Thực ra, trên đường đi Trần Thiên Tề bị gió thổi gần như đã tỉnh khỏi cơn say, hiểu mình vừa gây ra việc gì, nhưng lực tay của Trần An Tu rất lớn, hắn giãy mấy lần vẫn không thể thoát ra, suốt đường đi cho đến lúc bị kéo vào cửa hắn đều có phần bị bức bách, chỉ cần nhìn bộ dáng hung dữ trước mắt của Trần An Tu, hắn bắt đầu hối hận vừa rồi trêu chọc người này trên bàn tiệc, trước kia mẹ hắn có nói, Thiên Vũ nóng tính, nhưng làm việc gì cũng ngay thẳng, còn Trần An Tu mới là người đầy bụng ý nghĩ xấu, bạn chọc vào y, y không nổi giận ngay, nhưng vừa xoay người y sẽ trừng trị bạn đến mức mẹ bạn cũng không nhận ra. Sau đó lại có mấy lần hắn lọt vào tay Trần An Tu quả thật cũng không chiếm được lợi ích gì, “An Tu, hôm nay tôi uống nhiều quá.” Lời này có ý xin khoan dung.

Trần An Tu nhấc chân hắn lên, tìm một chỗ trống trên ghế salon ngồi xuống, nắm tay lượn lờ trên bụng Trần Thiên Tề, “Trần Thiên Tề, từ nhỏ đến lớn, hình như tôi chưa từng trêu chọc anh, nhưng sao anh thích bị đánh vậy hả?” Biết rõ sẽ có lúc bị giáo huấn nhưng hễ thấy có cơ hội là lại dây vào y.

Trần Thiên Tề mấp máy môi, bản năng muốn nói gì đó.

Trần Thiên Vũ khoanh tay trước ngực tựa trên cửa, híp mắt nhìn về phía này, khác hẳn với lúc nãy nổi giận trên bàn ăn, ánh mắt của hắn lúc này vô cùng bình tĩnh, bình tĩnh như một con mãnh thú đang mai phục trong bóng tối, tựa hồ chỉ cần hắn dám nói một câu dư thừa, người nọ sẽ nhào qua cắn chết hắn không chút do dự, không hiểu sao Trần Thiên Tề có chút sợ hãi, hắn chuyển tầm mắt, hắng giọng nói, “Từ nhỏ đến lớn có chuyện gì mà tôi không giỏi hơn cậu.” Nhưng hắn vẫn cảm thấy Trần An Tu luôn luôn khinh thường hắn.

Trần An Tu mạnh tay bóp lấy mặt hắn, “Trần Thiên Tề, anh còn ngây thơ hơn được nữa không? Đầu óc của anh đâu rồi? Cả nhà đúng là đã nuông chiều đến hư anh rồi, đã ba mươi tuổi mà còn nghĩ là cả thế giới này phải xoay quanh anh à.” Không muốn tiếp tục bàn mấy chuyện trẻ con này với hắn, Trần An Tu nắm tay lại liền đánh, Trần Thiên Tề cũng là đàn ông, dĩ nhiên sẽ không ngoan ngoãn nằm yên cho người ta đánh, hắn nhảy lên phản kháng, nhưng nói về đánh đấm, từ nhỏ hắn đã không phải là đối thủ của Trần an Tu, chưa đánh được mấy cái đã bị quật ngã, Trần An Tu cũng không đánh lên mặt của hắn, y đặc biệt chọn mấy nơi xương cốt đánh vào thì đau chết người nhưng lại không gây ra thương tích mà xuống tay.

Trần Thiên Tề cuộn mình trên ghế salon kêu gào, Trần An Tu ném một cái gối vào mặt hắn.

“Tráng Tráng, Vọng Vọng, mấy đứa về rồi sao? Khóa cửa ở trong phòng làm gì thế? Tiếng gì vậy?” Vì phải về chăm sóc Tấn Tấn nên giữa trưa mẹ Trần không sang đó ăn cơm, nếu không mọi việc còn ồn ào hơn nữa.

“Đừng nói chuyện này với mẹ, làm mẹ tức giận. Anh ra ngoài xem, để hắn ngủ ở đây một giấc đi, chắc cũng chẳng còn sức đâu mà nhúc nhích.”

