Mỗi lần đứng cạnh Vương Nhã, Từ Vận Niên lại cảm thấy một thứ cảm xúc khó gọi thành tên. Nó như một cơn sóng dữ dội, luôn dồn dập trong lòng nàng, mãi không dứt. Cô ấy – với sự dịu dàng vô tư, với đôi mắt trong trẻo như không hề biết đến đau khổ – là một nguồn sáng rực rỡ, thắp lên hy vọng nơi trái tim vốn đã nguội lạnh của Từ Vận Niên. Nhưng cũng chính sự trong sáng ấy lại như một lời nhắc nhở về những vết thương chưa bao giờ lành, về bóng tối vẫn ám ảnh trong sâu thẳm tâm hồn nàng.

Và giờ đây, khi đôi tay họ đang lặng lẽ nắm lấy nhau, Từ Vận Niên cảm thấy bản thân mình như một tảng đá chìm xuống đáy đại dương. Vương Nhã là ánh sáng, nhưng nàng lại là bóng tối, chẳng thể bước ra khỏi cái vũng lầy ngập tràn nỗi sợ hãi.

"Cậu sao vậy?" Vương Nhã quay lại, ánh mắt tràn đầy sự lo lắng, như thể nhận thấy có gì đó không ổn.

Từ Vận Niên cảm thấy một cơn lạnh lẽo dâng lên trong ngực. Cô ấy quan tâm đến nàng – sự quan tâm vô tư đến mức đau lòng. Nhưng nàng không thể để cô ấy nhìn thấy sự rạn vỡ bên trong mình. Không thể để cô ấy biết rằng mỗi cử chỉ yêu thương ấy lại khiến nàng cảm thấy mình như đang bị kéo xuống vực sâu, nơi mà không có lối thoát.

“Không sao đâu,” Từ Vận Niên cười, giọng nói bình tĩnh đến mức như thể đó là một lời nói dối tự an ủi bản thân. Nhưng trong mắt nàng, có một thứ gì đó loáng lên, một thứ đau đớn mà Vương Nhã không thể thấy, cũng không thể hiểu.

Vương Nhã vẫn nhìn nàng, đôi mắt như muốn chạm đến tâm hồn nàng, muốn thấy rõ nàng đang suy nghĩ gì. Nhưng sự im lặng kéo dài chỉ khiến Từ Vận Niên càng cảm thấy nghẹt thở. "Thật sự không sao?" Vương Nhã lại hỏi, giọng điệu khẩn thiết hơn, làm sao nàng có thể nói không sao khi chính bản thân mình đang tan vỡ từng mảnh?

"Mình ổn," Từ Vận Niên lặp lại, lời nói gần như nghẹn lại trong cổ họng. Nếu Vương Nhã biết được tất cả những điều ẩn giấu trong lòng nàng, liệu cô ấy có còn nhìn nàng bằng ánh mắt ấy nữa không? Liệu tình cảm cô ấy dành cho nàng sẽ biến mất như cơn mưa mùa hạ, không kịp chào tạm biệt?

Vương Nhã cười, nhẹ nhàng nắm tay nàng, và Từ Vận Niên cảm thấy bàn tay ấy, dù ấm áp đến thế, lại như một cái xích vô hình đang trói chặt nàng lại. Mỗi cử chỉ, mỗi lời nói của Vương Nhã đều như một sợi dây kéo nàng ra khỏi vực thẳm, nhưng nàng không biết liệu mình có đủ sức để bước ra khỏi đó không.

"Đi dạo không?" Vương Nhã lại cất lên lời đề nghị, giọng nói nhẹ nhàng như làn sóng vỗ về, nhưng sao Từ Vận Niên lại cảm thấy nó như một lưỡi dao cắm vào trái tim mình. “Bên ngoài dễ chịu lắm, đi với mình nhé?”

Từ Vận Niên muốn từ chối. Nàng muốn nói rằng, mỗi lần bên Vương Nhã, nàng cảm thấy mình như đang dần mất đi sự kiểm soát. Cảm giác ấy dâng lên như một cơn sóng, ngập tràn trong từng tế bào cơ thể, khiến nàng không thể thở được. Nhưng cuối cùng, nàng chỉ thở dài và gật đầu. “Ừ.”

