Ngày hôm sau, Từ Vận Niên bước vào lớp học, nhưng không cảm nhận được sự yên bình như mọi khi. Cả không gian xung quanh đều mờ nhạt, chỉ có ánh mắt của Vương Nhã sáng lên, như thể chiếu rọi vào những góc tối trong lòng nàng. Cô ấy vẫn dịu dàng như vậy, nụ cười luôn tươi tắn, nhưng trong mắt Từ Vận Niên lại là một thứ gì đó sắc bén, như mũi dao vô hình cứ rạch từng nhát vào tâm trí nàng.

Từ Vận Niên không thể dứt ra khỏi cảm giác ấy, mỗi lần nhìn vào Vương Nhã là một lần nội tâm nàng lại rối bời. Một mặt, nàng khao khát sự gần gũi, muốn giữ lấy cô ấy như một ánh sáng duy nhất trong cuộc đời đen tối của mình; mặt khác, nỗi sợ hãi lại dâng lên như cơn sóng cuộn, sợ rằng một ngày nào đó, mọi thứ sẽ vỡ vụn, và Vương Nhã sẽ nhận ra sự thật tàn nhẫn về nàng. Quá khứ đã đuổi theo nàng suốt bao nhiêu năm tháng, không buông tha, như một cơn ác mộng không hồi kết.

Vương Nhã ngồi xuống cạnh nàng, một nụ cười vẫn nhẹ nhàng như gió thoảng. "Cậu có vẻ buồn," cô ấy nói, ánh mắt tinh tế nhưng không hề hay biết về những cơn bão đang nổi lên trong lòng Từ Vận Niên. “Có chuyện gì sao?”

Từ Vận Niên không đáp ngay. Nàng nhìn vào đôi mắt sáng trong của Vương Nhã, nơi chẳng hề có bóng dáng của sự tổn thương hay nghi ngờ. Cô ấy giống như một thiên thần không tỳ vết, trong khi nàng chỉ là một người đã lấm lem trong những vết bẩn của quá khứ. "Không có gì đâu," nàng mỉm cười, nhưng nụ cười ấy lại chẳng thể che giấu sự trống rỗng trong lòng. “Mình chỉ hơi mệt thôi.”

Vương Nhã không nói thêm, chỉ im lặng quan sát nàng một lúc lâu, như thể muốn tìm hiểu thật kỹ về nỗi đau ẩn sau những lời nói gượng gạo ấy. Cô ấy không biết, không thể biết, rằng những cơn sóng trong lòng Từ Vận Niên không phải là sự mệt mỏi đơn giản. Đó là nỗi ám ảnh, là sự dằn vặt không bao giờ dứt. Từ Vận Niên có thể cố gắng sống một cuộc đời mới, nhưng những bóng ma từ quá khứ vẫn bám theo nàng, như một phần không thể tách rời.

Vương Nhã phá vỡ sự im lặng bằng một lời đề nghị nhẹ nhàng, trong suốt như ánh sáng ban mai. “Cậu có muốn ra ngoài uống nước không? Mình biết một quán gần đây rất ngon.”

Từ Vận Niên nhìn cô, không thể từ chối, nhưng trong lòng lại cảm thấy như có một đám mây đen bao trùm. Cô ấy vẫn không biết gì, chẳng biết rằng nàng chỉ muốn tránh xa những con đường mà bản thân đã lỡ đi qua. Nhưng cuối cùng, nàng chỉ có thể gật đầu, một cái gật đầu nhẹ nhàng, không thể diễn tả hết những mâu thuẫn trong lòng.

Cả hai rời khỏi lớp, đi trên con đường vắng, giữa tiếng bước chân nhẹ nhàng và bầu không khí buổi chiều hiu quạnh. Vương Nhã đi bên cạnh nàng, chân thực và gần gũi, nhưng Từ Vận Niên lại cảm thấy như có một vực thẳm vô hình giữa hai người. Mỗi lần Vương Nhã mỉm cười, mỗi lần cô ấy lên tiếng, lại như một vết dao cứa vào tim nàng. Vương Nhã có tất cả những gì Từ Vận Niên không có — sự vô tư, sự tươi sáng, sự trong lành. Cô ấy giống như một bông hoa đang nở rộ trong ánh mặt trời, còn Từ Vận Niên chỉ là bóng tối không thể bước ra khỏi những vết thương cũ.

Quán nước, một nơi bình dị nhưng lại trở thành một không gian xa lạ đối với Từ Vận Niên. Vương Nhã vui vẻ gọi đồ uống, rồi nhẹ nhàng ngồi xuống đối diện nàng. Nụ cười của cô ấy vẫn rạng rỡ, nhưng càng nhìn, Từ Vận Niên lại càng cảm thấy nỗi lo sợ trong mình lớn dần. Mỗi lời Vương Nhã nói, mỗi ánh mắt cô ấy nhìn nàng, càng làm Từ Vận Niên cảm nhận rõ sự khác biệt giữa hai thế giới của họ. Vương Nhã không biết, nhưng Từ Vận Niên lại cảm thấy mình đang sống trong một bức tranh vỡ, mỗi mảnh ghép đều bị mất đi trong quá khứ, không thể nào hàn gắn lại.

