Lúc An Ninh đang do dự tự hỏi, người bán hàng ở đối diện quầy khó chịu.

Hai ngón tay gõ nhẹ vào quầy kính một cách thành thạo.

“Mua hay không mua, không mua thì đừng chắn.”

Mặc dù là tiếng địa phương, nhưng An Ninh nghe hiểu, cô mở ra hai tay nói: “Xung quanh tôi không có người.”

Người bán hàng ở sau quầy, mặc dù không phải là lần đầu tiên thấy người ta cãi lại, nhưng là lần đầu tiên gặp được người có thể nói lý.

Bởi vì xung quanh An Ninh thật sự không hề có một người nào.

“Thật đúng là gặp quỷ, một người đều không có.”

Người bán hàng dùng một bàn tay vuốt tóc của mình một chút, có chút cao ngạo nhìn An Ninh nói: “Nhưng thật ra có một quỷ nghèo.”

“Cô có thể thấy quỷ sao?”

An Ninh hỏi vô cùng chân thành, thậm chí còn nghiêng người một chút, giống như đang nhường đường cho quỷ.

“Cô, người này sao lại có thể nói chuyện như vậy chứ.”

Người bán hàng ban đầu không vui, xụ mặt hét một câu, rất nhiều người đi vào sau đều nhìn qua đây.

“Là do cô nói cô có thể nhìn thấy quỷ nghèo, tôi chỉ bày tỏ sự ngưỡng mộ của tôi một chút, rốt cuộc thì tôi cũng nhìn không thấy.”

“Sao lại thế này?”

Người bán hàng còn muốn làm ầm lên, nhưng có một người đàn ông trung niên đi từ tầng hai xuống, dùng ánh mắt ác độc nhìn cô ta một cái, cô ta lập tức không dám lên tiếng, nhưng trong mắt không có một chút sự tôn trọng nào, đứng thẳng còn hừ lạnh một tiếng.

Người đàn ông trung niên đi tới bên cạnh An Ninh, tươi cười, thái độ thành khẩn.

“Cô tới mua cái gì vậy?”

“Không biết, tôi muốn mua hai món quà tặng để cảm ơn.”

Người đàn ông trung niên vô cùng hiền lành bắt đầu giới thiệu cho An Ninh, hỏi nhu cầu của cô, người mà cô muốn tặng quà, có bao nhiêu tiền, đều hỏi một lần.

Chỉ là lúc mua, An Ninh không có bất kỳ tấm phiếu mua nào.

Cũng chính lúc này, An Ninh mới biết được, hoá ra chỉ có tiền cũng không mua được.

“Không có việc gì, có đồ không cần phiếu để mua.”

Cuối cùng, An Ninh xách theo hai bao bánh ngọt cùng một cái bút máy đi ra Cung Tiêu Xã.

An Ninh không biết, cô đi chưa bao lâu, người bán hàng kia đã bị chuyển ra khỏi vị trí bán hàng và đi đến kho hàng.

Người đàn ông trung niên là lãnh đạo ở Cung Tiêu Xã, đã sớm chướng mắt người này đi cửa sau tiến vào, người mà dám ném sắc mặt cho anh ta.

An Ninh đối với chuyện này hoàn toàn không biết gì cả, mà đã biết cũng không thèm để ý, cô đi ra Cung Tiêu Xã, liền đi tới hiệu sách.

Sau khi cô tiến vào, trực tiếp mua một quyển từ điển, cũng may không cần phiếu, mua xong liền trực tiếp đi về nhà.

Trên đường trở về, rất là thuận lợi, đều không có chuyện gì xảy ra.

Khi cô về tới thôn, mọi người đã xuống đất làm việc, cô cầm đồ vật về nhà trước.

An Ninh mới đi vào sân, liền nghe thấy giọng của Lâm Thúy Hoa.

“Sao giờ con mới trở về? Mẹ còn nghĩ rằng con sẽ về vào giữa trưa đâu.”

“Con đi trấn trên, thì gặp em trai.”

An Ninh xách lên một bao bánh ngọt nói: “Con mua đồ ăn.”

“Tiêu tiền linh tinh, có chút tiền liền dùng như đốt tiền vậy, không giữ được một đồng.”

Lâm Thúy Hoa thuận tay nhận lấy bánh ngọt.

“Con không tiêu hết, còn để lại vài đồng đâu.”

An Ninh càng ngày càng hiểu rõ tiếng địa phương, đuổi kịp suy nghĩ của Lâm Thúy Hoa, chỉ là lúc Lâm Thúy Hoa lấy một bao bánh ngọt khác ở trong tay cô, cô lại né tránh.

“Mẹ, cái này không phải mua cho mọi người, đây là quà cảm ơn con chuẩn bị cho Ân Tuyết Mai.”

An Ninh nói xong, lại giơ lên một hộp nhỏ khác ở trong tay nói: “Đây là quà cảm ơn con chuẩn bị cho Giang Hạ.”

Lâm Thúy Hoa không để ý bánh ngọt ở trong tay của An Ninh, ngược lại cảm thấy rất hứng thú với cái hộp nhỏ kia.

“Con tặng quà cho Giang Hạ làm gì vâỵ?”

“Con muốn cảm ơn việc anh ấy nhảy xuống sông cứu người và làm chứng cho con.”

Lúc này Lâm Thúy Hoa mới hiểu rõ, bà ấy xua tay nói: “Chờ con đi, rau kim châm cũng đã lạnh.”

“Hả? Còn cần đưa đồ ăn sao?”

An Ninh lại mất phương hướng.

“Đưa đồ ăn cái gì, đừng có cắt ngang! Mẹ đang nói về quà cảm ơn, bác cả và ba con đã tặng từ lâu rồi.”

Ồ.... thì ra là ý này, động tác của bản thân chậm quá rồi.

An Ninh đi theo Lâm Thúy Hoa đang mang bánh ngọt vào nhà, chăm chú hỏi: “Mẹ, sao mẹ lại nói rau kim châm lạnh rồi, các loại đồ ăn khác cũng lạnh rồi có được không?”

Câu hỏi của An Ninh làm Lâm Thúy Hoa bối rối, bà ấy làm sao mà biết được tại sao lại nói rau kim châm.

“Con quan tâm cái đó làm gì, nó hài lòng với rau gì thì chính là rau đó.”

Giọng điệu nói chuyện của Lâm Thúy Hoa khiến người khác cho rằng bà ấy nói đúng, nhưng thực tế cái gì bà ấy cũng chưa nói.

Tuy nhiên, đã trải qua một thời gian ở chúng, có lẽ An Ninh cũng biết khi Lâm Thúy Hoa nói với giọng điệu như vậy thì cũng là lúc không nên hỏi gì nữa.

Cô không còn cách nào khác ngoài việc gác lại câu hỏi này, cất đồ đạc vào nhà và đi ra đồng làm việc.

Đêm qua cô đã dùng hết tinh thần lực để vận chuyển mười hạt giống, cô cần phải ra đồng làm việc để bổ sung tinh thần lực đã tiêu hao.

Lần này, An Ninh mang cái cuốc ra đồng làm việc, cô không có làm việc nặng tiêu hao thể lực, mà trực tiếp câu thông với cây nông nghiệp.

Cơn đau đầu thuyên giảm đôi chút khi cô làm việc.

Làm việc hồi lâu, khi đến giờ nghỉ An Ninh cùng mọi người trở về, nhưng vừa đến nhà họ An, cô liền mang bánh ngọt và từ điển ra rồi đi đến nơi thanh niên trí thức ở.

An Ninh đến nơi thanh niên trí thức ở và tình cờ nhìn thấy Ân Tuyết Mai từ bên kia đi tới.

Cô ta cúi đầu, trên tay cầm một mảnh giấy, bả vai hơi rũ thấp xuống.

