Trần An Tu hiểu mẹ y đang mượn cớ, rau dại trong Đông Sơn không ít, nhưng loại chuyện lên núi hái rau dại cũng phải đợi đến sau tiết thanh minh, nếu là bây giờ, chỉ có mấy cây tề thái mới nhú mầm non. Mẹ y đã quen bao che con cái, rất sợ y phải chịu khổ ở chỗ bà nội, cứ đến những lúc như vậy, mẹ liền quên y đã là một người lớn hơn 20 tuổi, vẫn coi y là một đứa trẻ bị bắt nạt cũng không biết phản kháng.

Hôm nay mặt trời ấm áp, mẹ Trần phơi chăn trong sân, ôm hết chăn trên chiếc giường Trần An Tu đã lâu không ngủ ra phơi, vừa thấy y bước vào cửa liền ngừng vỗ cây gậy trúc trong tay, hỏi, “Bà nội con có nói gì không?”

Trần An Tu bảo Tấn Tấn về phòng làm bài tập, đáp lại mẹ Trần, “Không nói gì, vòng tay con mua cho bà, bà thích nó lắm.”

“Mất nhiều tiền để mua như vậy, bà ấy cũng không phải không biết hàng, có thể không vui sao? Ngày ngày nói Thiên Tề đã làm bác sĩ rồi, vừa nở mày nở mặt vừa kiếm được nhiều tiền, nhưng Thiên Tề cũng chưa chắc đã bỏ một khoản tiền lớn mua cho bà ấy một chiếc vòng tay để đeo, bà ấy đã già rồi, không thể là một bà già hồ đồ mãi được, ai đối xử tốt với bà ấy, trong lòng bà ấy hiểu rõ, nhưng lòng người vốn đã thiên vị, không phải ai đối xử tốt với bà ấy thì bà ấy sẽ nhất định thích người đó, mấy năm nay trong tay bà ấy có bao nhiêu của cải chắc đều để lại cho Thiên Tề, thím ba con hầu hạ bà ấy hơn 10 năm cũng chưa chắc đã đạt được cái gì.”

Trần An Tu ôm vai mẹ, cười hì hì an ủi bà, “Bà nội thích cho ai thì cho, dù sao chúng ta cũng không thiếu chút tiền đó. Con kiếm tiền mua cho mẹ càng tốt hơn mà.”

“Mẹ còn cần thằng nhóc ranh như anh giảng đạo lý cho mẹ chắc, mẹ đã hiểu từ lâu rồi, mẹ gả vào nhà họ Trần cũng sắp được 30 năm rồi, ngoại trừ lúc đầu ở riêng, bà nội anh cho chúng ta hai túi ngô, một túi lúa mạch, một cái chảo sắt, hai bộ bát đũa thì mấy năm nay bà ấy còn cho chúng ta cái gì nữa, 30 năm trước chúng ta không sống dựa vào bà ấy, hiện giờ các con đã trưởng thành hết rồi, sau này mẹ còn trông cậy vào chút của cải của bà ấy sao? Mẹ chỉ không thể sống dưới một mái nhà với bà ấy, nhưng mấy năm nay tiền gì nên đưa, quà gì nên biếu mẹ chỉ đưa thừa chứ không đưa thiếu, chưa từng thiếu phần của bà ấy, bà ấy cũng không soi mói được chỗ sai của mẹ.”

“Mẹ, mẹ là người sáng suốt nhất nhà chúng ta, cả nhà ta chẳng phải đều dựa vào mẹ lo liệu việc nhà sao?” Trần An Tu dựng ngón tay cái lên với bà.

Mẹ Trần không bị y dụ dỗ, cười lấy cây gậy trúc đập y, “Vào phòng đi, trên bàn bếp có dâu tây đấy, trên đường đúng lúc gặp thím năm đưa tới, con đi rửa rồi cho Tấn Tấn ăn với, ở đây đều là bụi, đừng làm dơ quần áo.”

