Ngày hôm ấy, Vương Nhã có một điều bất ngờ. Từ lâu, cô đã cảm nhận được sự thay đổi trong mối quan hệ của hai người. Không phải là sự thay đổi lớn, nhưng từng cử chỉ, từng ánh mắt của Từ Vận Niên khiến cô cảm thấy có một thứ gì đó đang xa dần. Cô không thể diễn tả chính xác là gì, nhưng cảm giác ấy cứ lớn dần trong lòng. Vương Nhã không phải là người dễ dàng nhận ra sự mờ nhạt trong các mối quan hệ, nhưng tình cảm dành cho Từ Vận Niên đã khiến cô phải nhạy bén hơn bao giờ hết. Cô nhận ra rằng, trong những khoảnh khắc cùng nhau, Từ Vận Niên ngày càng lặng lẽ, dường như luôn mang trong mình một nỗi sợ hãi vô hình.
Sự im lặng của Từ Vận Niên ngày càng rõ rệt hơn, khiến Vương Nhã không thể không tự hỏi liệu có phải cô đang làm gì sai, hay là tình cảm của họ đã thật sự thay đổi. Nhưng không, Vương Nhã không thể để điều đó tiếp diễn. Cô yêu Từ Vận Niên, và nếu có một điều gì đó cô cần làm, đó là phải rõ ràng, phải xác định tình cảm của cả hai, dù thế nào đi nữa.
Một buổi chiều muộn, khi ánh sáng cuối cùng của mặt trời còn vương lại trên những mái nhà, Vương Nhã dừng lại ở cổng trường, nhìn Từ Vận Niên với ánh mắt đầy quyết đoán. Cô không muốn bỏ qua cảm giác này thêm nữa, không muốn để thời gian trôi qua mà không biết rõ liệu tình cảm giữa hai người có thể đi đến đâu. "Từ Vận Niên," cô nói, giọng có phần ngập ngừng, nhưng đầy kiên định. “Mình có thể nói chuyện với cậu một chút được không?”
Từ Vận Niên quay lại nhìn Vương Nhã, trong lòng có một cảm giác khó tả. Cô không thể phủ nhận rằng mình đã sợ khoảnh khắc này. Sợ rằng lời nói của Vương Nhã sẽ là dấu chấm hết cho những gì nàng cố gắng kìm nén. "Có chuyện gì vậy?" Từ Vận Niên hỏi, cố gắng giữ giọng nói bình tĩnh.
Vương Nhã hít một hơi dài, rồi nói: “Mình cảm thấy dạo này chúng ta... hình như có khoảng cách. Cậu không còn cười nhiều như trước nữa, và mình cảm nhận được rằng cậu đang cố gắng tránh né mình. Mình không biết có phải mình làm gì sai không, nhưng mình muốn biết, thật sự giữa chúng ta là gì?”
Từ Vận Niên đứng sững lại, như bị đánh mạnh vào tim. Cô không thể tưởng tượng được Vương Nhã lại nói ra những lời này. Những từ ấy như một con dao sắc bén cắt ngang qua tất cả những gì nàng đã cố gắng dựng lên trong lòng, những bức tường mà nàng xây dựng để che giấu sự yếu đuối của mình. Từ Vận Niên cảm thấy có một lực mạnh đẩy nàng về phía sau, dường như tất cả những gì nàng đã cố gắng kiềm chế trong suốt thời gian qua đều sắp vỡ vụn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play