Trời vừa sáng, chúng tôi cũng gần đến doanh trại quân Nam quốc, trên trán đã lấm tấm mồ hôi. Tôi vừa mừng vừa lo, sợ họ không nhận tôi vào thành.
Trung Lâm đưa tôi một con dao găm nhỏ, dưới chuôi đính đá cẩm thạch hình rồng rồi bảo:
- “Ta đưa cô đến đây thôi! Con dao này nhỏ, dễ cất trong người phòng thân. Mấy thứ kia sẽ làm họ nghi ngờ!”
Tôi nhận lấy, phát hiện nó làm từ vàng nguyên chất. Hắn lấy đâu ra thứ quý giá như thế? Nhưng tôi cũng chẳng muốn hỏi đến, chỉ cảm thấy đây là đồ tốt, người ta cho thì cứ nhận. Tôi quỳ xuống hành lễ:
- “Đa tạ công tử đã ra tay cứu giúp! Ân nghĩa này có dịp sẽ bảo đáp! Nếu một mai, hai nước giữ vững giao hảo, anh có gì khó khăn cần giúp đỡ thì hãy đến kinh thành Nam quốc tìm cửa hàng Nhật Tân, nói là bạn của Quỳnh Chi tôi. Chắc chắn họ sẽ không từ chối!”
- "Ừ, ta đã nhớ rõ rồi! Cô đi nhanh đi!" hắn lấy lại giỏ tên và kiếm rồi xoay người rời đi.
Tôi từ từ tiến đến, lúc này vẫn còn đang quan sát phía cổng thành. Số người hồi hương cũng không phải là ít, xếp cả một hàng dài chừng 1 km.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play