Chuyện sảy ra đã qua được vài ngày, tâm trạng của Bích Mỹ đã tốt hơn. Chúng tôi chẳng báo quan, cũng không muốn để dân trong làng biết, đó là cách tốt nhất đối với em.
Những ngày này, Bích Mỹ luôn có những dấu hiệu ốm nghén của thai phụ, dù quan hệ mới đây nhưng phải sau một tháng mới có dấu hiệu chứ nhỉ? Tôi cảm thấy không ổn, lén đưa em đến gặp thầy lang.
- "Chúc mừng cô nương, theo mạch tượng, ta thấy cô đã có thai được một tháng. Nhớ chú ý ăn uống, nghỉ ngơi đầy đủ!" hắn phán một câu xanh rờn làm hai người chúng tôi phải choáng váng đầu óc một phen. Chẳng lẽ vì thai nhi là con của cáo yêu nên phát triển nhanh hơn bình thường chăng?
Trên đường về, tôi kéo em đi mua mấy xấp vải mềm để làm quần áo cho em bé, còn thêm cả những đồ dùng cần thiết chất đầy một xe.
- "Chị không giận em sao?" Bích Mỹ lý nhí hỏi.
- "Sao ta lại phải giận em kia chứ? Từ khi em đến nhà, ta đã coi em như người thân, chuyện sảy ra như thế, chẳng ai muốn cả. Ta đau sót thay em, đương nhiên sẽ chủ động bù đắp những điều ấy! Đừng suy nghĩ linh tinh mà ảnh hưởng sức khỏe!" Dù là Hạnh hay 2 em, tôi đều yêu thương chân thành.
Trúc Nhàn hay tin, hầm luôn một nồi canh gà để Bích Mỹ bồi bổ. Chúng tôi cả ngày hí hoáy trong nhà làm quần áo em bé. Đứa trẻ đoán chừng sẽ lớn rất nhanh, tôi làm mỗi bộ kích thước khác nhau.
Hôm này đã là ngày thứ 6, còn 24 ngày nữa, chẳng biết điều gì sẽ chờ đợi tôi tiếp theo. Nhà trên kinh cũng đã nhờ môi giới rao bán, cửa tiệm của Andrew cũng chuyển nhượng thành công, con mèo được cậu chưởng quầy đem đến tận nơi. Mọi chuyện thế là xong, chẳng còn chi để tôi phải suy nghĩ nữa.
Dạo gần đây tôi hay mất ngủ, tay chân nhiều lúc hay bị tê cứng, nay cũng thử khám nhưng cũng chỉ là mệt mỏi bình thường, uống vài thang thuốc là sẽ đỡ, mong là không phải như lời lão thầy pháp nói.
- "Trúc Nhàn, em có muốn học võ phòng thân hay không?" Để sau này có thể bảo vệ bản thân và mọi người.
- "Thật thế hử chị? Em cũng muốn thử sức mình!" Trúc Nhàn vui vẻ đồng ý luôn.
2 người chúng tôi ngoài sân tập võ, Bích Mỹ trong nhà nấu cơm, khung cảnh ấy thật hài hòa. Sau này rời đi, hẵn là sẽ luyến tiếc lắm.
[Kinh thành, phủ An vương]
- “Đã tra ra tung tích của nàng hay chưa?”
- “Dạ bẩm, đã lấy được thông tin từ vị môi giới nhà đất rồi ạ! Ngày mai thuộc hạ sẽ cho người đến địa phương ấy dò la!”
- “Không cần đâu, ta sẽ tự đi!”
Cảnh Điền cùng Vương Vũ đang bàn tính chuyện của Quỳnh Chi. Mấy nay hắn đã mệt mõi rất nhiều, lùng sục khắp các địa phương, may sao đến giờ mới có manh mối.
Vì quá lo lắng đến mất ăn mất ngủ mà mặt hóp đi trông thấy, quầng thâm mắt hiện rõ, râu ria mọc lòa xòa, trông như 30 tuổi.
Hắn đã cho giải tán hết thiếp thất trong phủ, chuyện ấy cũng gây náo loạn một phen, người đời bảo hắn lấy vợ như đi mua món hàng hóa, không thích thì vứt bỏ. Hắn chịu hết, tự gánh mọi tiếng xấu lên người, mặc cho Tịnh Yên cố gắng làm ầm ĩ.
Tôi chẳng biết những điều ấy, mà cũng chẳng cần biết. Đã xác định rồi, những ngày tháng còn lại, tôi sẽ ở nơi này sống một cuộc sống vô lo vô nghĩ.
