Bầu trời buổi chiều hôm ấy vẫn trong vắt, ánh nắng nhẹ nhàng xuyên qua những tán cây, nhưng trong lòng Từ Vận Niên, mọi thứ đều mờ mịt. Cảm giác ấy, như thể cả thế giới đang quay tròn xung quanh nàng, nhưng tất cả đều ngoài tầm kiểm soát. Vương Nhã đi bên cạnh, nắm tay nàng nhẹ nhàng, nhưng Từ Vận Niên lại cảm thấy như bàn tay ấy đang xiết chặt cổ mình, làm nàng nghẹt thở từng chút một.
Mỗi bước đi của họ trên con đường vắng lặng ấy giống như một cuộc hành trình vào vực thẳm. Nàng không muốn bước đi, nhưng lại không thể quay lại. Cảm giác bị mắc kẹt giữa hai thế giới, một bên là sự yêu thương dịu dàng của Vương Nhã, còn bên kia là những ám ảnh cũ không thể nào gạt bỏ, khiến lòng nàng nặng trĩu.
“Mình thực sự ổn mà,” Từ Vận Niên thì thầm, chỉ là lời nói vô nghĩa, để tự thuyết phục bản thân. Nhưng những lời ấy không thể thuyết phục được trái tim nàng, trái tim vẫn đập mạnh mẽ trong lo âu.
Vương Nhã nghiêng đầu nhìn nàng, đôi mắt đầy sự quan tâm. “Mình biết, nhưng đôi khi có những điều chúng ta không thể tự mình vượt qua. Nếu cần, mình luôn ở đây, để cùng cậu đối mặt với mọi thứ.”
Lời nói của Vương Nhã như một cơn gió nhẹ xoa dịu nỗi đau trong lòng nàng. Nhưng cũng chính vì những lời ấy, Từ Vận Niên lại càng cảm thấy mình không xứng đáng với tình yêu ấy. Cô ấy không biết gì cả. Cô ấy không biết rằng trong tâm trí Từ Vận Niên, có những thứ tối tăm mà nàng không thể chia sẻ, không thể nói ra, dù cho Vương Nhã có yêu thương nàng đến đâu đi chăng nữa.
Từ Vận Niên nhìn vào đôi mắt trong sáng của Vương Nhã, và trong khoảnh khắc ấy, nàng không thể kìm được cảm giác sợ hãi. Làm sao nàng có thể tiếp tục sống như thế này, vừa yêu cô ấy, lại vừa phải chiến đấu với chính bản thân mình?
“Mình… không muốn làm cậu thất vọng,” Từ Vận Niên bỗng nhiên lên tiếng, giọng nàng nghẹn lại như có gì đó muốn trào ra. “Không muốn làm tổn thương cậu.”
Vương Nhã nhìn nàng, đôi mắt đầy sự dịu dàng, nhưng cũng có chút gì đó lạ lẫm. “Tại sao cậu lại nghĩ vậy? Cậu không làm gì sai cả.”
“Cậu không hiểu đâu…” Từ Vận Niên cắn môi, cảm giác nghẹn ngào dâng lên trong cổ họng. Nàng muốn giải thích, muốn nói tất cả những gì đang giày vò tâm trí mình, nhưng lại sợ nếu làm vậy, tất cả sẽ sụp đổ. Cô ấy sẽ không còn nhìn nàng như lúc này nữa, không còn yêu thương nàng với sự chân thành này.
Một lúc lâu, Vương Nhã không nói gì, chỉ nắm chặt tay nàng thêm một chút. Từ Vận Niên cảm nhận được sự ấm áp từ bàn tay ấy, nhưng lại thấy lòng mình càng lúc càng lạnh lẽo hơn. Cô ấy không thể hiểu được, không thể hiểu rằng tình yêu của nàng đối với cô ấy, nó vừa là một niềm hạnh phúc vừa là một nỗi đau đớn không thể chịu đựng.
Khi họ dừng lại bên một gốc cây, nơi những tia nắng vàng đang nhảy múa trên mặt đất, Từ Vận Niên chợt cảm thấy mệt mỏi đến mức không thể tiếp tục nữa. Không phải vì thể xác, mà là vì tâm trí nàng đã quá kiệt sức. Mỗi bước đi, mỗi khoảnh khắc bên Vương Nhã, nàng đều phải gồng mình chống lại sự sợ hãi, lo lắng rằng mình sẽ không thể giữ vững được bản thân.
Vương Nhã ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, ánh mắt cô ấy như đang lạc vào những đám mây trôi, nhẹ nhàng và bình yên. Từ Vận Niên cảm thấy trái tim mình như bị xiết lại. Cô ấy có thể bình thản như thế, trong khi nàng lại phải chiến đấu với những con quái vật trong chính tâm hồn mình.
"Cậu nghĩ sao về tương lai?" Vương Nhã bỗng nhiên hỏi, giọng nói trong trẻo nhưng đầy trầm tư.
Từ Vận Niên giật mình. Tương lai? Cô ấy muốn gì từ nàng? Một tương lai yên bình, hạnh phúc bên nhau sao? Nhưng nàng đâu có chắc chắn rằng mình sẽ không kéo cô ấy vào bóng tối. Nàng không muốn Vương Nhã phải chịu đựng những thứ mà nàng đã trải qua. Không muốn cô ấy thấy những mặt tối trong chính mình.
"Tương lai à…" Từ Vận Niên mỉm cười, nhưng nụ cười ấy đắng cay như thế nào, chỉ có nàng mới hiểu. “Mình… không biết nữa.”
Vương Nhã nhìn nàng, rồi lại quay về phía trước, im lặng. Từ Vận Niên cảm thấy một cơn sóng dữ dội ập đến trong lòng. Lý trí nàng muốn nói ra hết tất cả, nhưng trái tim nàng lại không cho phép. Nếu nàng thừa nhận nỗi sợ hãi này, liệu cô ấy có còn ở lại bên cạnh nàng không? Liệu Vương Nhã có thể chấp nhận sự thật rằng nàng đang rối loạn đến mức không thể kiểm soát bản thân?
Vương Nhã không biết gì cả. Cô ấy vẫn nhìn nàng bằng ánh mắt tin tưởng, trong sáng, giống như một đứa trẻ chưa từng biết đến sự khổ đau. Và Từ Vận Niên chỉ có thể đứng đó, nhìn cô ấy, lòng rối bời như một mớ tơ vò. Cái giá của tình yêu này là gì? Là sự đau khổ của nàng, hay là sự tổn thương mà cô ấy sẽ phải chịu khi biết sự thật?
Vậy mà, mỗi khi nhìn thấy Vương Nhã, trái tim Từ Vận Niên lại rung lên. Một phần trong nàng muốn nắm lấy cô ấy, kéo cô ấy lại gần hơn, nhưng phần còn lại lại lo sợ. Sợ mình sẽ làm tổn thương cô ấy. Sợ mọi thứ sẽ sụp đổ ngay khi nàng không thể kiềm chế được cảm xúc của mình.
Vì vậy, nàng im lặng. Và trong im lặng ấy, một phần trái tim nàng vỡ vụn, nhưng một phần khác lại mong mỏi rằng, có thể một ngày nào đó, Vương Nhã sẽ hiểu được. Nhưng liệu có bao giờ cô ấy hiểu được những con quái vật đang ngự trị trong lòng Từ Vận Niên?