Từ Vận Niên nhìn Vương Nhã, trong lòng dâng lên một cảm giác không thể gọi tên. Cô ấy vẫn ngây thơ, dịu dàng và tươi sáng như ngày nào. Vẻ đẹp trong sáng của Vương Nhã như một luồng ánh sáng ấm áp, chiếu rọi vào bóng tối trong tâm hồn nàng. Nhưng càng nhìn vào cô, Từ Vận Niên càng cảm thấy nỗi sợ hãi trong lòng mình lớn dần. Quá khứ—một quá khứ đẫm máu và tổn thương—vẫn chưa buông tha nàng, cứ ám ảnh trong từng giấc mơ, từng khoảnh khắc thức giấc.
Mối quan hệ của họ hiện tại vẫn còn đang dần được xác định. Những bước đầu ngại ngùng, những lời tỏ tình chưa rõ ràng, và những cái nắm tay thận trọng. Vương Nhã nhìn nàng bằng ánh mắt trong sáng, đôi mắt ấy như thể chưa từng biết đến đau khổ. Cô ấy vẫn chưa nhớ gì về những gì đã xảy ra, những vết thương mà Từ Vận Niên đã gây ra. Nhưng đối với nàng, những ký ức đó không thể xóa nhòa. Mỗi lần nhìn vào Vương Nhã, lòng nàng lại thắt lại vì nỗi lo sợ sẽ tái diễn những cơn ác mộng ấy.
“Cậu sao vậy?” Vương Nhã nhìn nàng một lần nữa, ánh mắt lo lắng. Cô ấy không nhận ra những dấu hiệu trong lòng Từ Vận Niên, vẫn chỉ nhìn nàng với sự quan tâm vô tư.
“Không sao đâu,” Từ Vận Niên cười, cố gắng làm cho giọng mình thật bình thản. “Chỉ là hơi mệt một chút thôi.”
Vương Nhã nhìn nàng một lúc lâu, như thể muốn tìm ra lý do thực sự. Cô ấy không thể nào biết được, cái mệt ấy không phải đến từ cơ thể, mà là từ những vết thương sâu trong lòng Từ Vận Niên. Những vết thương mà Vương Nhã không thể nhìn thấy, không thể cảm nhận, nhưng lại luôn tồn tại trong tâm trí nàng.
“Cậu có muốn đi dạo không?” Vương Nhã hỏi, nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng. “Mình muốn cùng cậu dành chút thời gian ngoài trời.”
Từ Vận Niên mỉm cười, nhưng trong lòng lại chẳng thể bình tĩnh nổi. Một phần trong nàng muốn gật đầu ngay lập tức, muốn gần gũi Vương Nhã hơn, nhưng phần còn lại lại lùi bước. Cô ấy không hề biết rằng mỗi khoảnh khắc như thế này lại khiến quá khứ quay về ám ảnh nàng. Lúc nào nàng cũng sống trong nỗi lo sợ, không phải là sự lo lắng cho tình cảm hiện tại, mà là sự sợ hãi rằng nàng sẽ không thể kiểm soát được bản thân, và lại một lần nữa làm tổn thương người mình yêu.
Vương Nhã khẽ kéo tay nàng, ánh mắt đầy sự quan tâm. “Mình đi nhé, cậu không sao chứ?”
Từ Vận Niên không đáp ngay mà chỉ nhẹ nhàng gật đầu, cố gắng để mình trông thật bình thản. Cô không muốn Vương Nhã lo lắng thêm nữa.
Sau tiết tự học, cả hai cùng bước ra ngoài, dưới ánh sáng buổi chiều ấm áp. Bầu không khí trong lành của buổi chiều sớm làm dịu đi không khí căng thẳng giữa hai người, nhưng nỗi lo lắng trong lòng Từ Vận Niên vẫn không hề thuyên giảm.
Khi họ xuống đến canteen, một vài cô bạn trong lớp đi ngang qua và trêu ghẹo.
“Ai chứ hai người nhìn đẹp đôi quá, có phải yêu nhau rồi không? Thật sự là thanh mai trúc mã đấy!” Một bạn nữ cười khúc khích, ánh mắt nửa đùa nửa thật.