“Ân Tuyết Mai.”

An Ninh phát ra tiếng, một bên khác Ân Tuyết Mai hoảng sợ ngẩng đầu lên.

“An Ninh, cô tìm tôi à?”

“Ừ, tôi đến trả từ điển.”

An Ninh đưa cuốn từ điển ra, Ân Tuyết Mai bước tới vài bước để lấy rồi hỏi: “Cô đọc xong chưa?”

“Chưa, tôi không đủ thời gian, tôi đã đọc được một phần ba, nhưng hôm nay tôi đã mua một cuốn từ điển mới rồi.”

An Ninh lại đưa bánh ngọt trong tay ra.

“Đây là quà cảm ơn dành cho cô, tôi còn muốn học thứ tự nét chữ của chữ Hán từ cô, không biết cô có thời gian không, tôi có thể trả học phí.”

Đây là lần đầu tiên Ân Tuyết Mai gặp một người như An Ninh, cô dường như biết mình muốn gì.

Hơn nữa một khi đã biết điều đó, cô sẽ cố gắng hết sức để thực hiện mà không hề do dự hay bối rối.

“Tôi có thể dạy cô, thứ tự nét chữ có vài quy luật, cô viết nhiều một chút thì sẽ biết.”

Ân Tuyết Mai không từ chối bánh ngọt mà An Ninh đưa, mặc dù chỉ tiếp xúc với cô hai lần nhưng Ân Tuyết Mai biết An Ninh rất thẳng thắn và dễ thương.

Quả nhiên, An Ninh lập tức mỉm cười ngọt ngào khi thấy Ân Tuyết Mai không từ chối bánh ngọt của cô, mà còn đồng ý yêu cầu của cô.

“Cám ơn cô, nếu cô có chuyện gì cần giúp đỡ thì cứ nói với tôi.”

An Ninh nói xong thì rời đi.

“Chờ một chút.”

Sau khi kêu lên, Ân Tuyết Mai ngượng ngùng mỉm cười nhìn An Ninh đang quay lại nhìn mình.

“Tôi có thể nói chuyện với cô được không?”

Cô ta thực sự không có một người bạn nào ở nơi ở của thanh niên trí thức.

“Được.”

An Ninh dứt khoát đồng ý, cô cùng Ân Tuyết Mai rời khỏi nơi ở của thanh niên trí thức, đi về phía chân núi.

Hai người bước đi rất yên tĩnh, An Ninh không giỏi giao tiếp, nhất là vì người khác tìm cô nói chuyện.

Lúc này, Ân Tuyết Mai đang rối rắm không biết nên mở miệng nói từ đâu.

Đi được khoảng mười phút, Ân Tuyết Mai cuối cùng cũng lên tiếng.

“Tôi là con thứ ba trong nhà. Tôi có một anh trai, một chị gái và một cặp em trai em gái sinh đôi. Lớn lên tôi như người vô hình vậy.”

“Khi tôi xuống nông thôn, người trong nhà không cần thời gian suy nghĩ, tôi luôn là lựa chọn duy nhất.”

Nói xong, Ân Tuyết Mai mỉm cười có phần tự ti, lắc lắc chiếc phong bì trong tay, đôi mắt lấp lánh.

“Tôi luôn nghĩ đến việc thi đậu đại học, tôi luôn tự nhủ rằng đó là vì ở nhà có quá nhiều con nít, chỉ cần tôi trở về thì mọi chuyện sẽ ổn thôi.”

“Nhưng lá thư hôm nay, ba mẹ ruột của tôi...”

Giọng nói của Ân Tuyết Mai bắt đầu run rẩy, thậm chí cả cơ thể cô ta cũng run rẩy, cô ta cắn môi và dùng hết sức lực nói: “Bọn họ bảo tôi không nên thi đại học. Bọn họ kêu tôi tìm một người ở đây rồi lấy chồng, nhận một phần lễ hỏi, để sau này anh cả tôi cưới vợ lấy ra dùng.”

Khi nói chuyện này ra Ân Tuyết Mai dường như đã phá vỡ xiềng xích nào đó, nhìn An Ninh với đôi mắt mơ màng.

“Tôi cảm thấy mình không còn nhà nữa.”

An Ninh không có chút đồng cảm nào với một loạt cảm xúc thay đổi của Ân Tuyết Mai, nhưng cô hiểu và nói đúng trọng tâm: “Cô thật sự không có nhà.”

Lời nói thẳng thắn của An Ninh khiến Ân Tuyết Mai quên cả việc khóc, tiếp tục ngốc nghếch nghe An Ninh nói.

“Theo như lời cô nói thì ba mẹ, anh chị em của cô đều không phải là người nhà tốt.”

“Mặc dù cô không thể lựa chọn gia đình cho mình, nhưng cô có thể lựa chọn cuộc sống sau này của mình.”

Ân Tuyết Mai nhìn vào đôi mắt kiên định của An Ninh, mặc dù sự nghi ngờ trong mắt cô ta vẫn còn tồn tại, nhưng vẫn có một chút phương hướng.

Cô ta lau nước mắt nước mũi, biến nước mắt thành nụ cười, có chút ngượng ngùng nói: “Xin lỗi, tôi có chút mất bình tĩnh.”

“Không sao, cô chỉ bộc lộ cảm xúc của mình thôi.”

Đôi mắt sáng của An Ninh khiến Ân Tuyết Mai cảm thấy trái tim mình được rộng mở và tươi sáng.

“An Ninh, cô vẫn luôn biết bản thân mình muốn cái gì sao?”

Ân Tuyết Mai không để ý tới điều gì, ánh mắt An Ninh đảo qua trong chốc lát, dừng lại mấy giây mới nói: “Khi biết mở miệng nói chuyện, thì đã như vậy rồi.”

“Thật tốt.”

Ân Tuyết Mai ghen tị với An Ninh, cô có mục tiêu, biết mình muốn gì và nỗ lực vì nó.

Hai người không nói thêm gì nữa, Ân Tuyết Mai cũng tìm đề tài khác để mở miệng nói chuyện.

Sau khi trút bỏ được một số cảm xúc, trong lòng sẽ cảm thấy dễ chịu hơn.

“An Ninh, hôm nay thật sự cảm ơn cô, bất cứ khi nào cô muốn học viết chữ, thì cứ đến tìm tôi, tôi đều ở đó.”

Ân Tuyết Mai ngượng ngùng cười với An Ninh.

“Cô nên về nhà sớm đi, cảm ơn.”

“Không có gì, tôi đưa cô về trước.”

An Ninh nhìn bầu trời vốn đã tối đen, hai người lại đến chân núi, ít nhiều gì cũng có chút không an toàn.

Là một cô gái mạnh mẽ, sao có thể để một người yếu đuối một mình về nhà?

“Không cần đâu, không sao, tôi có thể tự đi được, thôn của chúng tôi rất tốt.”

“Không được.”

An Ninh không chịu nhượng bộ, ở Tinh Tế, kẻ mạnh đương nhiên sẽ bảo vệ kẻ yếu, bất kể nam nữ.

Cuối cùng, Ân Tuyết Mai trở lại nơi ở của thanh niên trí thức dưới sự hộ tống của An Ninh.

Sau khi An Ninh rời khỏi nơi ở của thanh niên trí thức, cô chạy thật nhanh về nhà.

Vừa đến cổng đã nghe thấy trong sân có mấy người đang nói chuyện.

“Về rồi, về rồi.”

An Tam Thành đón An Ninh ở cửa, vội vàng hỏi: “Sao giờ này con mới về, đội trưởng đã đợi con nữa ngày trời rồi.”

An Ninh hoàn toàn không biết tại sao, có chút bối rối đi vào, đi đến trước mặt Tôn Đại Tráng.

“Đội trưởng, là chú cho cháu nghỉ một ngày, không phải là cháu không làm việc.”