Trần An Tu đẩy cửa ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại Trần Thiên Vũ cùng Trần Thiên Tề đang rên hừ hừ trên ghế salon, Trần Thiên Vũ đi qua đá chân hắn hai cái, “Này, đừng có bày cái bộ dạng sống dở chết dở này, thật khó coi, anh tôi còn nhẹ tay đấy, anh còn có thể lên tiếng chứng tỏ anh ấy còn chưa dùng đến 5 phần sức mạnh đâu.”

“Thiếu chút nữa là đánh gãy xương tôi, còn chưa dùng đến 5 phần?” Trần Thiên Tề ném gối qua một bên.

“Đáng đời, nếu là tôi, tối thiểu phải đánh anh ba ngày không dậy nổi, ai bảo miệng anh thối như vậy, sau này cẩn thận cái miệng của anh, đừng có uống chút rượu là mở miệng nói hưu nói vượn.”

“Tôi nói hưu nói vượn cái gì? Cậu ta không phải làm thợ sửa chữa trong khách sạn sao? Tôi nói sai sao?”

“Xem ra anh tôi vẫn còn nhẹ tay lắm, anh còn chưa tỉnh rượu a, anh ấy làm thợ sửa chữa thì sao, cho dù anh ấy không đi làm chỉ ở nhà ngủ người làm em như tôi còn chưa ý kiến, không tới lượt anh để ý.”

“Em gì chứ? Mẹ tôi nói cậu ta căn bản không phải nhà họ Trần…”

Trần Thiên Vũ ngồi trên ghế đẩu đối diện sô pha, cách Trần Thiên Tề một cái bàn, trên bàn, trong mâm đựng trái cây có năm sáu quả táo, còn có một con dao gọt hoa quả. Lúc Trần Thiên Tề nói ra những lời ấy, Trần Thiên Vũ đang gọt táo, quả táo bị cắt làm hai nửa, con dao vạch lên mặt bàn thủy tinh tạo ra âm thanh chói tai. Nửa câu nói sau của Trần Thiên Tề không thể nghe rõ.

Trần Thiên Vũ đưa Trần Thiên Tề nửa quả táo, “Ăn táo không? Anh vừa nói mẹ anh nói không phải cái gì, những người quen bác gái ai mà không biết cái miệng của bà ta, chuyện gì không giỏi chứ bịa đặt sinh sự châm ngòi thị phi thì bản lĩnh xuất chúng, anh cũng đừng giận, đương nhiên người làm con cháu như tôi đây nói những lời này không thích hợp, nhưng anh nói với mẹ anh đừng có ở sau lừng người ta nói này nói nọ, có chuyện gì sao bà ấy không dám đến trước mặt mẹ tôi mà nói ấy, nếu bà ấy dám nói bậy trước mặt mẹ tôi, anh có tin mẹ tôi cắt luôn cái miệng của bà ta không?”

Trần Thiên Tề ôm đệm sô pha, cúi đầu, chuyện này hắn tin, ai nói người làm thầy cô giáo thì tính cách dịu dàng cơ chứ, thím hai của hắn hiển nhiên không phải người như thế, nói thật, bà là một người biết lý lẽ, nhưng tính tình vô cùng đanh đá, cả Trần gia lớn như vậy, từ trên xuống dưới có mấy ai dám chủ động bịa chuyện trước mặt bà, ngay cả mẹ hắn hay ức hiếp người khác bất kể việc lớn việc nhỏ, nhưng trước mặt thím hai cũng phải suy nghĩ kỹ rồi mới nói.

“Mẹ tôi thương anh tôi nhất, tôi và Tình Tình còn phải xếp sau, nếu anh không sợ, anh cứ việc nói bậy khắp nơi thử xem, đến lúc mấy lời khó nghe đó rơi vài tai mẹ tôi, hai nhà không được yên ổn, anh phải chịu hết. Đến lúc đó tôi cũng không tha cho anh, cứ thử làm đến cùng xem ai mất mặt? Anh lớn thế này mà còn không hiểu rõ chuyện gì có thể nói chuyện gì không thể nói.” Trần Thiên Vũ nói xong, đạp cửa ra ngoài.

