Sáu năm trước, lần đầu tiên cô bạn thân Đường Đường của tôi xách túi lớn túi bé về ra mắt cha mẹ chồng tương lai, và cô ấy không nhận được lì xì từ hai cụ.

Ở chỗ chúng tôi, hầu hết mọi người đều coi trọng lì xì vào ngày đầu tiên ra mắt. Nếu cha mẹ chồng rất hài lòng về con dâu tương lai, họ sẽ tặng con dâu một bao lì xì cực kì "hậu". Nếu cảm thấy tàm tạm, họ sẽ tặng một bao lì xì theo giá chung. Dù điều kiện gia đình có kém đến mấy, họ cũng sẽ tặng một bao lì xì để tỏ thái độ ưng thuận.

Nếu không tặng lì xì, thì tức có hai vấn đề : Thứ nhất, gia đình này rất bất lịch sự, thứ hai, họ cực kì ghét cô gái kia.

Cha mẹ cô gái nếu biết con mình đi ra mắt mà không được đối phương tặng lì xì đều vô cùng giận dữ, trên Tianya (1) có cả đống topic than phiền về chuyện này.

Khi hội bạn thân của Đường Đường biết cô ấy không nhận được lì xì, ai nấy đều sục sôi căm phẫn. Có người nói : "Rõ ràng là họ cố ý làm cậu xấu hổ, sao họ lại hành động như thế cơ chứ ?"

Một người khác nói : “Chúng ta cũng không thèm một gia đình keo kiệt như vậy. Có phải gái ế đâu. Thật là mắc ói.”

Lại có người nói : “Chia tay ngay đi. Gia đình này gớm chết đi được. Sau này gả vào nhà họ chỉ có khổ thôi."

Nhưng Đường Đường lại thoải mái cười : “Có cái bao lì xì thôi mà ? Không tặng thì thôi, dù sao tớ cũng chẳng thèm muốn gì chút tiền ấy.”

Những người khác thấy cô vô tư như vậy thì lo lắng lắm, thi nhau nói với cô ấy, đây không phải vấn đề tiền hay không, đây là vấn đề lễ nghi phép tắc, vấn đề thái độ, thậm chí là vấn đề nhân phẩm.

Đường Đường vẫn chẳng bận tâm. Cô ấy nghĩ, tiền lì xì cũng không chứng tỏ điều gì, chỉ cần cô ấy với bạn trai yêu nhau chân thành là được.

Bạn thân của cô ấy hừ lạnh một tiếng : “Yêu nhau chân thành ? Cậu đừng đùa, chân thành mà lại để cha mẹ không tặng cậu lì xì ? Anh ta cũng có trách nhiệm lớn đấy.”

Song Đường Đường vẫn không cho đây là chuyện to tát, vẫn thân thiết tình cảm với bạn trai, vẫn hỏi thăm cha mẹ đối phương như thường, chuyện này không hề lưu lại khúc mắc trong lòng cô ấy.

Lần thứ hai tới thăm, mẹ chồng tương lai kín đáo đưa cho cô ấy một bao lì xì : "Lần trước hai bác đã chuẩn bị kĩ càng rồi, nhưng hôm ấy là lần đầu tiên con tới chơi, hai bác cũng rất căng thẳng, chỉ sợ có điểm nào không chu đáo, cuối cùng quên mất chuyện lì xì. Càng già đầu óc càng lú lẫn, mấy hôm sau nhìn thấy bao lì xì ở nhà thì mới nhớ ra. Đây là lỗi của bác, con thông cảm cho bác nhé."

Đường Đường cười rất vô tư.

Chuyện này giúp Đường Đường có ấn tượng rất tốt trong lòng cha mẹ chồng. Họ âm thầm nói với con trai : “Đường Đường là một cô bé rộng lượng và bao dung, giờ có rất ít người thấu tình đạt lý như thế, con phải biết quý trọng đấy nhé.”

Tôi từng ngầm hỏi Đường Đường : “Cậu không bận tâm chút nào thật sao ?“ Đường Đường vui vẻ cười đáp : ”Những chuyện mang tính nguyên tắc thì nên chú ý, nhưng những việc lặt vặt trong sinh hoạt thế này, không bận tâm sẽ sống thoải mái hơn.”