Suy đoán đầu tiên của An Ninh là hôm nay cô làm việc ít.

“?”

Tôn Đại Tráng đứng lên, vẻ mặt ngơ ngác.

“Không phải cái này, chú đến đây để tặng cho cháu một thứ.”

An Ninh mở to mắt ra một chút, cho mình quà sao.

Tôn Đại Tráng không hề úp úp mở mở mà thẳng thắn nói rõ mục đích đến.

“An Ninh, chiếc máy bơm mà cháu chế tạo đã giúp đỡ mọi người rất nhiều, thôn của chúng ta bàn bạc, cho cháu một trăm công điểm làm phần thưởng, đồng thời cho cháu một khoản tiền bổ sung.”

An Ninh không ngờ tới là chuyện này, lộ ra vẻ mặt có chút xấu hổ.

Tôn Đại Tráng thấy vậy mở miệng khuyên nhủ.

“Chú nói cho cháu biết, cho cháu thì cháu cứ cầm, nếu không lần sau cháu mang thứ gì đó ra, sẽ có người nghĩ đó là việc cháu nên làm.”

“Con người mà, đều là như vậy, cháu có cho nhiều hơn nữa, cũng không ai nghĩ cháu tốt cả. Còn không bằng giải thích rõ ràng ngay từ đầu.”

An Tam Thành ngồi ở một bên không ngừng gật đầu, đứng dậy nói: “Chính là như vậy, đội trưởng suy nghĩ lâu dài, cũng là vì tốt cho con.”

An Ninh, người đứng đối diện với hai người, vẻ mặt lúng túng, chuyển sang có chút bối rối.

“Đội trưởng, ba, hai người khuyên con làm cái gì?”

“Hả? Không cần chúng ta khuyên, vậy vẻ mặt không muốn của con như vậy là ý gì?”

Từ đầu đến cuối An Ninh đều cảm thấy rất công bằng, cô không ngờ rằng sẽ khiến hai người hiểu lầm.

“Con không biết nên nhận bao nhiêu tiền, con đã chi tiền mua ống nhựa, đồng thời xài năm đồng tiền ở trạm thu gom phế liệu, các linh kiện khác được xưởng máy móc cung cấp miễn phí cho con.”

An Ninh nói đến đây, thở dài khó xử và nhìn mọi người với vẻ mặt ngưng trọng.

“Con đang nghĩ không biết làm cách nào để tính tiền những linh kiện này?”

Câu trả lời của An Ninh là điều mà Tôn Đại Tráng và An Tam Thành không ngờ tới.

Trước khi An Ninh quay lại, cả hai người đều đang nghĩ cách thuyết phục An Ninh chấp nhận.

Tình huống hiện tại thật sự là ngoài ý muốn.

An Tam Thành bất đắc dĩ dùng ngón tay chạm vào Tôn Đại Tráng, Tôn Đại Tráng lập tức nói: “An Ninh nói đúng, nên tính, nên tính hết.”

Ba người đều thống nhất, Tôn Đại Tráng liền bảo An Ninh tính toán kỹ rồi nói cho ông ta biết, ông ta sẽ chi tiền ở trong thôn đưa cho cô.

Về việc nhà họ An cố giữ ông ta ở lại ăn cơm, thì điều đó là không thể.

Tôn Đại Tráng rời đi trước khi nhà họ An ăn tối.

Hôm nay ăn hơi muộn, An Quốc Bình đều đã trở về.

An Quốc Bình xách ba lô, chạy vài bước vào nhà, nhìn thẳng vào những người trong nhà.

“Hôm nay là ngày gì sao? Tại sao mọi người còn đợi con?”

“Con thật không biết xấu hổ mà, nhanh chóng đi rửa tay đi rồi còn ăn cơm.”

Lâm Thúy Hoa bưng bát cơm, nói một câu, những người khác thì việc ai người nấy làm, chỉ có An Ninh luôn nhìn An Quốc Bình.

“Việc ở trường đã giải quyết xong chưa?”

“Xong rồi chị, mọi người đều xin lỗi em, cũng giải thích rõ ràng, bọn họ cũng đã viết bản kiểm điểm.”

An Quốc Bình đặt cặp sách xuống, rửa tay, hiếm khi ngồi xuống ăn cùng với mọi người trong nhà.

“Ở trường xảy ra chuyện gì vậy?”

An Tam Thành hỏi, An Quốc Bình cũng không giấu diếm gì cả mà nói ra.

“Ba, con nói cho ba biết, chị gái con rất lợi hại, một mình chị có thể đánh năm đứa con trai mà không tốn chút sức lực nào, chỉ sau vài cái tát, những đứa con trai đó đã ngã xuống.”

An Quốc Bình nói một cách sống động, thậm chí còn vẫy tay, hận không thể diễn lại cảnh đó cho mọi người xem.

“Ngồi xuống đi, đánh nhau còn phải nhờ em gái giúp đỡ, thật xấu hổ.”

An Quốc Khánh vừa chán ghét vừa mất mặt.

An Quốc Bình quả thực có chút xấu hổ, nhưng lại tự bào chữa nói: “Không phải là chưa tới thời điểm động thủ sao? Em lại không phải anh hai, cho dù đánh không lại năm người, nhưng ba người vẫn có thể.”

An Quốc Minh nằm không cũng trúng đạn, muốn nói cái gì đó nhưng lại không mở miệng nói.

Về việc đánh nhau, anh ấy nói gì cũng không thể khiến mặt mình đẹp hơn, nên im lặng ăn cơm vậy.

Bữa ăn kết thúc trong tiếng cười nói của mọi người.

Về chuyện của An Quốc Bình, An Ninh xử lý rất tốt, mọi người cũng không hỏi thêm gì nữa.

Ăn tối xong, An Ninh lại lấy từ điển ra, bảo An Quốc Khánh và An Quốc Minh cùng nhau học chữ.

Ba người mỗi người một chiếc ghế nhỏ ngồi trong sân, tranh thủ tia sáng cuối cùng, nắm chặt thời gian.

Sau khi An Ninh cầm từ điển đọc hai lần, vừa định rời đi thì bị An Quốc Minh ngăn lại.

“Em gái, chuyện là anh muốn đề ra một ý kiến, được không?”

An Ninh đứng dậy, lại ngồi xuống.

“Anh hai, em rất đáng sợ sao? Sao em cảm thấy anh có chút sợ em?”

“Ha ha ha, không thể nào! Em nhìm lầm rồi.”

An Quốc Minh không chịu thừa nhận, anh ấy chỉ có chút sợ hãi thôi sao, là sợ rất nhiều được chưa.

An Ninh đối với chính mình sinh ra nghi hoặc trong giây lát, sau đó nhanh chóng gạt ý nghĩ này sang một bên, hỏi An Quốc Minh: “Anh hai muốn nói gì?”

An Quốc Minh liếc mắt nhìn An Quốc Khánh, cầu xin sự hỗ trợ.

“Không liên quan gì đến anh, là thằng hai muốn nói, anh thấy em gái dạy rất tốt.”

Vẻ mặt An Quốc Khánh vô cùng nghiêm túc, là người kiên định ủng hộ cho An Ninh.

Ánh mắt của An Quốc Minh đen tối nhìn An Quốc Khánh, đêm qua đã cùng chính mình thương lượng đến nửa đêm, hứa sẽ không đổi ý, cùng một chuyến tuyến với anh ấy, anh ấy cảm thấy răng ngứa ngáy, quan trọng là mình đánh không lại anh cả!

An Ninh ở phía đối diện, luôn cảm thấy giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì đó mà cô không biết.

“Anh hai, rốt cuộc là chuyện gì?”

“Cái đó, là thế này... chính là vậy, cái này... ừm...”

An Ninh chăm chú lắng nghe, cúi đầu mở từ điển trong tay ra.