“Mẹ, sao thím năm cho chúng ta nhiều vậy?” Dùng túi ni lon cỡ lớn nhất của siêu thị đựng đầy một túi dâu tây tươi.

“Tháng trước nhà thím ấy mới sửa nhà, đến chỗ ba con mua đồ, ba con chiết khấu cho thím ấy. Dâu tây này là của nhà thím ấy trồng trong nhà lán đấy.”

“À, thì ra là vậy.” Ba Trần lúc còn trẻ theo người ta làm lắp đặt thiết bị, sau này ông mang theo mười người lập một đội kỹ thuật nhỏ tự nhận thầu, mấy năm trước ông không muốn ra ngoài làm nữa nên thuê một viện ở trên thị trấn, chuyên bán các loại thiết bị lắp đặt và nguyên vật liệu xây dựng. Cuộc sống trong thôn bây giờ tốt lắm, càng ngày càng có nhiều người xây và sửa nhà, những ông bạn già cùng làm với ba Trần ngày trước cũng tìm tới dùng đồ của ông nên việc làm ăn của ba Trần khá là tốt.

“Đúng rồi, Tráng Tráng, ông chủ kia của con cho con mượn xe dùng, lúc về con có nên mua gì cho người ta coi như cảm ơn không?”

Trần An Tu rửa xong, lấy một quả nếm trước, không phải ngọt lắm nhưng mùi vị rất tươi mới, nghe thấy lời mẹ nói thì bưng dâu tây đã rửa xong ra, “Hình như Chương tiên sinh cũng không thiếu cái gì, thứ mẹ có người ta cũng có, mẹ đừng quan tâm nữa, này, mẹ ăn quả dâu tây xem.”

Mẹ Trần phủi chăn xong thì phủi quần áo rửa tay, lấy ghế ra ngồi ở cửa nhà, cười trêu, “Mẹ có đứa con như con, hắn có không?”

Trần An Tu ngồi bên cạnh bà, nâng cằm làm bộ tự hỏi, sau đó khẳng định nói, “Cái này thì hình như không có thật, nhưng mẹ có nỡ tặng con cho người ta không?”

Mẹ Trần hào phóng nói, “Được chứ sao, có gì không bỏ được đâu, chỉ cần có người cần mẹ sẽ đưa, nuôi hơn 20 năm đã đủ lắm rồi.” Rất nhiều năm sau, bà ngẫu nhiên nhớ tới cuộc đối thoại chiều nay, cảm thấy đúng là không nên nói năng lung tung.

Trần An Tu chọn một quả dâu tây đưa vào miệng mẹ y, thuận miệng hỏi, “Vậy con về hỏi lại xem người ta có cần không?”

“Con cũng biết đưa đẩy đấy nhỉ, nói chuyện chính đi, hay là mẹ hầm con gà, con mang về giùm mẹ?”

Trần An Tu lập tức ghét bỏ lắc đầu, “Mẹ, mẹ quê quá, bây giờ có ai chưa ăn thịt gà đâu.”

“Con thì biết cái gì, gà ở chợ toàn gà công nghiệp, nào bổ dưỡng như gà nhà mình tự nuôi, có hầm cũng không được thơm ngon, ông ba nhà họ Giang của con đã nói rồi, mùa này ấy mà, thời tiết thay đổi thất thường, ngày thì lạnh ngày thì nóng, hầm chút canh gà, cho vài lát gừng, uống mới ấm người.”

“Mẹ, mẹ đừng hầm, có hầm con cũng không mang. Con vào phòng xem Tấn Tấn làm bài tập tới đâu rồi đây.” Xách canh gà đi tặng người ta, cũng chỉ có mình mẹ y nghĩ ra được, Trần An Tu lấy nửa số dâu tây rồi chạy vào phòng.

