Bởi vì Chương Thời Niên bị bệnh, sau bữa cơm chiều Trần An Tu liền thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời khỏi. Hiện giờ Thiên Vũ đang ở nhà, trong phòng cũng khó chen chúc thêm nhiều người như vậy. Mạo Mạo tối nay ở lại đây, mẹ Trần sợ bé nhìn thấy ba ba sẽ khóc đòi theo, liền ở trong nhà dỗ dành bé con không ra ngoài, chỉ có ba Trần và Tấn Tấn đi ra tiễn.
Xe để ở trước cửa, lúc nào muốn đi đều thuận tiện. Thấy bọn họ lên xe, ba Trần đem mấy món ăn và thuốc đã được gói ghém cẩn thận đưa lên, “Trời tối, trên đường chạy xe cẩn thận chút nhé con, nếu sáng mai mà còn chưa đỡ hơn, con chở tiểu Chương đi khám bác sĩ đi, sắp tới năm mới rồi, đừng để bệnh kéo dài”
Trần An Tu và Chương Thời Niên đều đáp ứng, lại kêu ông và Tấn Tấn mau mau trở vào nhà
“Nhà các con lâu rồi không có hơi người lạnh lẽo lắm đấy, hay là cứ ở đây đi, chen chúc một tí thôi, cũng đâu phải thật sự hết chổ ngủ đâu”
Trần An Tu khởi động xe, hướng ông khoát tay, “Được mà ba, chen chúc nhau ngủ khó chịu lắm, ngoài này gió lớn, hai ông cháu mau trở vào đi ạ”. Giường của hắn và Thiên Vũ đúng là khá lớn, bốn người ngủ cùng vẫn được, nhưng như vậy quả thực có hơi kỳ cục
Ba Trần nghe hắn nói vậy thì chẳng nói thêm, lại dặn dò trên đường lái xe cẩn thận lần nữa, đến khi xe chạy đi mới dắt Tấn Tấn đóng cửa đi vào trong nhà
Trần An Tu lái xe đến trấn trên, nhìn thấy nhà họ Ngụy vẫn còn náo nhiệt. Trước cổng treo cặp đèn lồng long phượng đỏ thẫm, người ra ra vào vào tấp nập, cách cửa sổ xe, thanh âm nghe không rõ ràng lắm, nhưng thấy vẻ mặt ai nấy đều rất vui vẻ
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT