Từ Vận Niên cảm thấy mình như vừa bước ra khỏi một cơn ác mộng dài, mệt mỏi và đầy đau đớn. Đầu óc nàng vẫn còn lơ mơ, như thể vừa trải qua một giấc ngủ dài, nhưng thân thể lại quen thuộc một cách lạ kỳ. Mọi thứ xung quanh nàng đều mờ mịt, như một làn sương khói dày đặc. Không khí có phần lạnh lẽo, nhưng nàng lại cảm thấy ấm áp trong lòng, như thể bản thân vừa được sinh ra lần nữa.
Khi nàng mở mắt ra, tất cả xung quanh như bừng sáng.
Nàng đang ở trong một căn phòng quen thuộc, chiếc giường nơi nàng từng thức dậy mỗi buổi sáng, chiếc bàn học nơi nàng từng cặm cụi học bài, tất cả mọi thứ dường như đều không thay đổi. Nhưng cái gì đó lại rất khác biệt. Từ Vận Niên nhìn vào tay mình, những ngón tay mềm mại, làn da không hề có dấu vết của những vết thương. Đầu óc nàng bỗng chốc chấn động, không thể tin vào những gì mình đang cảm nhận.
“Không thể nào...” Từ Vận Niên thì thầm, giọng nàng khàn đặc.
Lý trí nàng không thể chấp nhận được điều này. Mới hôm qua thôi, nàng còn là một người không thể kiềm chế được bản thân, và giờ đây, khi nhìn vào bàn tay mình, nàng nhận ra một điều khủng khiếp. Nàng đã quay trở lại thời điểm quá khứ, ngay trước khi mọi thứ bắt đầu rối ren. Trở về thời điểm khi tình yêu giữa nàng và Vương Nhã còn trong sáng, không bị tội lỗi và đau đớn đè nén.
Nhưng làm sao điều này có thể xảy ra? Nàng không hề có quyền thay đổi quá khứ. Thế nhưng giờ đây, Từ Vận Niên không còn là một người điên loạn, không còn là kẻ đã làm tổn thương người mình yêu. Tất cả những điều đó giờ đây chỉ là một vết cắt quá sâu trong tâm hồn nàng, một nỗi ám ảnh không thể nào xóa nhòa.
Từ Vận Niên vội vã đứng dậy khỏi giường, nhìn quanh một lượt, cảm thấy mình như lạc trong chính căn phòng của mình. Thật lâu nàng mới nhận ra mình đang ở trong phòng ngủ của mẹ, nơi mà nàng đã sống suốt bao năm qua. Mọi thứ đều giống như trước kia, không có gì thay đổi. Nhưng trong lòng nàng lại có một cảm giác hoang mang khó tả.
Mới chỉ một ngày trước, nàng còn đứng đối diện với Vương Nhã, chứng kiến cô lấy chồng, sống hạnh phúc trong vòng tay của người khác. Nàng không thể thay đổi điều gì. Nhưng giờ đây, Vương Nhã vẫn còn ở gần nàng, vẫn là cô gái thanh mai trúc mã mà nàng yêu thương, chưa từng xa rời.
Nàng đã có cơ hội để sửa chữa, để làm lại từ đầu.
Kể từ giây phút đó, trái tim Từ Vận Niên dâng lên một cảm giác khao khát mãnh liệt. Nếu như nàng có thể thay đổi quá khứ, nếu như nàng có thể cứu vãn những sai lầm mà nàng đã phạm phải, liệu có thể đem lại hạnh phúc cho Vương Nhã? Liệu có thể sửa chữa tất cả những gì đã xảy ra, làm lành vết thương lòng mà nàng vô tình gây ra cho người mình yêu?
Nàng không thể lãng phí cơ hội này. Cô gái nàng yêu giờ đây vẫn đang ở đâu đó, trong thế giới này, chỉ cần nàng không bỏ lỡ, chỉ cần nàng biết cách quay lại và giữ lấy tình yêu ấy.
---
Ngày hôm sau
Sáng hôm sau, Từ Vận Niên tỉnh dậy với một quyết tâm mới. Nàng không thể tiếp tục sống trong nỗi đau và sự tuyệt vọng nữa. Đây chính là cơ hội mà nàng đã được trao, và nàng phải nắm bắt lấy nó.
Nàng rời khỏi nhà, đi đến trường học, nơi mà nàng và Vương Nhã lần đầu tiên gặp nhau, nơi mối quan hệ của họ bắt đầu nảy nở. Lúc này, Vương Nhã vẫn là một cô gái trong sáng, chưa chịu ảnh hưởng của bất kỳ bi kịch nào, vẫn đang sống những ngày tháng ngây thơ, vui vẻ.
Từ Vận Niên bước vào lớp học, nhìn thấy Vương Nhã ngồi đó, trong chiếc áo sơ mi trắng giản dị, khuôn mặt thanh tú, đôi mắt trong sáng. Vương Nhã đang cười nói với bạn bè xung quanh, và mọi thứ dường như vẫn còn nguyên vẹn. Nàng không thể tin rằng đây là lần thứ hai nàng nhìn thấy Vương Nhã trong một hoàn cảnh như vậy, không phải như trong ký ức đau thương mà nàng đã phải chịu đựng.
Nàng bước đến gần Vương Nhã, rồi đứng lặng lẽ quan sát, cảm nhận hơi ấm của cô bạn thanh mai trúc mã mà nàng yêu. Đôi tay Từ Vận Niên bất giác siết chặt lại, cảm giác đau đớn trong lòng làm nàng nghẹn ngào.
Vương Nhã ngẩng đầu lên, ánh mắt cô sáng ngời khi thấy Từ Vận Niên. "Cậu đến rồi à?" Vương Nhã cười, giọng nhẹ nhàng như những buổi chiều thu.
Từ Vận Niên không nói gì, chỉ im lặng nhìn cô, cảm giác như trái tim mình bị xé nát. Tại sao tất cả lại có thể thay đổi đến vậy? Tại sao mọi thứ lại trở nên quá khó khăn đến thế?
Vương Nhã nhìn nàng một cách thắc mắc, nhưng rồi lại nở nụ cười. “Cậu có chuyện gì à?”
Từ Vận Niên cảm thấy như có một thứ gì đó nghẹn lại trong cổ họng, nhưng nàng chỉ có thể gật đầu, không dám nói lời nào. Lúc này, nàng hiểu rõ hơn bao giờ hết: nếu muốn thay đổi tất cả, nàng sẽ phải tìm lại con đường mà nàng đã đánh mất.
---
Chỉ mới quay lại, nhưng Từ Vận Niên đã nhận ra rằng quá khứ không dễ dàng thay đổi như nàng tưởng. Những sai lầm đã xảy ra, những tổn thương đã để lại vết sẹo trong cả hai người, liệu có thể nào chữa lành? Liệu nàng có thể giành lại tình yêu của Vương Nhã trước khi mọi thứ đi quá xa?
Và hơn hết, liệu nàng có đủ can đảm để đối diện với chính mình, để xóa bỏ những nỗi ám ảnh đã giày vò nàng suốt bao năm qua?
---