“Anh hai, anh từ từ suy nghĩ đi, em học chữ trước, đợi khi anh nghĩ ra rồi, thì nói với em, em không vội.”

Thái độ thờ ơ của An Ninh khiến An Quốc Minh cuối cùng cũng hạ quyết tâm nói ra trong một hơi.

“Em gái, chúng ta không muốn học chữ với em nữa.”

An Ninh cúi đầu rồi ngẩng đầu lên.

Cô nhìn An Quốc Minh đang có chút cứng ngắc ngồi đối diện mình, trước tiên tự suy nghĩ xem mình có quá khắt khe với anh hai không?

“Anh hai, anh không cần nản lòng, việc anh học chậm không phải vì anh ngốc.”

Thân thể An Quốc Minh cứng đờ ngồi ở phía đối diện, có cảm giác quả thực là như vậy, hương vị quen thuộc của An Ninh.

“Em gái ý anh không phải vậy, anh cả với anh không giống nhau, bọn anh không cần phải biết tất cả các từ, cuốn từ điển này bọn anh cũng không thể nhớ hết được.”

“Anh nghĩ, bọn anh nên học trên sách giáo khoa tiểu học, học chữ trên đó, từ điển mình em học là được.”

An Ninh đóng cuốn từ điển trong tay lại và suy nghĩ kỹ về những gì An Quốc Minh nói.

“Được.”

“Em gái, em đồng ý rồi sao?”

An Ninh đang chuẩn bị đứng dậy, nghiêng đầu nhìn An Quốc Minh và An Quốc Khánh đang nghe lén, khó hiểu hỏi: “Sao lại không đồng ý? Em nghĩ điều mà anh hai nói rất đúng.”

An Ninh rời đi, cầm lấy cuốn từ điển khiến hai anh em phải đau đầu.

“Thằng hai, em gái thật tốt, tại em doạ anh đấy.”

An Quốc Khánh vỗ vỗ An Quốc Minh, đứng dậy thư thái rời đi, cuối cùng không còn phải đọc sách vào nửa đêm nữa.

Trong ba chiếc ghế nhỏ, có hai chiếc trống, chỉ còn lại An Quốc Minh ngồi đó.

“Kết quả sao lại là lỗi của em.”

An Quốc Minh cầm ba chiếc ghế nhỏ lên.

“Anh hai.”

An Ninh bỗng nhiên gọi một tiếng anh hai, khiến ba chiếc ghế nhỏ trong tay An Quốc Minh rơi xuống.

An Ninh nhìn chiếc ghế đập vào mu bàn chân An Quốc Minh, cô nhìn có chút đau.

“Anh hai, em chỉ là muốn hỏi, hôm nay anh có chạy bộ không vậy?”

“Còn nữa, chân của anh có đau không?”

“Đau!”

An Quốc Minh cúi xuống xoa xoa ngón chân hai lần, đau muốn chết.

“Ồ... Em còn tưởng anh hai không đau chứ.”

An Ninh tự nhiên nói như vậy, An Quốc Minh đang xoa đầu ngón chân, nghiêng đầu cười cười nhìn em gái mình.

“Em gái, chắc chắn em đang trả thù anh!”

“Không có!”

Giọng An Ninh hơi cao lên một chút, nhưng trong mắt lại mang theo ý cười nói: “Anh không có bằng chứng nên không được thành lập.”

Nói xong, An Ninh cầm quyển từ điển vui vẻ nói rồi rời đi.

Là một người thành thật, cần cù, sao cô có thể đáng sợ đến vậy? Chắc chắn là anh hai đã nghĩ sai rồi.

An Quốc Minh ở phía sau đã đứng dậy, chỉ tay vào lưng An Ninh, nhìn xung quanh tìm đồng minh, nhưng An Quốc Bình đang đọc sách đã cúi đầu xuống và quay lưng lại.

Không biết, không nhìn thấy.

Cậu ấy không thể chịu nổi một cái tát từ chính chị gái mình.

Về phần An Tam Thành đang làm sọt, sau khi xem trò vui xong, ông ấy tiếp tục làm sọt.

Chuyện của con cái, người lớn nhúng tay vào làm gì.

An Ninh cầm từ điển rời đi, tiếp tục đọc một lúc, trời đã tối hẳn, người nhà họ An lần lượt vào nhà, ở trong phòng tắm rửa sạch sẽ rồi lên giường đi ngủ.

Lúc này An Ninh đang nằm trên giường, nghĩ đến chuyện đi tắm.

“Trước tiên nên xây một cái nhà tắm.”

Tuy nhiên, vẫn nên kiếm tiền trước, nhà bọn họ đã làm cặp sách rồi, nhưng vẫn còn cần đi bán, không lợi hại bằng lợn rừng.

“Ngày mai phải cố gắng khôi phục tinh thần lực, sau đó đi tìm Giang Hạ săn lợn rừng.”

An Ninh đã sắp xếp xong, chuẩn bị nghỉ ngơi.

Về phần truyền hạt giống, thì đợi cô khôi phục tinh thần lực rồi làm sau.

Ngày hôm sau, An Ninh tỉnh dậy và đi tìm anh hai An Quốc Minh như thường lệ, nhưng khi cô bước vào phòng anh hai thì không có ai ở đó.

An Ninh từ trong nhà đi ra, nhìn thấy An Quốc Bình đang rửa mặt ở ngoài sân.

“Chị, anh hai tự mình ra ngoài chạy bộ rồi.”

“Chị biết rồi.”

An Ninh đi về phía cửa, đi mấy bước rồi quay đầu lại.

“Mày đi theo tao làm gì?”

“Cục tác cục tác.”

Con gà trống lớn ở trong nhà vươn cổ kêu lên.

“Bỏ đi, tao nghe cũng không hiểu, cứ đi theo tao đi.”

Một người một gà cứ như thế rời khỏi nhà.

Sáng nay có chút sương mù, mơ hồ không rõ nhưng mùi trong không khí có chút khác lạ, trong lành và lạnh lẽo mang theo mùi ẩm ướt của đất.

Toàn bộ thôn chủ yếu có màu nâu, tường bùn thấp và cửa chủ yếu bằng gỗ.

Hai bên cửa luôn có mấy viên đá đủ hình dáng khác nhau, bây giờ An Ninh biết những viên đá này tương đương với những chiếc ghế dài, để mọi người có thể có một chỗ ngồi khi trò chuyện ở ngoài cửa.

Ngoài cổng nhà nào cũng có những đống củi, từ sáng sớm, nhiều người đã lấy dây vải, cuộn lại một bó củi rồi mang vào nhóm lửa nấu ăn.

An Ninh đi trên con đường đất đá hẹp, gồ ghề, thỉnh thoảng lại nói chuyện.

“An Ninh, ăn gì chưa?”

“Vẫn chưa.”

“An Ninh, đi đâu vậy?”

“Tôi đi tìm anh hai.”

Vừa đi vừa nói chuyện.

An Ninh dắt theo con gà trống lớn đi về phía trước nơi bình thường bọn họ chạy bộ

“Gâu, gâu , gâu.”

“Cục tác cục tác.”

Đại Hoàng sủa với con gà trống lớn, con gà trống lớn không hề sợ hãi, nó đột nhiên bay cao hơn một mét với đôi cánh nhấp nháy, và dùng cái mỏ nhọn mổ về phía Đại Hoàng.

“Đừng!”

“Đại Hoàng!”

An Ninh kịp thời đưa tay ra, ôm con gà trống vào trong lòng.

Giang Hạ cũng từ phía sau sương mù chạy ra, gọi Đại Hoàng.

Đại Hoàng rên rỉ, có chút ấm ức nhìn An Ninh, An Ninh không để ý tới Giang Hạ ở bên cạnh.

