Vương Nhã sống trong một thế giới yên bình, như bao cô gái trẻ khác. Cô có gương mặt dịu dàng, thanh thoát, và một tính cách dễ gần khiến mọi người xung quanh cảm thấy thoải mái. Cô là học sinh xuất sắc, được bạn bè và thầy cô yêu mến. Mỗi ngày, cuộc sống của Vương Nhã trôi qua nhẹ nhàng, bình yên, cho đến khi bước chân vào một tình yêu sâu đậm với Từ Vận Niên – bạn thanh mai trúc mã của mình.

Từ Vận Niên và Vương Nhã lớn lên cùng nhau. Từ những trò đùa nghịch ngợm của tuổi thơ, đến những buổi chiều tà cùng chia sẻ những câu chuyện không đầu không cuối, họ dường như sinh ra là để thuộc về nhau. Tình cảm giữa họ cứ thế phát triển tự nhiên, như một nhành hoa ngọt ngào nở trong vườn tình bạn. Khi trưởng thành, hai người cùng nhận ra rằng tình yêu đã bén rễ trong lòng mình từ bao giờ.

Khi Từ Vận Niên nhìn Vương Nhã, đôi mắt nàng không chỉ phản chiếu bóng dáng cô bạn thanh mai trúc mã mà còn là những cảm xúc sâu kín mà nàng không thể nói ra. Cảm giác đó ấm áp, thấu hiểu, và đôi khi khiến nàng hoang mang, không biết liệu tình cảm này có phải là tình yêu hay chỉ là sự gắn bó quen thuộc giữa hai người bạn suốt thời thơ ấu.

Và rồi, khi họ đều đủ trưởng thành để nhận ra mình yêu đối phương, những lời tỏ tình ngọt ngào, vụng về được thốt ra trong một buổi chiều bình yên, khi cơn mưa ngoài cửa sổ bắt đầu rơi lộp độp. Vương Nhã, với ánh mắt ngập tràn sự ngọt ngào, đáp lại tình cảm của Từ Vận Niên, và thế là một mối quan hệ tình yêu trong sáng, hạnh phúc bắt đầu. Họ cười đùa, nắm tay nhau, chia sẻ ước mơ, hoài bão, và tận hưởng từng khoảnh khắc bên nhau như thể thế giới này chỉ có hai người.

Mọi thứ dường như thật hoàn hảo.

Nhưng điều gì đến rồi cũng phải đến, và Vương Nhã không thể ngờ rằng hạnh phúc của mình sẽ bị một biến cố khủng khiếp phá vỡ.

Một ngày, khi mùa hè vừa qua đi, và những tia nắng yếu ớt của mùa thu bắt đầu len lỏi qua kẽ lá, Từ Vận Niên bỗng trở nên kỳ lạ. Nàng không còn là người bạn gái dịu dàng, ân cần như trước. Những cơn giận dữ bộc phát không kiểm soát, những hành động bất thường khiến Vương Nhã không thể hiểu được. Lúc đầu chỉ là những cơn nóng giận vô cớ, rồi dần dần, những hành động của Từ Vận Niên trở nên ngày càng nghiêm trọng hơn.

Một buổi tối, khi Vương Nhã đang ngồi trong phòng, đọc sách như mọi khi, Từ Vận Niên đột ngột xuất hiện, đôi mắt nàng tràn ngập sự điên loạn. "Cô… cô là ai?" Từ Vận Niên gào lên, đôi tay siết chặt, cơ thể run rẩy. Vương Nhã chỉ biết đứng lặng, không thể tin vào những gì đang diễn ra trước mắt.

"Từ Vận Niên… cậu… cậu sao vậy?" Vương Nhã run rẩy hỏi, trong lòng tràn ngập nỗi lo sợ. Từ Vận Niên là người mà cô đã yêu, người mà cô tin tưởng nhất. Nhưng giờ đây, người đó không còn là người bạn thanh mai trúc mã hiền lành, mà là một kẻ xa lạ, với đôi mắt đầy căm hận.