Vương Nhã quay sang nhìn Từ Vận Niên, đôi mắt cô như lóe lên một tia ngại ngùng, nhưng rồi cô chỉ cười nhẹ, đáp lại bạn bè: “Mấy cậu cứ nói linh tinh. Chúng tôi chỉ là bạn thôi.”
Từ Vận Niên chỉ mỉm cười gượng gạo, nhưng trong lòng lại có một cảm giác rất khó tả. Cô có thể hiểu sự ngại ngùng của Vương Nhã, nhưng nàng lại cảm thấy có gì đó không ổn. Những lời trêu đùa của các bạn học không chỉ đơn thuần là sự đùa giỡn, chúng như một lời nhắc nhở về mối quan hệ của họ. Những lời trêu ấy là một sự thật mà nàng không thể che giấu. Hai người đang yêu nhau, dù rằng Từ Vận Niên không thể dứt ra khỏi những sợ hãi và nỗi ám ảnh của quá khứ.
Vương Nhã vẫn không nhận ra gì cả. Cô ấy vẫn nhìn Từ Vận Niên với ánh mắt ấy, dịu dàng và tin tưởng. “Cậu đừng để ý họ, chỉ là trêu đùa thôi mà.” Cô ấy cố gắng làm không khí bớt ngượng ngùng, nhưng Từ Vận Niên lại cảm thấy sự đau đớn trong lòng tăng lên.
Mỗi lời nói, mỗi cử chỉ của Vương Nhã đều khiến nàng cảm thấy một nỗi sợ hãi không thể lý giải. Vương Nhã không biết gì cả. Cô ấy vẫn như một ngọn đèn sáng, nhưng Từ Vận Niên lại là cái bóng tối, sợ hãi rằng mình sẽ làm tổn thương ánh sáng ấy. Mọi thứ vẫn chưa rõ ràng đối với Vương Nhã, nhưng đối với Từ Vận Niên, tình cảm này không đơn giản như những gì cô ấy nghĩ. Nó là một con dao hai lưỡi, một nỗi ám ảnh mà nàng không thể thoát ra.
“Chúng ta đi ăn gì không?” Vương Nhã lại nhẹ nhàng hỏi khi cả hai đứng trước quầy đồ ăn trong canteen, kéo Từ Vận Niên quay lại sau khi những lời trêu ghẹo của bạn bè vừa dứt.
“Ừ, mình đi cùng cậu,” Từ Vận Niên đáp, nhưng trong lòng nàng lại có cảm giác lạ. Dù có muốn đi cùng Vương Nhã, nàng vẫn không thể không lo sợ những gì đã xảy ra trong quá khứ sẽ tái diễn. Vương Nhã không nhớ gì cả, nhưng chính Từ Vận Niên là người luôn phải sống với nỗi sợ hãi ấy, sợ rằng mọi thứ sẽ vỡ vụn thêm một lần nữa.
Trong khi họ đứng chọn món ăn, không khí trong canteen ồn ào và náo nhiệt không thể làm dịu đi sự căng thẳng trong lòng Từ Vận Niên. Mỗi bước đi của nàng như phải đối mặt với một quyết định không thể quay lại.
Khi họ ngồi xuống bàn, Từ Vận Niên chỉ biết mỉm cười, nhưng nụ cười ấy thật sự rất đau đớn. Vương Nhã vẫn không biết gì, nhưng mỗi khoảnh khắc như thế này, mỗi lời nói của cô như một vết dao cắt vào lòng nàng. Lý trí nàng muốn bảo vệ Vương Nhã, nhưng trái tim lại không thể thoát khỏi sự ám ảnh của những ký ức đau đớn.
Những khoảnh khắc như thế này khiến nàng cảm thấy mình càng lúc càng xa rời Vương Nhã, không phải vì tình cảm thay đổi, mà vì chính sự sợ hãi trong nàng. Sợ rằng tình yêu này sẽ biến thành ác mộng, sợ rằng nàng sẽ không thể kiềm chế được bản thân, và sợ rằng Vương Nhã sẽ mãi mãi xa cách nàng. Câu hỏi duy nhất vẫn không ngừng dồn nén trong lòng nàng: Liệu nàng có thể giữ được Vương Nhã, hay sẽ để quá khứ kéo họ ra xa nhau mãi mãi?