Mà Giang Hạ có lẽ đã quen với điều đó.

Bây giờ cuối cùng anh cũng phát hiện ra rằng con chó của anh có chút trọng nữ khinh nam.

Ánh mắt Giang Hạ cuối cùng rơi vào trên người An Ninh, giây tiếp không nhịn được mà bật cười.

“Dáng vẻ của cô rất độc đáo! Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy có người dắt gà chạy bộ.”

Cũng không biết tại sao, Giang Hạ cảm thấy dáng vẻ của An Ninh buồn cười, không khỏi bật cười.

An Ninh nhìn Giang Hạ đang cúi người cười, trong lòng lại trỗi dậy mong muốn báo thù.

Cô bình tĩnh duỗi tay, dùng tinh thần lực trấn tĩnh con gà trống lớn, con gà trống cũng rất hợp tác, không động đậy và cực kỳ yên tĩnh.

Giang Hạ cười đến gần như ngồi xổm xuống đất, cuối cùng anh cũng ngừng cười khi cười đủ rồi, đang định đứng thẳng dậy.

“Mẹ kiếp!”

Trong lòng Giang Hạ sợ hãi lùi về phía sau.

“Dọa chết ông đây rồi!”

Đầu của một con gà trống lớn suýt chút nữa đập vào trán của anh.

An Ninh có chút vui vẻ nhìn Giang Hạ.

“Lá gan này, làm sao có thể chiến đấu với một con lợn rừng chứ?”

Nhịp tim cuối cùng đã chậm lại, Giang Hạ hơi nheo mắt nhìn An Ninh, thề rằng mình đã nhìn thấy cô đang đắc ý.

“Ai sợ chứ? Tôi đang phối hợp với cô, có biết không hả?”

Giang Hạ bướng bỉnh làm sao có thể thừa nhận chính mình sợ hãi? Đặc biệt người này là An Ninh.

An Ninh đặt con gà trống lớn xuống, vỗ nhẹ đầu nó, dùng giọng rất dịu dàng nói: “Thì ra miệng của anh không phải là cứng nhất.”

An Ninh đang ngồi xổm, mỉm cười đứng dậy, quay lại công việc chính.

“Khi nào thì lên núi?”

Giang Hạ trợn mắt không nói nên lời, còn chửi chó mắng mèo, nhưng đây đều là chuyện nhỏ, chuyện chính lại càng quan trọng hơn.

“Hôm nay tôi sẽ lên núi xem thử, quay về rồi nói. Nhưng mà, cô đã khoẻ rồi à?”

Giang Hạ nghi hoặc nhìn An Ninh nói: “Tôi có thể nói cho cô biết, tôi hợp tác với cô. Bởi vì cô có năng lực này, đừng cậy mạnh, sẽ có lúc cần ông đây cứu cô.”

“Tôi không chắc sẽ cứu.”

An Ninh không nghĩ tới lời Giang Hạ nói có gì không đúng, hai người họ không phải họ hàng cũng không phải bạn bè nên điều này là bình thường.

Thậm chí, cô còn nói với vẻ đồng tình: “Anh yên tâm đi, nếu trên núi gặp phải nguy hiểm không giải quyết được thì anh hãy chạy trốn càng sớm càng tốt, đừng liên lụy đến tôi.”

“Ai liên lụy ai còn chưa chắc đâu!”

Giang Hạ đắc ý hừ một cái, hét lên lên một tiếng gọi Đại Hoàng, rồi chạy qua người An Ninh, mang theo một cơn gió nhẹ.

An Ninh nhún vai nói với con gà trống lớn đang đợi bên cạnh.

“Đi thôi, chúng ta đi tìm anh hai.”

Tinh thần lực của An Ninh không ngừng an ủi con gà trống lớn, cô nhìn chằm chằm nó hồi lâu.

“Tao phát hiện mày rất thông minh.”

Trong mắt con gà trống lớn, An Ninh ngồi xổm xuống, không ngừng quan sát thân thể của nó.

Nó ngập ngừng dùng một chân lùi lại một chút, khi chân kia cũng chuẩn bị lùi lại thì An Ninh lên tiếng.

“Đừng sợ, tao không muốn ăn thịt mày.”

“Mày nói xem, mày có thể thay tao giám sát anh hai chạy bộ không?”

“Chúng ta thử xem đi.”

Trong mắt An Ninh tràn đầy hứng thú, như thể cô đã tìm thấy một món đồ chơi mới.

“Mày thử vẫy cánh xem?”

An Ninh nói xong liền vung tay lên vẫy.

Con gà trống lớn ở đối diện ngơ ngác đi theo An Ninh, sau đó nhìn thấy An Ninh mỉm cười.

Cười rồi, có phải hay không sẽ không cần vô nồi nóng uống nước?

Điều mà con gà trống lớn đang nghĩ là đi đến chỗ đó uống nước đều chưa quay trở lại.

An Ninh cười rạng rỡ, tìm được người đồng hành cho anh hai.

Khi An Quốc Minh chạy về với tốc độ chậm hơn đi bộ, anh ấy liền nhìn thấy An Ninh đang ôm một con gà trống lớn, vui vẻ nhìn mình.

“Anh hai, em đã tìm được bạn đồng hành cho anh rồi!”

“Em gái, anh vẫn thích một người vợ thật cơ.”

“Hơn nữa, đây con là một con gà trống.”

Vợ thật, gà trống?

An Ninh hoàn toàn mê mang, cô không hiểu hỏi: “Anh hai, anh nói gì vậy”

“Em muốn con gà trống lớn chạy bộ cùng anh, anh nghĩ đi đâu vậy?”

An Quốc Minh không còn sức lực gì, cười ngượng ngùng.

“Không có gì, không có gì, nó chạy bộ với anh như thế nào?”

An Quốc Minh đổi chủ đề, An Ninh cũng không truy cứu nữa mà đặt con gà trống lớn xuống đất.

“Đi theo anh hai đi.”

An Ninh dùng ánh mắt thúc giục An Quốc Minh tiếp tục chạy, An Quốc Minh do dự bắt đầu di chuyển.

Con gà trống phía sau thật sự đi theo anh ấy, thậm chí còn cảm thấy An Quốc Minh chạy quá chậm nên con gà trống lớn chạy tới phía trước, quay đầu lại nhìn An Quốc Minh.

Đợi sau khi An Quốc Minh đuổi kịp, nó tiếp tục đuổi theo.

Anh Ninh ở phía sau nhìn thấy vậy, hóa ra điều đó quả thực có thể.

Cô dùng tinh thần lực liên tục ra hiệu cho con gà trống lớn đi theo An Quốc Minh, hiệu quả rất tốt.

An Ninh thành công tìm được người giám sát An Quốc Minh, bản thân cô cũng không lãng phí thời gian, thay vào đó cô ra đồng, không có dụng cụ, trước tiên cô làm việc bằng tay, giao tiếp với cây nông nghiệp và lấy lại tinh thần lực.

Làm được một lúc thì An Ninh nghỉ tay về nhà ăn cơm, ăn xong tiếp tục ra đồng.

Hai ngày liên tiếp, An Ninh làm việc ngoài đồng mà không xuống mương hay giúp tưới nước.

Sau khi tiếng còi vang lên, An Ninh đi theo mọi người trở về, Giang Hạ đi theo phía sau khi đi qua An Ninh đã để lại một câu.

“Sáng mai ba giờ, lợn rừng.”

An Ninh nghe vậy, có chút do dự liếc nhìn Giang Hạ, suy nghĩ một lúc, vẫn là không kêu lên.

Nhưng tại sao lại thần bí như vậy?

An Ninh không hiểu lắm, về nhà ăn cơm, học chữ và vẽ bản vẽ.

Cô đang nghiên cứu một chiếc máy có thể tạo ra các sản phẩm dệt may mới, dù sao thì xưởng trưởng Lý đã giúp đỡ họ rất nhiều.