Hôm nay Bích Mỹ có dấu hiệu chuyển dạ, tôi không giám gọi bà đỡ vì không muốn bà ấy thấy hình hài của đứa trẻ mà hoảng sợ. Nhưng chúng tôi chẳng biết cách đỡ đẻ, thiếu kinh nghiệm sẽ dẫn đến mất mạng như chơi, cuối cùng phải cắn răng mời bà đỡ đến.
Bích Mỹ khó sinh trong phòng, tiếng la hét vang lên là tôi và Trúc Nhàn lại lo lắng hơn. Mải mất nửa giờ mới nghe thấy tiếng bà đỡ vang lên.
- “Sinh rồi, sinh rồi!”
Chúng tôi lo lắng tiến lại xem thử, may thay đứa trẻ sinh ra bình thường, khỏe mạnh. Là một đứa bé trai, không phải là hình hài của một con cáo nhỏ. Nhưng lúc mới sinh lại chẳng cất tiếng khóc, cứ nhìn chúng tôi cười khúc khích, cũng đáng yêu ghê.
Cầm bàn tay bé nhỏ ấy lên mà tôi rưng rưng nước mắt, lần đầu tiên tôi chứng kiến một sinh linh bé nhỏ ra đời, cảm giác quá đỗi xúc động.
Sau đấy tôi mới phát hiện ra một điều, khi nó tức giận sẽ mọc hai cái tai và đuôi, mắt cũng chuyển dần thành màu đỏ. Nó cất tiếng khóc rất lớn, đến mức Bích Mỹ phải bất lực ngồi dỗ dành mãi. Qua một ngày, nó lại lớn nhanh như phổng, hiện giờ đã to bằng đứa trẻ 3 tuổi. Chẳng hiểu sao mà cứ suốt ngày bám dính lấy tôi không buông.
- "An Hạ, lại đây với mẹ nào! Để mẹ cả của con còn làm việc!" Bích Mỹ cứ phải chạy theo nó, ngăn cản không cho quấy rầy tôi. An Hạ cũng là tên tôi đặt cho, nó sinh vào mùa Hạ, đặt như thế là hợp lý nhất.
- "Ma ma, bế con! Bế con!" nhóc cứ vươn bàn tay mũm mĩm ra trước mặt, tôi mủi lòng, bế lên đu đưa qua lại khiến nó cười vui vẻ.
- "Thế An Hạ có muốn ta bế con không nào?" Trúc Nhàn giang tay ra, sẵn sàng tư thế. Nhóc con cũng nghe lời chạy về phía em, trông rất đáng yêu.
[ 4 ngày sau tại phủ huyện nha, huyện Ngư Hải]
Sau khi chạy mấy ngày đêm liền đến khi ngựa kiệt sức, Cảnh Điền cũng đã đến nơi, hắn kiếm Thiên Trị, vào thẳng vấn đề.
Thiên Trị chẳng biết hắn kiếm tôi là vì chuyện chi, chỉ sợ là chuyện không hay nên mới ậm ừ mãi. Chỉ tôi ở làng ấy, còn như nào thì phải tự Cảnh Điền đến tìm, sau khi hắn đi mới sai người báo tin cho tôi.
An Hạ lúc này đã thành một cậu bé 6 tuổi, nhan sắc thêm vài tuấn mỹ nhưng phong thái lại có phần giống tôi, hệt như ông cụ non. Mỗi ngày đều bắt tôi nghỉ ngơi, ăn uống đúng giờ giấc.
Sau khi nhận được tin báo, tôi chẳng trốn tránh, điều gì đến rồi cũng sẽ đến thôi. Hiện tại còn 15 ngày nữa, không muốn lãng phí thời gian ít ỏi này vào chuyện vô bổ, cụ thể là yêu đương.
- "Mẹ ơi, mẹ lại chảy máu mũi nữa rồi!" An Hạ cầm khăn đưa cho tôi, lo lắng nói.
Đây là lần thứ 11 tôi bị như thế, mệt mõi nhờ Trúc Nhàn đỡ vào phòng nghỉ ngơi, vừa đặt lưng xuống đã chìm vào giấc ngủ.
"Mẹ ơi! Mẹ lớn không sao chứ ạ?" An Hạ ôm lấy Bích Mỹ, buồn rầu hỏi.
Nàng đưa tay xoa đầu con, dịu dàng nói:
- “Mẹ lớn chỉ là mệt mõi quá thôi, nghỉ ngơi một chút là sẽ đỡ ấy mà! Con theo ta đi phụ dì nấu cơm nhé?”
Nhóc tuy không nỡ xa tôi nhưng cũng đành ngoan ngoãn đi theo.