"Uống đi, mình nghĩ cậu sẽ thích," Vương Nhã dịu dàng nói, đôi mắt cô ấy rạng ngời hy vọng. Nhưng với Từ Vận Niên, tất cả những gì cô ấy mang lại chỉ làm tăng thêm cảm giác hụt hẫng. Nàng không thể chạm vào những điều đẹp đẽ ấy, không thể để Vương Nhã vướng vào đống đổ nát mà nàng mang trong lòng.

Từ Vận Niên uống một ngụm trà sữa, nhưng nó không có hương vị gì cả, chỉ là một sự trống rỗng vô tận. Mỗi lần nàng cố gắng để mình vui vẻ, để sống trong giây phút hiện tại, thì quá khứ lại ùa về, như một cơn sóng vỡ nát mọi cố gắng của nàng. Cô ấy có thể cười, có thể vui vẻ, nhưng Từ Vận Niên lại cảm thấy mình như một chiếc bóng không thể bước ra khỏi những đêm tối.

"Thật ra..." Vương Nhã ngập ngừng, như thể đang cân nhắc điều gì đó. “Cậu có chuyện gì không? Mình cảm giác cậu đang giấu một cái gì đó.”

Câu hỏi ấy như một mũi tên xuyên thấu trái tim Từ Vận Niên. Lời nói ấy không phải là sự nghi ngờ, mà là sự quan tâm, sự chân thành. Nhưng chính sự quan tâm ấy lại khiến nàng cảm thấy như mình đang dần bị lộ diện, như một con quái vật giấu mình trong bóng tối, không thể nào thoát khỏi cái nhìn dịu dàng ấy.

Từ Vận Niên quay mặt đi, giấu đi ánh mắt đang ngấn lệ. "Không có gì đâu, đừng lo," nàng thì thào. “Mình chỉ mệt thôi.”

Vương Nhã không ép buộc, nhưng ánh mắt cô ấy vẫn đầy sự lo lắng. “Cậu phải chăm sóc bản thân nhiều hơn, đừng để mình lo lắng như vậy.”

Câu nói ấy, nhẹ nhàng như vậy, lại như một nhát dao sắc bén. Vương Nhã không biết gì về những gì Từ Vận Niên đã làm, về những sai lầm không thể sửa chữa, nhưng cô ấy vẫn lo lắng, vẫn quan tâm. Và chính điều đó, càng làm Từ Vận Niên cảm thấy mình đang ngày càng rời xa cô ấy.

Là một sự yêu thương mà nàng không xứng đáng nhận, là một sự chân thành mà nàng không thể trao lại. Và giữa hai con đường, Vương Nhã vẫn đi trên con đường sáng ngời, còn Từ Vận Niên chỉ có thể lặng lẽ đứng lại, sợ rằng một bước sai sẽ khiến mọi thứ sụp đổ.

Từ Vận Niên mím chặt môi, không thể nào nói ra được những gì đang cuộn trào trong lòng mình. Cô ấy nhìn vào Vương Nhã, người vẫn đang cười dịu dàng, và cảm nhận từng nhịp đập trái tim mình như thể đang bị bóp nghẹt. Mỗi lời quan tâm của Vương Nhã, mỗi ánh mắt trong trẻo ấy lại càng làm Từ Vận Niên thêm tuyệt vọng. Cô ấy là một ngọn lửa, sáng rực, ấm áp, còn nàng chỉ là bóng tối, vĩnh viễn không thể chạm đến. Tình yêu của họ, nếu có, liệu có thể sống sót giữa những bí mật đen tối này?

"Vậy thì... cậu thật sự không sao?" Vương Nhã tiếp tục, nhẹ nhàng nhưng đầy kiên nhẫn.

Từ Vận Niên cười, nhưng nụ cười ấy không thể nào che giấu được sự mệt mỏi trong đôi mắt. "Thật sự không sao, Vương Nhã," nàng thì thào, "Chỉ là... mình đang nghĩ về một vài chuyện không vui thôi." Nhưng những lời này lại nghe như một lời dối trá, vì chính nàng cũng không thể hiểu được cảm giác bất an đang dâng lên trong lòng mình.

Vương Nhã im lặng một lúc lâu, rồi đặt tay nhẹ lên bàn, đôi mắt cô ấy vẫn dịu dàng như ánh nắng đầu ngày. “Nếu cậu muốn nói chuyện, mình luôn sẵn sàng nghe.”

Một cơn sóng nghẹn ngào dâng lên trong lòng Từ Vận Niên, nhưng nàng lại không thể thốt lên lời. Làm sao có thể nói với Vương Nhã về những gì nàng đã làm? Làm sao có thể chia sẻ những vết thương sâu trong lòng mà chính nàng cũng không thể chữa lành? Cả một quá khứ đầy những sai lầm và tội lỗi, liệu có thể gánh vác nổi một người trong sáng như Vương Nhã?

Từ Vận Niên cảm thấy mình như bị kẹt giữa hai thế giới, không thể bước ra khỏi bóng tối của quá khứ, nhưng cũng không thể quay lại với sự tươi sáng mà Vương Nhã mang lại. Tình yêu này, nếu có, giống như một cơn gió lạnh, vừa thoảng qua lại khiến nàng run rẩy, vừa muốn giữ lấy lại sợ sẽ đánh mất tất cả.

Vương Nhã không vội vã, cô ấy chỉ lặng lẽ ngồi đó, không nói gì, chỉ bằng sự hiện diện của mình mà khiến Từ Vận Niên cảm thấy như có một mối dây vô hình đang nối họ lại gần nhau. Nhưng cái gần gũi ấy lại như một sự thử thách. Mỗi khoảnh khắc bên cô ấy là một lần Từ Vận Niên phải đối mặt với chính bản thân mình. Mỗi lời nói, mỗi cử chỉ từ Vương Nhã lại khiến nàng cảm thấy mình nhỏ bé, vụn vỡ, như một chiếc vỏ sò đã bị sóng cuốn đi mất nguyên vẹn.

Cả hai ngồi im lặng, giữa không gian đầy những suy nghĩ không thể nói thành lời. Những tiếng động xung quanh như dội vào tai Từ Vận Niên, nhưng nàng chẳng thể nghe được gì ngoài tiếng lòng mình đang rên rỉ. Tình yêu của họ, phải chăng chỉ là một ngôi sao mờ trong bầu trời đêm tối, dễ dàng bị gió cuốn đi?

"Vậy thì," Vương Nhã bỗng lên tiếng, làm Từ Vận Niên giật mình. “Cậu có muốn đi đâu không? Hay chỉ cần ngồi đây một lát thôi?”

Từ Vận Niên nhìn vào đôi mắt ấy, những đôi mắt chứa đựng sự chân thành và sự quan tâm vô bờ bến, và lòng nàng lại đau nhói. "Mình chỉ muốn ngồi một lát thôi," nàng nói, giọng khàn đặc vì những cảm xúc không thể diễn tả.

Vương Nhã gật đầu, không hối thúc, chỉ là một sự hiện diện dịu dàng, không cần lời nói, như thể cô ấy hiểu rõ rằng có những nỗi đau không thể chữa lành chỉ bằng lời nói. Vương Nhã không cần biết, không cần hiểu hết, chỉ cần có mặt bên cạnh Từ Vận Niên là đủ.

Từ Vận Niên không biết mình đã chờ đợi điều gì trong những phút giây im lặng đó, có thể là sự tha thứ, có thể là một lời giải thích, hoặc có thể là sự trốn chạy khỏi chính bản thân mình. Nàng không biết, nhưng mỗi giây phút ấy lại càng làm nỗi sợ hãi trong lòng nàng lớn dần. Cô ấy yêu thương nàng, nhưng liệu tình yêu ấy có thể tồn tại khi nàng không thể yêu bản thân mình?

"Vậy thì, chúng ta cứ ngồi đây một lúc," Vương Nhã cười, phá tan bầu không khí nặng nề. “Mình nghĩ đôi khi chỉ cần một chút thời gian để suy nghĩ cũng đủ rồi.”

Từ Vận Niên không thể không nhìn vào Vương Nhã, không thể không thấy sự dịu dàng ấy đang cuốn lấy nàng. Nhưng chính trong những giây phút ấy, nàng lại cảm thấy mình càng thêm lạc lõng. Bóng tối trong lòng nàng càng lúc càng lớn dần, và ánh sáng của Vương Nhã không thể chiếu sáng được cho nàng.

Chính nàng đã đánh mất quá nhiều thứ trong quá khứ, và giờ đây, nàng sợ rằng sẽ lại tiếp tục làm tổn thương người duy nhất còn lại bên cạnh mình. Tình yêu của Vương Nhã quá hoàn hảo, quá trong sáng, nhưng Từ Vận Niên lại không thể tự mình bước vào đó, vì nỗi sợ hãi sẽ làm vỡ vụn tất cả những gì họ có.

Vậy, liệu nàng có đủ can đảm để đối mặt với chính mình và tiếp tục bước đi bên Vương Nhã, hay sẽ để quá khứ đen tối kéo họ ra xa nhau mãi mãi?

 

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play