Trong thế giới quan của An Ninh, mọi thứ đều phải công bằng.

Bị bắt nạt, hãy trả thù.

Nhận được sự giúp đỡ, quay lại cảm ơn.

Thẳng thắn minh bạch, đơn giản và rõ ràng.

Tối nay An Ninh đi ngủ sớm, hai giờ sáng cô liền dậy.

Cô di chuyển rất nhẹ nhàng và bước ra khỏi phòng mà không đánh thức ai dậy, thở dài với con gà trống một tiếng, trèo tường đi ra ngoài.

An Ninh trèo tường ra ngoài, chạy lên núi.

Chạy đến chân núi, chạy vào bên ngoài núi.

“Gâu gâu gâu!”

Tiếng kêu của Đại Hoàng khiến An Ninh mỉm cười, đi theo âm thanh đó, gặp được Giang Hạ.

“Được rồi, mới ——”

Giang Hạ muốn xem đồng hồ, nhưng anh đã đánh giá thấp hiện tại trời đã tối như thế nào.

“Khoảng hai giờ rưỡi.”

Giang Hạ tùy tiện nói thời gian, rất hài lòng với việc An Ninh đến sớm.

“Chúng ta đi hướng này đi, hai ngày nay tôi đã quan sát, lợn rừng lúc này sẽ đi đến một nơi uống nước, tôi đào một cái bẫy ở đó, chắc là có thể bẫy được một hai con.” Giang Hạ dừng lại một chút, rồi mở miệng hỏi: “Cô có thể giải quyết được mấy con?”

“Tổng cộng có mấy con.”

“Mười ba con, chín con lớn và bốn con nhỏ.”

“Vậy anh có thể giải quyết mấy con?”

“Tôi với Đại Hoàng cùng nhau hành động, thì tầm ba con, nhiều nhất là bốn con.”

“Anh với Đại Hoàng giải quyết hai con, còn lại để tôi.”

Giang Hạ vẫn luôn đi trước dẫn đường, hai người vừa đi vừa nói chuyện.

Nhưng hai người rất hài lòng với nhịp điệu này, không có phí lời, tất cả đều là nói những điểm mấu chốt.

“Cô có chắc chắn không? Chúng tôi cũng có thể khống chế hai con để cho cô thêm một chút không gian, hơn nữa chúng ta không cần phải ở cùng nhau, có thể thả một vài con trong số đó đi một để giảm thiểu nguy hiểm.”

Lúc này Giang Hạ không có bất kỳ kiêu ngạo tự phụ nào, ngược lại vô cùng bình tĩnh.

An Ninh không hoàn toàn bác bỏ đề nghị của Giang Hạ mà là nghiêm túc suy nghĩ.

“Phân tích tình hình cụ thể trước đã, tôi không ngại nếu thả vài con.”

An Ninh thực sự không để ý, nhưng không phải vì cô không đánh lại, mà là vì cô muốn để lại khả năng phát triển lâu dài.

Bất kể thế nào cả hai đã đạt được thỏa thuận.

Màn đêm tràn ngập bóng tối, hai người nhanh chóng đi lên núi dưới sự trợ giúp của ánh trăng mờ nhạt.

Không biết là cố ý hay vô ý, Giang Hạ đi phía trước, An Ninh đi ở giữa, Đại Hoàng đi phía sau.

Đường núi dốc, gió trên núi thổi qua cây cối, tiếng xào xoạt không ngừng.

Dưới ánh trăng bóng cây nhợt nhạt lốm đốm như những bóng ma bước ra từ màn đêm đen.

Giang Hạ dẫn đầu bước đi càng lúc càng nhanh, may mắn người phía sau là An Ninh, nếu không người bình thường có lẽ sẽ không đuổi kịp.

“Tới rồi.”

Giang Hạ đột nhiên dừng lại, An Ninh nhất thời không để ý, suýt chút nữa đã đâm vào lưng Giang Hạ.

Cô dừng kịp thời, ngồi xổm xuống bên cạnh Giang Hạ, trốn sau bụi cỏ tươi tốt.

Đại Hoàng ở phía sau cũng là một con chó săn có kinh nghiệm dày dặn, nó cũng im lặng ngồi xổm xuống, tai dựng thẳng lên và rất cảnh giác.

Trong chốc lát, gió từ trong núi thổi ra, lại không còn âm thanh nào nữa.

Hai người cùng con chó ngồi xổm hơn nửa tiếng, cuối cùng nghe được âm thanh từ trong rừng phát ra.

Giang Hạ nhìn An Ninh gật đầu, An Ninh lập tức hiểu ra, phân tán tinh thần lực, chuẩn bị sẵn sàng.

Tuy trời chưa sáng hẳn nhưng cũng không cần dựa vào ánh trăng, độ sáng cũng đã đủ rồi.

Một con lợn rừng mập mạp, người đầy bùn, bước ra khỏi rừng cây về phía đông, dáng vẻ uy nghiêm.

Sau khi con đầu tiên ra ngoài, những con tiếp theo cũng theo sau, ở giữa có bốn con lợn con, cuối cùng là hai con lợn mẹ.

Giang Hạ chỉ ngón tay vào con lợn mẹ phía sau, An Ninh lập tức gật đầu hiểu ý, miệng nói “được” mà không phát ra âm thanh nào.

Lúc này con lợn rừng dẫn đầu đã lọt vào bẫy của Giang Hạ.

Vẫn còn chưa đầy một mét.

Một tiếng “rầm” vang lên, kèm theo một số âm thanh sụp xuống, con lợn rừng dẫn đầu rơi vào bẫy, đàn lợn rừng phía sau lập tức rối loạn, bỏ chạy tứ tán.

“Tôi phía tây.”

“Được!”

Giang Hạ và Đại Hoàng đồng loạt nhảy ra ngoài, lúc này Đại Hoàng hoàn toàn mất đi hành vi ngu ngốc và kiêu ngạo trước mặt An Ninh, bản chất của chó sói đã được bộc lộ ra hoàn toàn.

Nó nhảy lên, nhe răng và cắn mạnh vào cổ một con lợn rừng.

Máu trong nháy mắt bắn ra, nhưng con lợn rừng không chết mà thay vào đó nó giãy giụa một cách liều mạng, Đại Hoàng bị con lợn rừng ném đi, tạo thành một vòng cung trên không trung.

Nhưng Đại Hoàng rất có kinh nghiệm, nhờ sự giúp đỡ của việc bị ném đi, nó đã dùng móng vuốt để lại những vết hằn sâu trên cơ thể con lợn rừng.

Giang Hạ ở bên kia cũng lộ ra sắc mặt hung hãn, hoàn toàn khác với thiếu niên ngạo mạn kia.

Trong tay anh cầm một con dao rựa, lao ra ngoài, đúng lúc chém vào cổ con lợn rừng.

Con lợn rừng chạy như điên, con dao rựa bị kẹt trong giây lát, Giang Hạ lăn qua, từ bên kia nhảy lên, rút dao rựa ra rồi lại ngã xuống.

Lại nhìn An Ninh, Giang Hạ đi về phía tây, cô liền đi về phía đông, bao vây toàn bộ những con lợn rừng còn lại.

Trên tay cô cũng có một con dao rựa, nhưng điều khác biệt với Giang Hạ là khi cô chém xuống, đầu con lợn rừng đã rơi ra.

Cái đầu đó thậm chí còn lăn xuống một cách tinh nghịch.

“Mẹ nó, cô vẫn là người sao!”

Giang Hạ chém giết không ngừng, nhưng động tác của An Ninh, vẫn làm cho anh nhịn không được nói một câu.

Lúc này, bên người anh, đã có ba con lợn rừng.

Hình như lợn rừng cũng biết ai mới là quả hồng mềm, lợn rừng ở bên An Ninh, trốn tránh và lén chạy đến bên Giang Hạ.

“Vãi, nai con, mau cứu người!”

Giang Hạ hét lớn, đến nỗi mất mặt hay không mất mặt, ở trước mặt mạng sống, không đáng một đồng.

An Ninh vẫn luôn chú ý tình huống xung quanh, lúc Giang Hạ còn chưa kịp nói hết lời, anh liền thấy An Ninh tới bên cạnh anh, nâng cao dao rựa lên, rơi xuống, một đầu lợn rừng lại tiếp tục lăn xuống.

“Vênh váo!”

Giang Hạ tiếp tục vật lộn, cuối cùng anh cũng dùng dao chặt chết một con, mà bên chỗ Đại Hoàng, cũng bắt được một con.

Còn An Ninh, đếm đầu ở trên mặt đất, liền biết cô đánh được mấy con.

Xung quanh hai người và một chó, đã không có bất kỳ con lợn rừng nào, nhưng Giang Hạ cũng không dám thả lỏng chút nào, trên núi này cũng không phải chỉ có lợn rừng.

“Nai con, nhanh chóng rửa sạch, mùi máu tươi quá nồng, sẽ đưa tới bầy sói.”

“Được!”

Khả năng di chuyển của An Ninh tuyệt đối rất nhanh, cô cùng Giang Hạ, hai người cầm dây thừng bó lợn rừng thành một chuỗi, bên dưới là những cành cây được buộc lại với nhau.

“Được rồi, chúng ta thử xem đi, có thể khiêng được mấy con liền lấy mấy con.”

An Ninh không đồng ý nhìn Giang Hạ nói: “Tôi muốn lấy toàn bộ.”

Cô đã phí sức lực đánh chết, sao lại có thể lưu lại.

Giang Hạ lấy một sợi dây thừng vòng từ bên người mình lên đến bả vai, một sợi dây thừng khác ở trong tay An Ninh.

“Tôi cũng muốn lấy toàn bộ, nhưng nơi này có bảy con lợn rừng, tất cả đều là con to, cộng lại cũng phải hơn bốn trăm ký, liền tính chúng ta sử dụng công cụ, nhưng cũng rất quá sức.”

An Ninh không nói chuyện, chỉ treo một sợi dây thừng khác ở trên người mình, dùng sức.

Giang Hạ cũng dùng sức, Đại Hoàng cắn một bên dây thừng, cũng dùng sức theo.

“Bắt đầu, di chuyển, di chuyển.”

Giang Hạ thật sự rất kinh ngạc, tuy rằng bọn họ xuống núi, nhưng có thể bắt đầu di chuyển, cũng không dễ dàng.

Giang Hạ nghiêng đầu nhìn thoáng qua An Ninh, không nói chuyện nữa, cắn răng túm dây thừng lên.

Lúc này sắc mặt An Ninh hiếm khi đỏ lên, trên cổ nhô lên vài sợi gân xanh, có vẻ vô cùng cố hết sức.

Trên thực tế, An Ninh suy nghĩ, như vậy chắc là sẽ không quá làm người khác nghi ngờ đi.

Cô căn bản không dùng sức.

An Ninh có thể được lựa chọn ra ở toàn bộ Tinh Tế, tất nhiên là người có tinh thần lực xuất sắc nhất.

Tinh thần lực tiêu hao khi đánh lợn rừng, còn kém hơn sự tiêu hao lúc cô vận chuyển hạt giống rất nhiều.

Chẳng qua người bình thường luôn có giới hạn, An Ninh cũng không thể quá đặc biệt.

Cô đã tính rồi, xuống núi, có cây gỗ lăn làm trợ lực, hai người và một con chó, có thể di chuyển, có thể thực hiện.

Hai người và một chó, thật sự cắn răng kiên trì, một đường xuống núi, tới chân núi.

Giang Hạ đặt mông ngồi ở trên mặt đất, thở hổn hển, tưởng nói gì đó, nhưng một câu cũng không nói nên lời.

Đại Hoàng cũng có dáng vẻ giống như anh, điều duy nhất khác nhau chính là, Đại Hoàng đang le lưỡi.

An Ninh vì muốn có vẻ không nổi bật, cũng ngồi ở một bên thở hổn hển.

Khoảng chừng qua vài phút, Giang Hạ cuối cùng cũng hồi phục lại một chút sức lực và nói: “Chúng ta giấu lợn rừng ở chỗ này trước, tôi đi trấn trên tìm người đàn ông béo, bọn họ có xe.”

“Được, anh đi đi, tôi ở đây.”

An Ninh giả vờ kiệt sức, vẫy bàn tay một cách yếu ớt, tay kia nâng lên giữa không trung, lại vô lực rơi xuống dưới.

Chân của Giang Hạ hơi run khi đứng lên, không nói một câu vô nghĩa, tháo một cái ấm nước ở bên hông của mình xuống, đặt ở bên cạnh An Ninh.

“Cô uống nước đi, Đại Hoàng sẽ ở chỗ này cùng cô.”

Giang Hạ hít sâu một hơi, đi về phía trấn trên.

An Ninh vẫn luôn ngồi ở dưới đất, cho đến khi không nhìn thấy bóng dáng của Giang Hạ.

Biểu diễn đến đây là kết thúc, An Ninh ngồi ngay ngắn, nhìn ấm nước mà Giang Hạ để lại.

Màu xanh quân đội, phía dưới là hình tròn, phía trên là miệng bình to bằng đồng xu.

Cô tò mò rút một chút, không mở được, chắc là phải vặn ra.

Cuối cùng An Ninh cũng vặn ra được, cô thật sự hơi khát nước, giơ ấm nước lên, không có chạm vào miệng bình, uống một ngụm.

“Ừm? Ngọt?”

An Ninh nhìn thoáng qua chỗ đường đất, không nghĩ tới Giang Hạ vẫn là một người thích ăn ngọt.

Cô lại uống tiếp hai ngụm, không hề uống nhiều.

Một giờ sau, Giang Hạ ngồi trên một cái xe tải cũ kêu ồn ào từ đường bên kia thôn lại đây, nhưng trừ Đại Hoàng, không có người khác.

Giang Hạ giật mình một cái, nhảy từ sau thùng xe ra, lớn tiếng kêu: “Nai con!”

“Tôi ở đây.”

Giang Hạ theo giọng nói nhìn qua, cả khuôn mặt đều lộ vẻ không hiểu, đây là đang làm gì?

An Ninh ở bên cạnh đồng ruộng dùng tay không rút cỏ, vỗ bùn đất ở trên tay rồi đi tới, nói với Giang Hạ: “Đi thôi, bán lợn rừng.”

“Không phải, cô đang làm gì vậy?”

“Rút cỏ.”

“Đây là của thôn chúng ta sao?”

“Không biết, rất quan trọng sao?”

“Không quan trọng sao?”

An Ninh suy nghĩ vấn đề này một giây đồng hồ, sau đó lắc đầu nói: “Không quan trọng, không phải đều yêu cầu nhổ cỏ sao.”

Trong chốc lát, Giang Hạ lập tức tìm lại được cảnh tượng chính mình bị An Ninh dỗi đến mức không trả lời được.

“Tính, không quan trọng thì không quan trọng, vẫn là đi bán lợn rừng đi.”

Hai người đi tới bên chỗ đậu xe tải, người đàn ông béo xoa tay tiến lên, nụ cười phải nói là rất rạng rỡ.

“Hoá ra hai người quen nhau, tôi còn đang nghĩ, ai có thể lợi hại như vậy.”

Người đàn ông béo rất biết cách nói chuyện, đáng tiếc Giang Hạ cùng An Ninh đều là người rất trực tiếp, không hiểu rõ lắm.

“Lợn rừng ở bên này.”