Một năm sau khi kết hôn, Đường Đường có con. Vì cha mẹ Đường Đường đang bận chăm con cho anh trai cô ấy, không thể tới chăm sóc Đường Đường, nên mẹ chồng nhận lời tới giúp đỡ cô ấy.

Hiện giờ, phụ huynh và con cái cùng chăm trẻ mà không nảy sinh mâu thuẫn, quả thực hiếm như lá mùa thu. Nếp sống, quan niệm chăm trẻ, phương pháp cũ mới, điểm nào cũng có thể dẫn đến tranh chấp. Trong nhà tôi, một người họ hàng sau khi có con, gia đình suýt tan vỡ, ngày nào cũng diễn ra đại chiến sáu nước. Con dâu thấy quan niệm của mẹ chồng cổ hủ, không khoa học, mẹ chồng thấy con dâu ngang ngạnh bướng bỉnh, soi mói cạng khóe nhau. Hai người gần như biến thành kẻ thù, nghe đâu lại mâu thuẫn rồi.

Nhưng nhà Đường Đường hoàn toàn không xảy ra tình huống đó.Lúc tôi tới thăm cô ấy, cũng thấy mẹ chồng cô ấy chăm cháu chẳng tiến bộ hơn những bà cụ khác là bao, trong mắt người trẻ tuổi thì rất nhiều phương pháp của người già có vấn đề.

Nhưng Đường Đường nói : “Các cụ mà, sao có thể yêu cầu họ làm giống hệt chúng mình được ? Tớ không thể tự chăm con nên mẹ chồng tới giúp, tớ phải biết ơn bà ấy mới đúng. Tuy bà ấy có những phương pháp khác với tớ, nhưng bà ấy là bà nội của con tớ mà, chắc chắn bà ấy cũng thương cháu hết lòng. Cậu muốn một bà cụ sáu mươi chăm trẻ theo khoa học, chẳng phải làm khó người ta sao ? Thực ra trẻ con được chăm kĩ quá chưa chắc đã tốt, với lại hồi xưa bà ấy cũng chăm chồng tớ khỏe mạnh đấy thôi ?”

Mẹ chồng Đường Đường cũng là người giao thiệp rộng. Thấy bạn bè mình đều bị con dâu của họ chê bai soi mói đủ đường, bà liền thấy con dâu mình rộng lượng phóng khoáng, nên còn tình nguyện học theo cách chăm trẻ của Đường Đường. Bà ấy nói : “Cha mẹ già rồi, rất nhiều quan niệm không theo kịp thời đại, phải học tập từ các con.”

Trong nhà êm ấm, đương nhiên Đương Đương có nhiều thời gian tập trung vào sự nghiệp. Trong công ty, đồng nghiệp và lãnh đạo đều có chung đánh giá với cô ấy đó là rộng lượng.

Vị trí của Đường Đường là ở bộ phận sale, nói chuyện bằng thành tích, có năng lực mới có thể trị vững. Những người làm sale đều biết, giữa các khách hàng lại có sự khác biệt rất lớn. Có khách hàng gặp hai ba lần là kí hợp đồng, có khách hàng cực kì khó chơi, có thể ép bạn phát điên, giá trị đơn đặt hàng cũng có lớn có nhỏ. Có loại đơn kí một lần là nửa năm không lo, nhưng cũng có loại đơn ký 18 cái cũng chỉ như muối bỏ biển.

Tổ của Đương Đương có bốn cô gái, ai cũng khéo léo, nhanh nhạy, tích cực giành lấy những khách hàng dễ tính và những đơn đặt hàng giá trị lớn. Người người giành giật, chỉ sợ mình thiệt.

Đường Đường không tranh được với họ, đương nhiên những khách hàng khó chơi và những đơn đặt hàng không ai muốn nhận đều tới tay cô ấy.

Lúc Đường Đường chưa vào làm, ngày nào mấy cô gái cũng khiến quản lý nhức đầu, ai không giành được khách hàng và đơn đặt hàng khiến họ hài lòng đều làm phiền quản lý đến chết. Nhưng khi Đường Đường vào làm, vấn đề này liền được giải quyết, vì lần nào cô ấy cũng thông cảm cho nỗi khó xử của quản lý mà chấp nhận chịu thiệt.