Đó không phải là câu trả lời mà nàng mong muốn, không phải vì nàng không muốn đi với Vương Nhã, mà vì nàng không thể đối mặt với những gì đang xảy ra trong lòng mình. Mỗi khoảnh khắc bên cô ấy là một trận chiến nội tâm mà nàng không biết liệu mình sẽ chiến thắng hay thua cuộc. Nỗi lo sợ rằng mình sẽ lại một lần nữa để quá khứ lặp lại, rằng nàng sẽ không kiềm chế được bản thân, luôn rình rập nàng.

Khi họ bước ra ngoài, không khí trong lành của buổi chiều mùa thu không thể làm dịu đi cơn giông bão trong lòng Từ Vận Niên. Mỗi bước đi, mỗi chuyển động của cơ thể, nàng đều cảm thấy như mình đang chiến đấu với một thứ gì đó vô hình, cái bóng đen trong tâm trí nàng. Đôi tay Vương Nhã vẫn nắm chặt tay nàng, nhưng nàng không thể cảm nhận được sự an yên trong đó, chỉ có nỗi lo sợ, cái cảm giác không thể kiểm soát được nữa.

"Nghe không? Mọi người nói chúng ta là một cặp thật đấy," Vương Nhã cười, ánh mắt ngọt ngào nhìn nàng. Nhưng những lời nói ấy lại như một mũi tên, thẳng vào tâm trí Từ Vận Niên.

Chúng ta là một cặp thật đấy.

Một cặp. Mọi thứ đều quá thật, quá gần gũi. Và đó là thứ khiến Từ Vận Niên sợ hãi. Cảm giác này như thể một con dao sắc lạnh, lặng lẽ cắt đứt tất cả những điều nàng đang cố gắng xây dựng. Nếu mọi thứ thực sự trở thành sự thật, liệu nàng có thể giữ được bản thân mình không? Liệu nàng có thể yêu Vương Nhã mà không làm tổn thương cô ấy?

Từ Vận Niên không trả lời. Chỉ có một nụ cười gượng gạo, nhưng trong lòng nàng lại không thể nào tìm thấy sự thanh thản. Những lời nói ngọt ngào của Vương Nhã càng làm nàng cảm thấy mình lạc lõng. Dù có muốn gần gũi Vương Nhã, nàng vẫn không thể dứt ra khỏi cảm giác lo sợ rằng một ngày nào đó, khi không còn đủ sức kiềm chế, nàng sẽ lại làm vỡ nát tất cả.

Vương Nhã không biết gì cả. Cô ấy không biết rằng mỗi cử chỉ yêu thương ấy lại đẩy nàng xa khỏi cô ấy hơn, càng làm nàng cảm thấy mình không thể kiểm soát được những cảm xúc đang dâng lên. Nỗi lo âu như thể một con quái vật, không ngừng cắn xé tâm trí nàng, và tất cả những gì nàng có thể làm là mỉm cười, gượng gạo, cố gắng giữ lại chút gì đó của bản thân.

"Vận Niên, mình ở đây mà," Vương Nhã nhẹ nhàng nói, đôi mắt ấm áp nhìn nàng.

Lời nói ấy như một con dao đâm vào ngực nàng, nhói đau từng chút một. Từ Vận Niên muốn khóc, muốn quỳ xuống và cầu xin sự tha thứ cho những tội lỗi nàng đã mang trong suốt cuộc đời. Nhưng nàng không thể. Bởi vì, nàng không chỉ sợ làm tổn thương Vương Nhã. Nàng sợ mình sẽ không thể giữ được bản thân, sợ rằng một ngày nào đó, chính nàng sẽ là kẻ phá hủy ánh sáng mà cô ấy đang mang trong tim.

Nàng không biết phải làm gì nữa. Nỗi lo sợ này sẽ kéo dài bao lâu?

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play