Mẹ Trần nhìn bóng lưng y chạy trốn, cười lắc đầu, bọn trẻ cuối cùng cũng về. Năm đó đưa Tráng Tráng đi lính, nói gì bảo vệ quốc gia đều là giả hết, bà chỉ mong con cái thuận lợi thi vào trường quân đội, tương lai công danh rộng mở, có chú tư của nó trong bộ đội còn có thể giúp chút quan hệ, nhưng đến năm thứ hai, chú tư gọi điện về nói, Tráng Tráng được cấp trên chọn đi rồi. Mấy năm tham gia quân ngũ ấy, mỗi lần Tráng Tráng về nhà thăm người thân đều mang về không ít tiền, nói là trợ cấp của cấp trên. Bà không biết cụ thể Tráng Tráng đang làm gì, chỉ biết nó quanh năm trên biển, ở nước ngoài, lòng bà luôn lo lắng, bảo ba nó tìm chú tư giúp đỡ, có thể điều Tráng Tráng tới nơi khác không, chú tư nói rõ, chi bộ đội chỗ Tráng Tráng, chú cũng không thể nói gì được. Năm ngoái Tráng Tráng đột nhiên về, trước đó chưa từng nghe nói nó sắp xuất ngũ, lúc về người ngợm gầy gò vô cùng, người cao mét tám chỉ còn lại cái khung xương, quần áo ngày trước mặc trên người đều lùng bùng, tháng đầu về ngoại trừ ăn thì chỉ ngủ trong phòng, chẳng nói bao nhiêu.

Nửa năm sau khi Tráng Tráng xuất ngũ, có một lần chú tư gọi điện về, nói rất nhiều chuyện linh tinh, cuối cùng chỉ ậm ờ bảo một câu, đứa trẻ còn sống mà về là tốt rồi. Thế là họ liền hiểu hết. Chỉ cần thằng bé về, bà chẳng cầu gì nữa, cái gì trường quân đội, cái gì tiền đồ đều không còn quan trọng nữa.

Lúc tối ăn cơm, Trần An Tu uống hai chén rượu nhỏ với ba Trần nên thân thể rất ấm áp, nhưng nửa đêm trời đổ mưa sàn sạt, y đắp hai cái chăn vẫn cảm thấy như ngâm trong nước biển lạnh lẽo, lạnh run người, có một thân thể nho nhỏ nóng hầm hập chui vào lòng y, y ôm rồi mới thấy ấm áp hơn chút. Ngủ một giấc nặng trĩu tỉnh lại, nắng sớm đã rọi vào phòng, ban đêm có mưa, buổi sáng trên núi liền có sương mù giăng khắp, bên hàng xóm có gốc cây mơ rất to, cành vươn sang nhà họ Trần, trong sương mù cũng có thể nhìn thấy nụ hoa màu trắng phấn nở đầy, có hai con chim ngói đứng ở đầu cành líu ríu hót vang.

Không biết con mèo đen trắng nhà ai nằm trên đầu tường nhìn chằm chằm chim con, duỗi hai chân trước như muốn xông lên vồ.

Mới sáng sớm, tiếng quét lá khô trong sân vang lên sàn sạt, hình như mẹ đang làm bữa sáng…

Người trong lòng vặn vẹo, Trần An Tu cúi đầu đối diện với ánh mắt trong trẻo của Tấn Tấn, hiển nhiên thằng bé đã tỉnh lại lâu rồi, bị tay chân của ba bé quấn lên người sưởi ấm không thể động đậy.

“Con tỉnh rồi, sao không gọi ba một tiếng?” Trần An Tu xấu hổ buông tay chân ra, loại chuyện ôm con sưởi ấm này hình như có chút không được đường hoàng.

Trần An Tu vừa buông lỏng tay, Tấn Tấn im lặng lật mình dậy, xỏ dép chạy ra ngoài cửa, tiếp đó chợt nghe ba Trần ở trong sân gọi, “Tấn Tấn, sao cháu nghẹn ứ rồi mới dậy, quần áo cũng không mặc?”