Trần Thiên Tề thử cử động, cả người đau đến toát mồ hôi lạnh, thế này mà còn bảo là nhẹ tay, đau kiểu này, mười ngày nửa tháng tới hắn cũng đừng mong thoải mái. Hắn hiểu được tầm nghiêm trọng của việc đó, cũng không phải hắn cố ý nhắc tới, không phải tại hôm nay hắn uống chút rượu sao.

Không chịu nổi mẹ mình lằng nhằng, lúc về chỗ Chương Thời Niên, Trần An Tu đành phải ôm theo một cái nồi đất, bên trong là một con gà quê mẹ y hầm, ngoài ra còn một bọc nhân tề thái và một túi ô mai, lúc trưa ở chỗ bà nội thức ăn toàn đầu mỡ, thế nên đến tối cả nhà ăn hồn đồn nhân tề thái cho dễ tiêu, nhân còn nhiều, y liền cầm theo, thức ăn trong khách sạn dù có dễ ăn đến mấy nhưng ngày ngày ăn tuần tuần ăn cũng sẽ có lúc ngán, Trần An Tu đem theo mấy thứ này dự định cải thiện khẩu vị của mình một chút. Lúc y từ garage vào phòng khách thì gặp Lưu Việt đang chuẩn bị bữa sáng.

“Chào buổi sáng.” Trần An Tu biết hắn là kiểu người ít có để ý đến người khác, nhưng lần nào y cũng như muốn chống đối hắn, vừa nhìn thấy hắn liền chào hỏi, lần này cũng vậy, chào hỏi xong, không đợi người ta phản ứng, bản thân đã thản nhiên quay đi, trước kia ba Trần có nuôi một con vẹt, lồng chim đặt ngay dưới mái hiên, mỗi lần đi ngang qua mái hiên y đều chọc nó một chút, con vẹt tức giận đến mức lần nào nhìn thấy y cũng xù lông lên mổ cho, hiện giờ Lưu Việt bị đối xử không khác con vẹt kia là mấy.

Nhưng không biết tại sao hôm nay Lưu Việt lại đáp một tiếng, dù giọng nói vẫn lạnh nhạt như từ trước đến nay “Chào.”

Trần An Tu khiếp sợ, quay đầu xác nhận, đây là Lưu Việt thật sao? “Không biết là mình chưa tỉnh ngủ hay hắn chưa tỉnh ngủ nữa.”

Mấy tiếng lẩm bẩm của y cũng vừa đủ nghe, Lưu Việt hận nghiến răng nghiến lợi, ở chung một khoảng thời gian, hắn ép mình phải đối diện với sự tồn tại của Trần An Tu, chuẩn bị hòa hảo ở chung, nhưng tên này thật đúng là biết cách chọc tức người khác.

Trần An Tu lắc lắc gói ô mai trong tay, “Tôi có mang ô mai về này, cậu muốn ăn chung không?”

“Không.” Lưu Việt giận dữ trừng y, hắn bị chọc tức, chẳng buồn duy trì bề ngoài thờ ơ nữa.

“Chương tiên sinh không sử dụng phòng bếp, tôi để trong đó, cậu muốn ăn thì tự lấy nhé.” Hoàn toàn không phát hiện người ta đang tức y.

Lưu Việt hết cách, quyết định nên cách Trần An Tu kỳ quái xa một chút phòng ngừa ngày nào đó mình bị y chọc cho tức chết, thế mà đương sự vẫn không biết gì.