Quản lý cũng biết điểm tốt của Đường Đường, biết cô ấy đã từ bỏ rất nhiều lợi ích thuộc về mình, bèn bồi dưỡng cho cô ấy một đơn đặt hàng rất lớn. Thế nhưng Đường Đường chỉ kịp liên lạc với đối phương một lần, đơn đặt hàng này đã bị người cùng bộ phận cướp mất.

Đối phương ngây thơ nói, không biết Đường Đường cũng đang làm, cho nên giành lấy đơn đặt hàng này.

Nếu là người khác thì chắc chắn không bỏ qua vụ ấy, nhưng Đường Đường lại nói : “Tôi không nhanh tay bằng người khác, làm mất đơn đặt hàng là trách nhiệm của tôi.”

Không ít đồng nghiệp đều thấy cô ấy ngốc. Chuyện gì cũng có thể bỏ qua, chuyện gì cũng không tính toán, không bị ức hiếp tới chết mới là lạ !

Nhưng một năm sau, quản lý thăng chức. Lãnh đạo phía trên bảo chị ấy tiến cử một người tiếp quản vị trí cũ của mình, chị ấy đã tiến cử Đường Đường. Những đồng nghiệp khác không phục. Thành tích của Đường Đường cũng chẳng phải tốt nhất, dựa vào đâu mà người được thăng chức lại là Đường Đường !?

Quản lý bèn nói : “Mọi người nói không sai. Thành tích của Đường Đường không phải tốt nhất, về mặt sale thì là như vậy. Nhưng hiện giờ yêu cầu lớn nhất của vị trí này không phải là năng lực sale, mà là nhân phẩm, có cái nhìn tổng quát hay không, có công bằng chính trực hay không, đó là yêu cầu đầu tiên, từ điểm này mà nói thì cô ấy là người phù hợp nhất.”

Nhờ sự nâng đỡ của quản lý cũ, Đường Đường trở thành quản lý đương nhiệm.

Cô ấy mời chúng tôi đi liên hoan, trong bữa cơm, cô bạn Đường Đường đùa rằng : “Đúng là người ngốc có phúc của người ngốc, may mà cậu toàn gặp được người tốt.”

Đường Đường lại nói ra những lời khiến chúng tôi phải suy ngẫm sâu sắc : “Tớ luôn cho rằng, thói xấu mà phụ nữ khó sửa đổi nhất chính là tính hẹp hòi chi li, chút việc nhỏ cũng không thể bỏ qua mà cứ canh cánh trong lòng, cho nên từ nhỏ tớ đã lập chí trở thành một phụ nữ rộng lượng phóng khoáng, nhưng rộng lượng không có nghĩa là ngu ngốc. Ví dụ như mẹ chồng tớ tuy lần đầu ra mắt bà ấy không tặng lì xì cho tớ, nhưng qua những lần tiếp xúc sau đó, tớ cảm thấy bà ấy là một người rất tốt, bà ấy không thể cố ý gây khó xử cho tớ được, nhất định là có nguyên do khác. Hơn nữa tớ cũng không muốn vì chút chuyện nhỏ mà nghĩ xấu hoàn toàn về một người. Còn quản lý của tớ, tuy lần nào chị ấy cũng để tớ chịu thiệt, bởi tớ là người dễ tính nhất , nhưng tớ biết chị ấy là người rất chính trực công bằng , là lãnh đạo nên chị ấy có cái khó của riêng mình, chị ấy phải giữ vững mối liên kết cho tập thể, còn nếu chị ấy là người chỉ biết bắt nạt kẻ yếu thì tớ đã nghỉ việc từ lâu rồi.”

Đúng vậy ! Chúng ta đều phải trở thành một phụ nữ rộng lượng mà không ngu ngốc, biết khoan dung cảm thông với người khác, nhưng cũng phải biết nhìn người và có giới hạn của riêng mình.

(1) Tianya : một diễn đàn bàn luận nổi tiếng của Trung Quốc


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play