Trần An Tu sờ mũi, khoác thêm quần áo, cầm chiếc áo lông của Tấn Tấn đuổi theo sau.

Ngày đại thọ tám mươi của bà nội Trần coi như một ngày lớn, ngoại trừ con trai Trần Kiến ở Quảng Châu không thể về kịp ra thì năm đứa con trai con gái còn lại đều nói sẽ về, thân thích trong vòng năm đời ở thôn họ Trần cũng tới không ít, tính sơ sơ ra cũng phải bày ba bốn mâm cỗ, nguyên liệu đã mua từ trước, mẹ Trần và ba Trần đã ăn sáng từ sớm, qua giúp một tay rồi. Tấn Tấn dập đầu lạy bà cố nội, trong phòng quá nhiều người hút thuốc, không khí vẩn đục, Trần An Tu đưa bé về nhà trước, gặp phải Thiên Vũ vừa mới về đến nơi liền đi chung cùng với hắn luôn.

Hai người cô vừa sáng đã tới, nhà bác cả vẫn chưa thấy mặt đâu, ngồi ở đây ngoại trừ cậu em họ 14 tuổi nhà cô thì chỉ có hai anh em họ là nhỏ tuổi nhất, bị trưởng bối bắt lại hỏi mấy vấn đề xưa như Trái Đất, có bạn gái hay chưa, lúc nào định kết hôn. Phần lớn đều hỏi Thiên Vũ, còn Trần An Tu chỉ là tiện thể, dù sao tất cả mọi người đều biết hắn đang nuôi một đứa con, không học đại học, hiện giờ công việc cũng bình thường, muốn tìm một đối tượng kết hôn có điều kiện tốt chút thực không phải chuyện dễ dàng.

Lúc sắp ăn cơm, bác cả Trần Kiến Minh và Trần Thiên Tề của họ mới tới, bà lão cưng hai cha con họ, mọi người đều hiểu rõ trong lòng, ồn ào xê dịch vị trí, nhường cho hai cha con họ lên vị trí trên bên cạnh bà nội Trần, họ thản nhiên tiếp nhận.

Lúc Trần An Tu thấy họ vào, trong tay họ xách theo hai hộp sản phẩm chăm sóc sức khỏe đắt tiền, còn về phần trong túi còn món quà gì khác không, y cũng không hứng thú, dù sao bà nội vui là được.

Trong bữa tiệc, bà nội Trần lôi kéo Trần Thiên Tề khoe với mọi người, làm việc ở bệnh viện lớn, bản thân là bác sĩ, vợ cũng là thạc sĩ, mọi người cũng khen hùa theo bà lão. Nhưng bà Trần cũng không thổi phồng, đúng là Trần Thiên Tề có thể kiêu ngạo, hắn học đại học y ở thành phố này bảy năm, sau đó lại thi lên nghiên cứu sinh ở đại học danh giá Bắc Kinh, giờ công tác ở bệnh viện Lập Nhị, vợ là đàn em lúc học ở Bắc Kinh, tốt nghiệp rồi thì theo chân hắn tới Lục Đảo, làm việc ở cùng một bệnh viện, hai người đã có một đứa con gái hai tuổi. Hôm nay không biết vì sao không đi cùng tới.

Trần Thiên Vũ bĩu môi, ghé vào bên tai Trần An Tu to nhỏ, “Anh, sao bà nội cứ rắc rối thế, cả thôn Trần gia này ai chẳng biết đứa cháu lớn của bà có tiền đồ, là bác sĩ, mỗi khi gặp mặt, lại nhắc lại một lần.”

