Lần bắt cóc này rẻ hướng cuộc đời tôi qua một trang mới, trắng bóc. À không, trên ấy lấp lánh ánh vàng của những thỏi vàng nguyên khối.
Chuyện phải bắt đầu từ lúc tôi bị bắt đi, xe ngựa mang thẳng tôi đến hoàng cung, đối diện trực tiếp với Thái phi. Tôi cúi gằm mặt như đứa trẻ làm chuyện sai trái bị bắt gặp.
- "Ngẩng mặt lên cho ta xem!" Thái phi ra lệnh.
Tôi từ từ ngước lên nhìn, bà ấy vẫn mặc tang phục, rồi trên ghế nhìn thẳng vào tôi, tuy thời gian đã lấy đi phần nào nhan sắc của Thái phi nhưng dáng vẻ uy nghi và nghiêm nghị ấy vẫn khiến người khác phải run sợ.
- "Dân nữ lần đầu diện kiến lệnh bà!" tôi dập đầu hành lễ.
Ngọc Trân nhìn cô nương trước mặt, thầm cảm thán. Mắt phượng, mày ngài, sống mũi cao, nước da trắng, thân hình đầy đặn lại cao ráo nhìn rất thuận mắt. Thảo nào Cảnh Điền cứ mê muội nàng ta không buông.
- "Ngươi tên gì?"
- "Bẩm lệnh bà, con trên Quỳnh Chi!"
- "Nhánh hoa Quỳnh, trong sáng lại thuần khiết! Phụ mẫu ngươi cũng khéo đặt tên đấy nhỉ?!"
Tôi ù ù cạc cạc, cúi đầu suy nghĩ linh linh, chẳng biết đáp sao cho phải phép.
Thái phi "hừ" một tiếng, phe phẩy cái quạt lông, nhìn tôi mà đánh giá:
- " Đã không phải dòng Trâm anh thế phiệt gì mà lại còn cố ý phá hoại hạnh phúc của 2 gia đình, ngươi đáng tội lắm thay!"
- "Bẩm lệnh bà, con không có ý đấy!"
- "Thế ý ngươi là như nào?"
- " Dạ bẩm! Con tự biết thân phận con không xứng, chẳng giám trèo cao! Xin lệnh bà tha tội chết, con sẽ rời khỏi đây ngay, không giám bén mảng lại gần các ngài nữa đâu ạ!" tôi run rẩy trả lời, bản thân giống như đứng trước vành móng ngựa.
Mạng tôi chỉ như ngọn đèn trước gió, thần chết chầu trực sẵn lưỡi hái, sơ sểnh tí là toi ngay.
Thái phi gật đầu hài lòng với câu trả lời ấy, sai người mang lên một cái rương, bên trong toàn vàng là vàng, ước chừng cũng mươi lượng.
Ôi sáng quá, chói quá, thật lóa mắt... tiền bạc tuy là thứ vật chất phù phiếm nhưng ngần ấy thì dại gì không nhận kia chứ.
- "Sắp sang Hè, thời tiết có chút nóng nực, ta thấy vùng Hải Ngư rất thích hợp để tránh nắng!" Thái phi mỉm cười, lời nói ẩn ý nhắc khéo.
- "Bẩm, con đã hiểu, trong ngày mai sẽ rời đi ngay!" tôi vái lạy xong, vội vã ôm rương vàng rời đi, tránh ở lâu bà ấy lại đổi ý muốn vặt đầu tôi xuống.
Hữu Chính và Cảnh Điền đến phủ ngài Tể tướng tìm người thì nghe bảo tôi đã được mang vào cung, vội vàng phi ngựa chạy đi.
- "Ngươi quay về đi, chỗ mẫu phi đã có ta lo liệu!" Cảnh Điền nói.
- "Đệ hiểu rồi!" Hữu Chính nói xong thì thúc ngựa ra về.
Cảnh Điền chạy vội vào tẩm điện của Thái phi, gấp gáp đến độ vấp bậc cửa xém ngã.
- "Con chạy đến đây làm gì?"
Hắn quan sát khắp điện, chẳng thấy bóng dáng tôi đâu.
- "Nàng ta đã quay trở về rồi!"
- "Mẹ đã nói gì với nàng ấy?"
- "Con đang chấp vấn ta?"
- "Con không có ý đấy, thưa mẹ!"
