chiếc giày vào rồi treo lên cổ.

An Ninh thích tâm trạng vui vẻ của mọi người, tiếp theo, An Ninh lấy kem dưỡng da của chị dâu cả, đường trắng, xương heo ra.

Cuối cùng, chỉ còn lại hai hộp nhỏ hình chữ nhật bằng phẳng.

“Anh hai, anh phải ở bên ngoài bán cặp sách, cái này cho anh.”

“Còn có đồ cho anh sao?”

An Quốc Minh cũng nhận được một đôi giày nhựa, nhưng không ngờ chính mình lại còn có phần khác nữa.

An Ninh đưa một hộp hình chữ nhật cho An Quốc Minh, An Quốc Minh hơi đoán được, trong lúc nhất thời cũng không dám đưa tay nhận lấy.

“Cho... Anh sao?”

“Đúng vậy, anh hai sớm muộn gì cũng phải đi ra ngoài làm ăn, cần phải có cái này.”

An Quốc Minh mở lòng bàn tay ra rồi lại khép lại, thậm chí còn lau hai lần ở trên vạt áo của mình, lau đi mồ hôi ở lòng bàn tay.

Cuối cùng anh ấy cũng lấy hộp đó qua, thở dài một hơi rồi mở ra, trong mắt đều là sự yêu thích và nở một nụ cười ngốc nghếch.

“Tay... Đồng, đồng hồ, mẹ, mẹ nhìn đồng hồ này.”

An Quốc Minh dùng hai tay nâng hộp đồng hồ, làm cho mọi người đều nhìn thấy được, cũng không phải muốn khoe khoang cái gì, chỉ muốn mọi người giúp mình xác nhận một chút, anh ấy thật sự có một cái đồng hồ.

“Mau đeo lên đi, đừng khoe khoang để rồi làm rớt xuống mặt đất.”

Lâm Thúy Hoa khẩn trương không kém An Quốc Minh, túc giục An Quốc Minh đeo lên.

An Quốc Minh không ngừng gật đầu, cuối cùng cũng đeo đồng hồ lên trên cổ tay của chính mình, trong một lát cũng không biết nên thả tay như thế nào.

“Cánh tay này của anh nên thả như thế nào.”

An Quốc Minh đỡ cánh tay, một cái tay khác còn để phía dưới tay đeo đồng hồ, cứ sợ bị rớt.

“Anh hai, không cần như vậy, dây đồng hồ rất chắc chắn, em cũng mua cho mình một cái.”

An Ninh mở ra một cái hộp khác, một cái đồng hồ nữ được cô đem ra, đeo ở trên cổ tay của chính mình, lắc lư trước mặt mọi người trong nhà.

“Mẹ, ba, anh cả và chị dâu cả, em không có nhiều phiếu như vậy, chờ sau này em có, em sẽ mua tặng cho mọi người.”

“Lần này em muốn mua một cái đồng hồ treo tường lớn, nhưng ở trấn trên không có hàng, lần sau em sẽ mua cho nhà mình.”

An Ninh vừa nói xong, Lâm Thúy Hoa nhanh chóng ngăn cản.

“Con bỏ ý đó đi, thật sự coi tiền là gió to thổi tới sao, tiêu như vậy bao nhiêu tiền cũng không đủ a.”

“Em gái, không cần mua cho anh cả của em và chị đâu, mấy thứ này cũng đã nhiều lắm rồi.”

Chị dâu cả Chu Quế Phân cũng mở miệng khuyên, cô ấy cũng thích, nhưng có thể tự kiếm tiền mua, không thể lợi dụng cô em chồng được.

An Ninh không cãi lại, chỉ nở một nụ cười nhẹ, nói sang chuyện khác: “Mẹ, buổi tối chúng ta ăn xương được không?”

“Được! Buổi chiều mẹ liền hầm xương, đến lúc nhừ mới ăn ngon.”

Sau khi chia xong các món quà, An Tam Thành và An Quốc Khánh cũng chuẩn bị xuống đất làm việc, An Ninh đương nhiên cũng đi theo.

Cô muốn bảo trì tinh thần lực của mình ở trạng thái tốt nhất, như vậy mới có thể tiến hành vận chuyển hạt giống lần thứ hai.

Hiện tại xem ra, sau mỗi lần vận chuyển hạt giống, cô đều rất mệt mỏi.

Nghĩ lại cũng đúng, mỗi một lần vận chuyển đều phải vượt qua hai thời không khác nhau, tiêu hao rất nhiều tinh thần lực, cũng là điều rất bình thường.

Đầu tiên An Ninh uống một ít nước, lúc này mới nhớ tới, cô quên mua ấm nước.

Lần sau đi.

An Ninh ăn uống no nê, nhìn An Tam Thành đang chuẩn bị rời đi hỏi: “Ba, sao ba không đi giày nhựa mới mua vậy?”

An Tam Thành chưa nói, nhưng An Ninh lại thấy rõ, ba không nỡ đi.

“Ba, hiện tại đi là vừa vặn nhất, lại qua mấy ngày nữa mới đi thì sẽ nóng, hơn nữa hiện tại trời còn chưa mưa, đi cũng sẽ không quá bẩn.”

Có lẽ là vì lý do của An Ninh quá có lý, An Tam Thành liền thay giày nhựa màu xanh lá.

“Thứ này thật tốt, mềm mại.”

An Quốc Khánh nhìn An Tam Thành đã thay, cũng không quan tâm đến việc đã rửa chân hay chưa rửa chân, anh ấy đã muốn đi nó từ sớm rồi.

Hai cha con đi giày mới vào, tốc độ khi đi ra ngoài đường cũng không quá giống nhau, cứ cảm giác đi hơi giống như phụ nữ mang thai.

“Ông Tam, giày này khá tốt a.”