Trần An Tu gắp một miếng cá rán, chia một nửa cho Thiên Vũ, cũng lặng lẽ nói, “May mà Trần Thiên Tề là một người bận rộn, cả năm cũng không về được mấy lần, nhịn rồi sẽ qua thôi. Nhưng vậy cũng chứng tỏ, bà nội chúng ta minh mẫn, đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn có thể nói trôi chảy như vậy.” Hai người họ vai vế nhỏ, bị sắp xuống vị trí cuối, cũng không ai để ý tới họ.

“Anh, anh có hối hận lúc ấy không đi học đại học không, nếu anh lên đại học, hôm nay nào hôm nay nào đến phiên hắn?”

“Đã qua bao năm rồi, có gì để tiếc nữa đâu, hơn nữa, chưa chắc anh đã giỏi hơn Thiên Tề, từ nhỏ thành tích hắn đã tốt, đó là điều chúng ta đều biết.”

Anh em hai người đang nói cho nhau nghe, chợt nghe Trần Thiên Tề bảo, “An Tu, chú đang làm công nhân sửa chữa trong một khách sạn phải không?” Cả nhà đều nghe thấy.

Trong mắt Trần Thiên Vũ hiện lên tia tức tối.

Trần An Tu gạt miếng ngó sen trong bát, bình thản ung dung ngẩng đầu, cười một cái thật thản nhiên với hắn, nói: “Đúng vậy.”

“Hai hôm nay bệnh viện bọn anh mở hội nghị nghiên cứu và thảo luận ở khách sạn chỗ chú đấy, anh còn muốn đi tìm chú, lại sợ chú bận quá, nghe nói công việc chỗ các chú rất bận, cả ngày chạy tới chạy lui.”

Hình như nói cũng đúng, Trần An Tu tự nhận là một người thành thật, vì thế cũng gật đầu: “Ừ, đúng là bận lắm.”

Trần Thiên Tề hình như rất thỏa mãn với câu trả lời của y, nói với bà nội bên cạnh, “Bà nội, bà đừng cứ khen cháu mãi, thực ra công việc của An Tu rất tốt, chú nó đi lính nhiều năm như vậy, học hành chậm hơn người khác, loại công việc mất chút sức cũng không cần phí đầu óc này, cháu thấy rất tốt.”

Trần Thiên Vũ giống như mẹ Trần, tính tình nóng nảy, sắp sửa mặc kệ mọi sự nhảy dựng lên ném đũa, Trần An Tu vội đè chân hắn lại, bà Trần ngồi cùng một bàn sắc mặt cũng sầm xuống, nhìn bà lão ở ghế trên, cố kiềm cơn tức, “Thiên Tề, đừng chỉ nói chuyện với bà cháu, món ăn nguội hết rồi, mau dùng bữa đi.”

“Đúng vậy, ăn đi ăn đi, hôm nay làm nhiều món ghê, đừng để thừa đấy.” Chú ba Trần Kiến Hạo của họ cũng vội bảo mọi người.

Những người khác không phải kẻ ngu si, đương nhiên cũng đều có thể nghe ra được lời Trần Thiên Tề nói thật khó nghe, nhưng họ là anh em họ, quan hệ của những người khác càng xa hơn, câu ‘kẻ sơ không xen lẫn với người thân được’ có khả năng có người không hiểu, nhưng đạo lý này tất cả mọi người ai cũng hiểu, hơn nữa đúng là nhà bác cả mạnh hơn nhà bác hai không ít, những người khác cũng chỉ có thể giả vờ như không nghe thấy.

Còn về bác cả Trần Kiến Minh, từ đầu tới cuối chậm chạp gắp thức ăn, rũ mắt không nói một câu, ông công tác nửa đời người trong Chính Phủ, cuối cùng lui về vị trí chủ nhiệm khu phố. Trước đây Trần An Tu từng thấy cuộc sống đoạn tuyệt mọi thứ của ông, ngồi ngay ngắn chỉnh tề, mắt tuy mở nhưng người thì ngủ, nhưng sau khi ông về hưu, mức độ ‘lão tăng ngồi thiền’ này có vẻ càng phát huy thuần thục hơn.