An Ninh mang theo người đàn ông béo đi nhìn lợn rừng, khi người đàn ông béo thấy vài đầu lợn rừng, chỉ cảm thấy xương cốt của mình hơi lạnh một chút.

Không thể đắc tội, không thể đắc tội a.

“Tôi mang theo cân, trực tiếp cân, 80 xu một cân, cân cả da.”

An Ninh nhìn Giang Hạ, Giang Hạ gật đầu, hai người đều nhất trí, đồng thanh nói: “Được.”

Người đàn ông béo cười ha ha bắt đầu làm việc, anh ta cũng mang theo người, di chuyển cũng rất nhanh nhẹn, bảy con lợn rừng, đầu lợn đều tính hết cả.

“Tổng cộng là hai ngàn 349 cân* sáu lượng, làm tròn thành hai ngàn 350 cân, số tiền là......”

** 1 cân bên trung tầm nửa ký bên việt nam mình, tính ra số lẻ khá nhiều nên mình không đổi ra ký.

“1888.”

“1888.”

Giang Hạ cùng An Ninh lại tiếp tục đồng thanh nói, nói ra con số chính xác.

An Ninh lại liếc nhìn Giang Hạ một cái, chỉ là ánh mắt này, làm cho Giang Hạ hơi tức giận.

“Cô nhìn tôi làm gì, chút số này, ông đây còn cần tính sao!”

An Ninh nghĩ lại, cũng đúng.

“Anh nói rất đúng.”

Người đàn ông béo đang tính toán ở bên kia, tạm dừng một chút, nhưng dùng trái tim mạnh mẽ tiếp tục tính.

“Thật đúng là 1888.”

Người đàn ông béo vừa nói xong, liền thu được hai ánh mắt, anh ta cười ha ha.

“Tôi khen chính mình, tính giống như hai người, vậy khẳng định không tính sai rồi.”

Người đàn ông béo lau mồ hôi ở trên trán, thu lại tờ giấy dùng để tính toán ở trong tay, bắt đầu đếm tiền cho hai người.

“Hai người kiểm tra lại đi.”

Giang Hạ lấy lại đây, đứng ở đối diện An Ninh, đếm một lần.

“Không có vấn đề.”

“Đúng là không có vấn đề gì.”

Sau khi hai người đều xác nhận xong, người đàn ông béo cũng không ở lại nữa, thịt mới mẻ mới dễ bán. Anh ta khởi động chiếc xe tải nhìn như có thể hư bất cứ lúc nào, chạy đi.

Xe tải bắt đầu đi, âm thanh lạch cạch, cảm giác như có thể sụp đổ bất cứ lúc nào, nhưng nó rất kiên quyết và chạy rất xa.

“Anh của Đại Hoàng, chia tiền.”

Giang Hạ im lặng nhìn An Ninh, khí thế cợt nhả lại tiếp tục trở về.

“Tôi nói này, lòng trả thù của cô cũng quá mạnh đi, vì không cho người đàn ông béo biết tên của cô, nên tôi mới kêu cô là nai con.”

Anh nói xong, lắc tiền trong tay với An Ninh, đầu hướng về phía trên núi.

“Lên trên núi rồi chia tiền.”

An Ninh không có ý kiến, mặt trời đã ra tới, rất nhanh sẽ có người bắt đầu xuống đất làm việc.

Hai người cùng nhau đi lên trên núi, An Ninh lại tiếp tục mở miệng nói: “Lúc đánh lợn rừng, anh cũng kêu tôi là nai con.”

Giang Hạ ở phía trước bước chậm một chút, nhíu mày suy nghĩ, hình như đúng là mình đã kêu như vậy.

Anh đột nhiên dừng lại, xoay người nhìn An Ninh chằm chằm.

“Nhớ rất rõ nhỉ?”

Vẻ mặt của An Ninh rất thành khẩn, gật đầu, mở miệng.

“Đúng là tôi rất thông minh.”

Giang Hạ vừa nhìn thấy dáng vẻ này của An Ninh, vừa đau răng vừa đau đầu, anh bĩu môi, hơi hụt hơi nói: “Mặt của cô còn to hơn mặt của tôi.”

“Không có khả năng, dựa vào công thức tính diện tích, mặt anh ít nhất phải to hơn mặt của tôi một nửa.”

“Không có khả năng! Chỉ có một phần ba thôi! Sao có thể là một nửa được.”

Trọng điểm của Giang Hạ hơi lệch, vừa nói xong chính anh thậm chí còn nghi ngờ chính mình vài giây, cuối cùng lắc đầu, dứt khoát không đi.

“Ở chỗ này đi, nhanh chia tiền.”

Anh không muốn ở cùng một chỗ với An Ninh, anh luôn có cảm giác đầu óc không có không khí nên hơi khó chịu.

“Được.”

An Ninh cũng muốn nhanh chóng chia xong, cô chuẩn bị đi lên trấn trên mua đồ vật, muốn mua rất nhiều đồ vật.

Hai người ở một cái khe núi, ngồi xổm xuống, Đại Hoàng đưa lưng về phía hai người, giúp canh gác.

Giang Hạ cầm tiền ở trong tay, bắt đầu kiểm tra.

“1888, lúc trước đã nói, chia một nửa, một người 940.”

Giang Hạ đếm từng tờ một, chủ yếu là tiền ở trong tay hơi cũ, toàn là tờ mười đồng tiền, 50 xu cũng có hai tờ, nhưng không nhiều lắm.

Vốn dĩ người đàn ông béo muốn cho Giang Hạ một trăm đồng tiền mới phát hành, nhưng Giang Hạ không muốn, nhiều quá sẽ khiến cho người ta chú ý, cũng không tiện.

“Đây là của cô, cô đếm lại đi, về sau còn dễ nói chuyện.”

Giang Hạ dặn dò một câu, để tránh An Ninh xấu hổ không dám đếm.

Chỉ tiếc, An Ninh nhận tiền, không hề xấu hổ một chút nào, ngược lại rất nghiêm túc đếm từng tờ một.

“Vừa đúng.”

Nhưng Giang Hạ thật sự rất đánh giá cao An Ninh, hợp tác chính là hợp tác, tốt nhất nên phân biệt rõ ràng.

“Được, nếu sau này có cơ hội, lại hợp tác tiếp, cùng cô hợp tác rất vui vẻ.”

“Anh cũng là đối tác không tồi để hợp tác, anh lên núi tìm được cơ hội phù hợp, có thể tìm tôi.” An Ninh lắc lư xấp tiền trong tay một chút.

“Tôi thiếu tiền, cũng không ngại có nhiều hơn.”

“Thật trùng hợp, tôi cũng thiếu.”

Giang Hạ nói xong, cảm thấy không đúng lắm, nói một câu với An Ninh đã xuống núi: “Tiền, tôi nói chính là thiếu tiền.”

An Ninh đưa lưng về phía Giang Hạ, hơi buồn cười, cũng thật sự bật cười.

Tiện tay ngắt một ngọn cỏ ở bên cạnh, quấn vài vòng quanh tờ tiền đã được gấp lại, buộc một nút thắt, bỏ vào trên lưng quần của chính mình.

Không thể không nói, từ khi An Ninh từ Tinh Tế lại đây, càng ngày càng bình dị hơn.

Lúc An Ninh về đến nhà, còn chưa đến 6 giờ.

Cô đến cổng lớn, đúng lúc gặp An Quốc Minh chạy bộ trở về, mà phía sau anh ấy là một con gà trống hùng dũng oai vệ đi theo, dáng vẻ kiêu căng ngạo mạn vô cùng đắc ý.

“Em gái ———”

“Con gà này —— nó thành tinh rồi, nó quá thông minh.”

An Quốc Minh ngồi ở trên một cục đá trước cửa, thở hổn hển và mách lẻo lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play