“Đây là giày nhựa đúng không?”

“Rất mới nha.”

An Tam Thành cúi đầu nhìn thoáng qua giày của mình, rõ ràng là vô cùng đắc ý.

“Đúng vậy, con gái tôi mua cho tôi, tôi nói không cần mua, nhưng nói thế nào thì nó cũng mua.”

Tiêu chuẩn miệng chê nhưng cơ thể thành thật ra đời.

An Quốc Khánh đi bên cạnh thì ngược lại, anh ấy thật sự thể hiện ra.

Không cần bất kỳ ai hỏi, anh ấy liền tiến lên, khoe khoang và kiêu ngạo khi gặp người khác liền nói: “Em gái của tôi mua cho tôi, rất thoải mái.”

“Tôi nói với cậu, vẫn là giày nhựa này đi tốt.”

An Ninh vẫn luôn đi theo phía sau hai người, An Quốc Khánh khoe khoang, làm cô không nhịn được bật cười.

May mắn bên ngoài anh cả được nhiều người biết đến, nếu không sợ rằng sẽ bị đánh.

Tin đồn về nhà họ An, lại nhiều thêm một cái.

Mua xe đạp không nói, còn mua giày nhựa, là loại mà ai cũng muốn có kia.

Đây là thật sự kiếm được tiền a!

Có người bắt đầu lại hỏi thăm.

“Ông Tam, cái cặp sách kia nhà ông bán có tốt không?”

Nhắc tới đề tài về cặp sách, An Tam Thành lập tức bình tĩnh lại, không thể nói bừa.

“Còn chưa biết đâu, hiện tại còn chưa bán ra bên ngoài.”

“Còn chưa bán sao? Vậy An Ninh ——-”

“A, đừng nói nữa, đứa co phá của không chịu nghe lời, tiêu số tiền dùng để làm của hồi môn của chính mình.”

Nói tới đây, sắc mặt của An Tam Thành không được tốt lắm, vì lo lắng cho con của mình, buồn thúi ruột.

Người hỏi thăm tuy rằng không biết là thật hay là giả, nhưng vừa nghe như vậy, hình như cũng không ghen ghét nhiều nữa.

Còn bên An Quốc Khánh, trả lời càng đơn giản hơn.

“Tôi không biết.”

“Tôi tại sao không biết đâu.”

“Tôi thật sự không biết.”

Hỏi cái gì cũng không biết, là miêu tả chân thật về An Quốc Khánh.

Dọc theo đường đi, mọi người hỏi liên tục và không ngừng, cũng không biết có mấy câu là thật mấy câu là giả, cuối cùng cũng tới nơi làm việc.

Tới hai đầu bờ ruộng, An Ninh bị Tôn Đại Tráng kêu đi rồi.

An Ninh đi về đến phía dưới một gốc cây du lớn, cành lá tươi tốt cùng nhánh cây rậm rạp che bớt sức nóng từ mặt trời, mang lại cảm giác mát mẻ cho mọi người đang làm việc.

“Đội trưởng.”

“An Ninh mau tới đây, chú muốn hỏi cháu chút chuyện này, cháu đã nghĩ xong chi phí của đống linh kiện kia chưa, để chú đưa tiền cho cháu.”

Hoá ra là chuyện này.

An Ninh suy nghĩ một chút mở miệng nói: “Đội trưởng, cháu tính năm đồng tiền, được không?”

Tôn Đại Tráng muốn xác nhận lại nên hỏi: “Chỉ năm đồng tiền thôi sao? Cháu chắc chăn chưa, một đống đồ đó, bán sắt vụn cũng đủ lấy mấy đồng tiền rồi.”

“Cháu chắc chắn, không cần cũng không được, lấy nhiều cũng không được, ý tứ một chút là được.”

Sau khi An Ninh nói xong, cùng Tôn Đại Tráng tính toán một chút những đồ vật khác, phế phẩm năm đồng tiền, nhựa ba đồng tiền.

“Được rồi, chú cho cháu mười lăm, một lát nữa cháu đi tìm kế toán Lưu ký tên vào giấy, chú liền đưa tiền cho cháu.”

Tôn Đại Tráng trực tiếp cho mười lăm đồng tiền, An Ninh cũng không có từ chối.

Sau khi bàn bạc xong, An Ninh hỏi một chút về vấn đề tưới nước.

“Còn chờ mấy ngày nữa, thế này đã rất nhanh rồi.”

An Ninh gật đầu, lấy một dụng cụ, xuống đất làm việc.

Một buổi trưa, An Ninh làm việc rất chăm chỉ, tiện thể khôi phục và bảo dưỡng tinh thần lực của mình.

Tiếng còi tan làm vang lên, An Ninh đi nhanh hơn vài bước, đuổi kịp anh cả An Quốc Khánh.

“Anh cả, anh đi cùng em đến nhà Trần Minh Lượng một chuyến, chúng ta đi đòi tiền.”

“Được! Anh cả đi cùng em.”

An Ninh chỉ cảm thấy An Quốc Khánh lập tức thẳng lưng, trên mặt cũng không có nụ cười ngốc nghếch, không nói một lời nào, đặc biệt giống thần giữ cửa uy nghiêm lẫm liệt.

Nhìn như vậy, đúng là anh cả có chút dọa người.

Hai anh em đi về phía nhà của Trần Minh Lượng, anh ta và Miêu Tiểu Hoa đã phân gia, ở nhà cũ của nhà họ Trần.

Cũng chính là phòng ở của ông bà nội của Trần Minh Lượng, một ngôi nhà gạch gỗ chỉ có một phòng.

An Quốc Khánh dẫn đường, An Ninh đi theo ở phía sau, khi hai người tới nơi, chỉ nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết của phụ nữ lướt qua bầu trời.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play