Nếu Trần Thiên Tề dừng lại tại đây thì chuyện sau đó đã không xảy ra, hôm nay có lẽ hắn uống nhiều, quên mất từng bị Trần An Tu chỉnh cho một trận.

Lúc mọi người uống rượu hơn nửa, Trần Thiên Tề đã có tám chín phần men say, hắn lắc đầu hỏi Trần Thiên Vũ, “Thiên Vũ, chiếc xe ở cửa nhà chú kia là chú mới mua à?”

Trần Thiên Vũ lành lạnh đáp lại một câu, “Tôi nào có lắm tiền dư vậy?”

“Mượn của bạn à?” Trần Thiên Tề chưa từ bỏ ý định.

Trần Thiên Vũ bực mình khi phải nói chuyện với hắn, càng đáp gọn hơn, “Không phải.”

Trần Thiên Tề mở con mắt say lờ đờ, không ngừng cố gắng, “Thế là của ai?”

Trần Thiên Vũ đáp trả lại một câu, “Anh có phiền không vậy, anh hỏi nhiều vậy làm chi.”

Lúc này Trần Kiến Minh rốt cục cũng ngẩng đầu, nhìn Trần Thiên Vũ một cái, lại nhìn em trai ông, y muốn biểu đạt ý gì, ba Trần hoàn toàn không lĩnh hội được, còn đưa tay rót cho ông một chén, nói: “Anh cả, uống thêm chén nào.”

Lúc này bà nội Trần mới híp mắt lên tiếng, “Vọng Vọng, sao lại nói với anh cháu vậy?”

Giọng điệu bà không nặng, thậm chí là hòa hoãn, nhưng sắc mặt Trần Thiên Vũ càng khó coi hơn, “Bà nội, cháu vẫn chưa say, anh cháu ngồi ăn bên cạnh, không nói chuyện.”

Trần Thiên Tề bưng chén rượu, cười hừ một tiếng, lảo đảo đi tới phía Trần An Tu, “Anh chú? Ý chú là Trần An Tu sao? An Tu, An Tu…” Chữ An được hắn nhấn mạnh.

“Thằng cả, Thiên Tề say rồi, con dìu nó đến phòng ta ngủ một giấc đi.”

Bà nội Trần nói rất chậm, Trần An Tu đã tiến lên một bước đỡ lấy Trần Thiên Tề rồi, “Anh cả, chiếc xe đấy là em mượn, anh có cần đi xem không?”

“Của chú?” Trần Thiên Tề bị y cắt ngang, dường như đã quên lời vừa rồi muốn nói, “Anh thấy giống SUV. Cho anh mượn lái hai hôm được chứ?”

“Anh cả, hôm nay anh uống nhiều rồi, không thể lái xe, tới chỗ em ngủ một giấc trước, tỉnh rượu rồi hẵng xem đi.”

Trần Thiên Tề theo bản năng cảm thấy có gì đó không đúng, Trần An Tu là người dễ nói chuyện vậy sao? Thái độ đối với hắn có từng ôn hòa vậy sao?”

Nhưng Trần An Tu không đợi hắn có phản ứng, dìu người đi ra ngoài, quay đầu cười nói, “Bà nội, cháu mang anh cả đi ngủ một giấc. Người ở đây nhiều, bên cháu yên tĩnh hơn.”

Trần Thiên Vũ ném chiếc đũa đi theo, “Anh, để em giúp.”

Trần Kiến Minh nhận ra tình huống không ổn, đang muốn nói thì bị ba Trần ngăn lại, “Đều là anh em cả, anh cả, anh lo gì chứ.”

Vừa vào phòng, Trần An Tu ném Trần Thiên Tề ngã lên sô pha, bẻ cổ tay, sau đó nói với Trần Thiên Vũ, “Vọng Vọng, đóng cửa.”

Hết chương 10

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play