Không thể kiểm soát, Từ Vận Niên lao vào, đẩy Vương Nhã ngã xuống đất. Nàng không biết mình làm gì, nhưng những cú đánh, những lời nguyền rủa dường như tự nhiên tuôn ra từ miệng nàng. Vương Nhã bị tấn công một cách điên cuồng, không kịp phản ứng.

Những vết thương trên cơ thể cô là những dấu vết khắc sâu của sự đau đớn và tuyệt vọng. Cô không hiểu vì sao người mình yêu lại có thể đối xử với mình như vậy. Mọi thứ diễn ra quá nhanh, đến mức cô không thể phản kháng, chỉ biết cầu xin: “Từ Vận Niên… cậu đừng như vậy…”

Nhưng mọi lời nói đều không thể ngừng lại cơn cuồng loạn trong Từ Vận Niên. Đến khi cơn giận đi qua, nàng đứng đó, khuôn mặt tái nhợt, mắt tràn ngập sự hối hận. Nhưng tất cả đã quá muộn, mọi thứ đã không thể quay lại như trước.

Báo chí và dư luận nhanh chóng biết được vụ việc, và Từ Vận Niên bị chỉ trích thậm tệ. Người ta nói nàng là kẻ điên, là ác nhân, là kẻ đã phá vỡ một tình yêu hoàn hảo. Nhưng ai hiểu được, trong nội tâm nàng chỉ là một người đau khổ, khắc khoải, không thể kiểm soát cơ thể mình? Mỗi lần nàng nhìn thấy Vương Nhã đau đớn, lòng nàng như bị xé nát, nhưng nàng không thể làm gì để ngừng lại.

Cô gái mà nàng yêu thương giờ đây trở thành một người xa lạ, và Từ Vận Niên chỉ có thể nhìn theo, trong im lặng và tuyệt vọng.

Vương Nhã sau đó được gia đình đưa ra nước ngoài để điều trị, chữa lành những vết thương cả về thể xác lẫn tâm hồn. Nàng dần quên đi quá khứ, xây dựng một cuộc sống mới, kết hôn và có con. Nhưng trong trái tim nàng, Từ Vận Niên vẫn là một hình bóng không thể xóa nhòa, một ký ức đau thương mà mỗi lần nghĩ đến, cô lại cảm thấy nghẹn ngào.

Từ Vận Niên, trong những tháng ngày cô độc, dần mất đi lý trí. Nàng biết mình không thể tiếp tục như thế, nhưng không thể dừng lại được. Nội tâm nàng gào thét xin Vương Nhã đừng đi, đừng rời xa mình, nhưng miệng và tay chân nàng lại chửi rủa, đẩy Vương Nhã càng xa hơn.

Rồi một ngày, khi nhìn thấy Vương Nhã đã xây dựng hạnh phúc mới, Từ Vận Niên không còn kiềm chế được, nàng lao đến tìm cô, mong được nhìn thấy cô dù chỉ một lần. Nhưng khi thấy Vương Nhã sống trong một gia đình ấm êm, nàng chỉ còn lại sự tuyệt vọng.

Vương Nhã nhìn thấy Từ Vận Niên, ánh mắt hoảng sợ và đau đớn. Nàng van xin, không muốn làm nàng sợ hãi, nhưng Vương Nhã không thể quên đi những vết thương trong quá khứ. Từ Vận Niên, trong nỗi đau đó, chỉ có thể bám theo, âm thầm theo dõi mọi nhất cử nhất động của cô. Dù biết rằng mình không thể thay đổi được gì, nhưng ít nhất, nàng vẫn có thể cảm nhận được sự tồn tại của Vương Nhã.

Một tai nạn bất ngờ xảy đến, và trời xanh đã trao cho Từ Vận Niên một cơ hội. Nàng trọng sinh, trở về thời điểm mà tình yêu của họ vẫn còn nguyên vẹn, chưa bị thời gian và số phận chia cắt.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play