Xa nhau hơn hai tháng, đêm qua đúng là tiểu biệt trùng phùng, cộng thêm Trần An Tu vừa uống tí rượu cố tình khơi màu rắc rối, do đó mức độ kịch liệt của hai người khỏi nói cũng đoán được. May mà ở phụ cận du lịch thôn dã không có nhiều hộ gia đình sinh sống, bằng không chắc ai thấy cũng phải nghi ngờ vì sao đèn nhà này thắp cả đêm như vậy.
Thời điểm mần nhau tự nhiên rất chi thoải mái, Chương Thời Niên được xóa bỏ lệnh cấm vận, Trần An Tu đáp trả một cách nóng bỏng gấp gáp. Chỉ là sau đó hậu quả cũng đã lòi ra, tới buổi sáng, đừng nói là rời giường sớm, chỉ cần ý thức tỉnh táo lại một chút thôi đối với Trần An Tu cũng là điều xa xỉ rồi.
"Ừ, lập tức tới ngay, cậu kêu người ta chờ một chút...", bây giờ là năm giờ sáng, thời điểm này vào mùa đông ở phương Bắc, sắc trời còn đen như mực. Bởi vì mặt trời chưa lên, nhiệt độ còn thấp, đặc biệt là lúc mới từ trong chăn bò ra ngoài, bị gió lạnh trên núi thổi qua, hăm răng run lên cầm cập. Tôn Hiểu đội một cái mũ len kéo qua lỗ tai, rụt đầu lại, nách kẹp đèn pin, chạy chậm một mạch đến trước cửa nhà Trần An Tu. Xe chở hàng đã tới, nhưng điện thoại của anh Trần làm thế nào cũng không gọi được, kỳ lạ thật. Trước kia lúc bận rộn, từng có thời điểm thức chờ ba chuyến xe tới trong một đêm, anh Trần đều có thể bò dậy giúp mọi người, ban ngày vẫn làm việc ở quán cơm như cũ, rất có tinh thần. Cả đám bọn họ hâm mộ còn muốn đi bộ đội để rèn luyện hai năm, hôm nay chẳng biết xảy ra chuyện gì nhỉ?
"Anh Trần, anh có nhà không?", Tôn Hiểu rống lên ở ngoài tường đến rát cổ họng, thấy trong phòng không bật đèn, bèn đi đến cửa. Vừa định gõ xuống thì đẩy một cái cửa liền mở ra, căn bản là bên trong không khóa. Cậu có hơi khó hiểu, không phải đã xảy ra chuyện gì rồi chứ, tuy rằng trị an trong trấn Thu Lý rất tốt, nhưng chưa đến mức nhà nhà đều có thể để cửa mở đi ngủ đâu. Cậu lại gọi một tiếng mà chẳng ai đáp lời, trong lòng bắt đầu bồn chồn, phân vân trước tiên nên gọi thêm người hay là nên vào trong kiểm tra tình huống một chút rồi tính. Bất quá nghĩ đến Trương Ngôn vẫn còn ở trong phòng tiếp chuyện với tài xế, chắc ba bốn phút sau cũng tới đây thôi, nên cậu đánh bạo đẩy cửa đi vào trong. Trong viện tối đen như mực, im lìm chẳng một tiếng động, cậu rọi đèn pin xung quanh, phát hiện gần cửa phòng có một chiếc giày, còn có cái áo vest và dây nịt rơi ở đó.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, giày và dây nịt cậu không biết, nhưng áo khoác này hình như không phải của anh Trần nha, không giống phong cách thường ngày, sở thích cũng không đúng. Tôn Hiểu càng nghĩ càng cảm thấy bất thường, lúc này Chương tiên sinh vắng nhà, anh Trần dẫn người về đây qua đêm? Nhưng với tư cách của anh Trần thì việc này không thể nào.
"Aizzz...", Tôn Hiểu còn đang khó xử có nên kêu người tới hay không thì cửa phòng đột nhiên từ bên trong hé ra một khe hở, Tôn Hiểu bị động tĩnh bất thình lình này dọa sợ la lên, xoay người muốn chạy
“Nữa đêm nữa hôm, cậu gào rống cái quỷ gì hả?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play