Bà lại quá hiểu rõ hắn, cũng đều là một tay bà dạy dỗ, hắn muốn gì đều hiện rõ mồn một ra đấy.
- "Cũng chẳng có gì to tát, chuyện trò đôi câu ấy mà! Ta sai người đưa nàng ta về nhà rồi. Bây giờ cũng đã muộn, con ở lại đây đi! Bay đâu, hộ tống vương gia về điện!"
Một toán lính bước vào, ý của bà đã rõ, đêm nay muốn cầm chân Cảnh Điền ở chỗ này. Hắn chỉ cần biết tôi vẫn an toàn thì cũng tự khắc nghe theo, nhưng đến mai không còn thấy bóng dáng tôi đâu, không biết sẽ như nào nhỉ?
Tôi về đến nhà cũng đã tối, trước hết phải đi tắm rửa sạch sẽ, sau ấy mới tính tiếp được.
- "Sao hôm nay chị đi đâu mà về muộn thế? Chúng em chờ cơm chị mãi!" Bích Mỹ đang ngồi khâu cái áo bị rách, tò mò hỏi.
- "Áo rách nữa à? Để mai ta mua cho các em mỗi người 2 bộ! Mà lần sau có gì thì cứ ăn cơm trước, đợi ta là đói đấy! À đúng rồi, các em thu dọn đồ đạc đi, chúng ta sẽ lên đường đi trong đêm!"
- "Đi đâu mà gấp thế hả chị? Không sảy ra chuyện gì chứ?" Trúc Nhàn lo lắng hỏi.
- "Đi "du sơn ngoạn thủy" tí ấy mà! Ở kinh thành chán rồi, ta muốn đến nơi nào yên ả nghỉ ngơi!" Tôi vừa nói vừa phụ dọn cơm.
Đóng gói xong hành lý thì đã khuya, xe ngựa của Thái phi vẫn chờ ở ngoài, bà ấy muốn chắc chắn rằng tôi sẽ đi ngay.
Giữa đêm khuya thanh vắng, tiếng vó ngựa lộp cộp vang lên, chúng tôi lại bắt đầu một hành trình mới. Căn nhà kia tôi vẫn để lại, coi như là thêm bất động sản, thêm của cải, có khi sau này mỗi tỉnh huyện đi qua đều có nhà của tôi ấy chứ. Thế thì tôi sẽ trở thành phú bà đầu tiên ở nơi này, ha ha!!!
Sau khi trời sáng, Cảnh Điền vội vã lên ngựa rời cung, chạy thẳng một mạch đến nhà tôi. Lúc này căn nhà đã trống hoác không một bóng người, đồ đạc cũng không còn gì nhiều.
Hắn vội vàng chạy qua gõ cửa hàng xóm để hỏi thăm tình hình, nàng ta bảo đêm qua nghe tiếng đồ đạc xê chuyển cùng tiếng vó ngựa, chắc chắn tôi đã rời đi từ lúc ấy.
- "Giờ cô nương ấy cũng đi xa rồi, ngài không đuổi kịp được đâu!" Liễu thị khuyên nhủ.
Hắn thất vọng, lững thững rời đi, rốt cuộc mẫu phi đã nói gì với nàng? Nàng đã đi đâu giờ đấy kia chứ?
Chả biết như nào, anh vợ và em rể lại hẹn nhau đi uống rượu xuốt cả ngày, Cảnh Điền và Hữu Chính cùng uống đến say mèn, chân đăm đá chân chiêu ( tướng đi của người say rượu), dắt díu nhau giữa chốn đông người.
Hoa Nguyệt bị cấm túc trong phủ chứ không phải trong phòng, thấy 2 người bọn hắn như thế thì tức lắm, sai người đóng cổng lại, không cho vào.
- "Bê tha rượu chè, chả được cái ôn chi! Hắn thích say sỉn như thế thì thôi đi, lại còn kéo theo Vương huynh làm loạn! Quá lắm thay..."
Phủ Hữu Chính không vào được thì thôi, bọn hắn lại về phủ Cảnh Điền. Các nàng thiếp đang còn khí thế vui vẻ ra nghênh đón, nào ngờ thấy cảnh này thì quay ngoắt đi chả thèm ngó ngàng gì.
Còn tôi ấy à? Giờ đang ngồi nghịch cát trên bờ biển ở huyện Ngư Hải. Biển đây xanh ngắt, không bị ô nhiễm, lại chẳng đông người như ở hiện đại, chúng tôi chơi vui vẻ đến quên ngày tháng.
Nơi chúng tôi tạm trú là làng Chiều Vân, thuộc trấn Yên Thành, dân cư đông đúc, đi không xa là đến biển.
- "Tiểu thư ơi! Đồ đạc chúng ta nhiều thế, cứ để ở khách trọ mãi cũng không phải cách!" Trúc Nhàn dò hỏi.
- "Xời, tưởng gì khó! Đi!!!" tôi kéo tay Trúc Nhàn và Bích Mỹ rời đi.
- "Đi? Là đi đâu cơ ạ?" Bích Mỹ hỏi.
- "Đi mua nhà!" tôi hào hứng đáp lời.
Tôi chọn chỗ vị thế gần núi non một tí để tiện chăn nuôi, trồng trọt. Vừa hay lại còn duy nhất một nơi lý tưởng, vừa rộng vừa to, nhà cửa lại sẵn có. Đường lên cũng chẳng quanh co gì, hai bên trồng cây ăn quả và rất nhiều hoa, chủ nhà trước chắc là người thích yên tĩnh.
Nhà cửa được làm bằng loại gỗ tốt, chia nhiều gian, sắp xếp rất có trình tự, quanh nhà được rào chắn kiên cố, phía sau còn có một cái ao nhỏ, nhìn vào đã thấy thuận mắt. Tôi có hỏi đến chủ nhà cũ thì bên môi giới bảo là họ đã chuyển lên kinh thành cách đây một tháng.
Khi đến huyện nha làm giấy tờ nhà đất để đóng dấu thì tôi ngỡ ngàng nhận ra quan huyện ở đây lại là Thiên Trị. Trời ơi, trái đất tròn ghê gớm, đi đâu cũng gặp được người quen. Nhưng đã đến cửa, không vào thì cũng không ổn, thôi thì dù sao hắn cũng phải biết, tôi nào dấu diếm mãi.
- "Bẩm ngài, dân nữ đến đây xin đóng dấu!"
Tôi đưa mắt nhìn hắn, Thiên Trị đầu tắt mặt tối với mớ công văn, giấy tờ kiện tụng, nào để ý đến ai.
- "Để đấy đi, tí ta sẽ xử lý rồi sai người đem đến nhà cho!"
- "Vâng!" tôi đáp một tiếng rồi xoay người rời đi.
- "Gượm đã!" Thiên Trị bỗng cất tiếng gọi tôi lại.
Giọng này sao hắn nghe cứ quen tai, giống ai nhỉ? À, giống giọng cậu "Thiện". Thiên Trị ngước mặt lên nhìn, hắn ấy mà như bị hóa đá, lần trước tuy nhìn thoáng qua nhưng hắn nhớ mãi, chẳng lệch đi đâu được. Nhưng mà trước mặt hắn đây lại là hình dạng một cô nương xinh đẹp tuyệt mỹ, chẳng ai sánh bằng.
- "Cậu Thiện? À không...ấy..." hắn rối rắm quá, mãi chẳng thốt nên lời.
- "Anh nhận ra ta à?" tôi cười hì hì hỏi.
- "Nhận ra chứ! Tai ta thính với cặp mắt nhạy bén lắm đấy nhé! Thảo nào lần đầu gặp, cô lại khác biệt lớn so với nam nhi chúng ta!"
Chúng tôi ngồi lại trò chuyện, tôi kể về việc mình tại sao lại có mặt ở đây. Thiên Trị thở dài thườn thượt mà nói:
- "Những tháng ngày qua, cô sống cũng chẳng dễ dàng gì nhỉ?! Thôi thì gặp được ở nơi này cũng coi như là duyên số! Tối nay mình đi chè chén tí để nói chuyện thêm chứ nhỉ?"
Được lời như cởi tấm lòng, tôi đồng ý ngay, cũng đã lâu không uống rượu, có chút thèm.
Nhận lấy giấy tờ đất, tôi và 2 em vào xem các cửa hàng quanh trấn, nơi này chủ yếu là buôn bán đồ biển, những tấm lưới đan bằng chỉ tơ bày đầy trên sạp và cùng những ngư cụ khác.
Các cửa hàng trang sức cũng có nhiều đồ vật làm từ ngọc trai, viên nào viên nấy to tròn, lấp lánh làm tôi mê mẩn mãi.