Nhìn từ ban công có thể thu hết mọi việc vừa xảy ra vào tầm mắt, Kỷ Minh Thừa ngạc nhiên phát hiện cái nhìn ấm áp nhàn nhạt trong mắt Chương Thời Niên, cảm xúc biến hóa rất nhỏ, không dễ nhận ra, nhưng cảm giác ấm áp là chân thực, cậu phát hiện tất cả biến hóa này đều xảy ra từ khoảnh khắc người thanh niên tên Trần An Tu kia xuất hiện. Nếu đổi lại là người khác, cậu đã sớm trêu chọc vài ba câu, nhưng với thân phận cùng khí độ của người trước mắt, cha cậu còn phải kính cẩn khách sáo, huống chi là cậu, vả lại người này tâm tư sâu xa, cậu cũng không dám tùy tiện suy đoán, nhưng cùng là đàn ông, trực giác mách bảo cậu rằng cậu tư có hứng thú đặc biệt với Trần An Tu. Có hứng thú với một người đàn ông đối với những người thuộc tầng lớp như cậu cũng không phải việc gì lớn, cùng lắm là đùa vui một chút mà thôi, nhưng Trần An Tu này hiển nhiên không phù hợp tiêu chuẩn để vui đuà, thứ nhất là tuổi tác, nhìn sao cũng là người ngoài hai mươi, đàn ông thường ưa chuộng thiếu niên non nớt ngon miệng hơn, lại nhìn cử chỉ của người này, cậu là người trong quân khu ra, người từng đi lính nhìn thế nào cậu rất rõ, cậu dám khẳng định Trần An Tu chắc chắn từng đi lính, hơn nữa còn trải qua huấn luyện nghiêm ngặt, thân thủ nhất định không tồi, muốn đè một người như vậy nghĩ cũng biết không phải chuyện dễ. Theo cậu, nếu hai người này ở chung, thì khả năng cậu tư tao nhã xinh đẹp nhà cậu là người nằm dưới lớn hơn. Đương nhiên những lời này có đánh chết cậu cũng không dám nói ra.

“Chương tiên sinh, Ngài Kỷ, bữa sáng đã chuẩn bị xong.”

Rượu và các loại giải khát được đặt trong tủ lạnh bên quầy bar trong phòng khách, thường thì Chương Thời Niên rất ít động đến tủ lạnh trong phòng bếp nên Trần An Tu đặt những thứ mình mang theo ở đây, ” Chương tiên sinh, Ngài Kỷ.” Kỷ Minh Thừa là người hôm đó đến tìm Chương Thời Niên.

Kỷ Minh Thừa lịch sự gật đầu, đánh giá Trần An Tu trong khoảng cách ngắn, tướng mạo thật ra rất được lòng người khác.

“Tiểu Trần trở lại rồi à, ăn sáng chưa, nếu chưa thì ăn chung đi.” Thái độ của Chương Thời Niên rất ôn hòa.

Trần An Tu lần nữa khẳng định Chương tiên sinh này thật sự (thật sự = đúng)là người tốt, “Cám ơn Chương tiên sinh, tôi đã ăn ở nhà rồi.”

“Vậy cậu cứ làm việc của mình đi, sau 9 giờ đến thư phòng một chuyến.”

“Vâng, Chương tiên sinh.”

Trong hai ngày Trần An Tu vắng mặt, mỗi ngày đều có người tới dọn dẹp nên phòng ốc rất sạch sẽ, y nhào lên chiếc giường lớn mềm mại, hôm qua vừa ăn tối xong bác gái đến nhà y, cứ tưởng là Trần Thiên Tề về nhà kể lể nên bà ấy đến cãi nhau, nhưng bà ta ở nhà bọn họ nói này nói nọ đến nửa đêm rốt cuộc cũng không biết là muốn nói gì, khiến cả nhà y không thể ngủ sớm, tiếp đến là Thiên Vũ, ở trên giường lăn qua lăn lại cứ như trên giường có gai. Anh em bọn họ từ nhỏ ngủ trên cùng một cái giường lớn, bất quá từ lúc y đi lính, quan hệ của hai người trở nên xa cách hơn, Thiên Vũ rất ít khi ngủ cùng giường với y, thỉnh thoảng được một lần thì giữa hai người luôn có một khoảng trống đủ cho một người nằm. Quả nhiên đàn ông con trai trưởng thành có nhiều suy nghĩ riêng sao? Ngay cả anh của mình cũng tránh né.

Trần An Tu nằm trên giường một hồi, thấy đến giờ, đến gõ cửa thư phòng, “Chương tiên sinh?”

“Vào đi.”

Chương Thời Niên đang cúi đầu xem văn kiện trên bàn, thấy Trần An Tu vào cửa, chỉ chỉ máy tính bên cạnh, “Tiểu Trần, sắp xếp rồi đóng văn kiện đó giúp tôi.”

“Vâng, tôi đã biết, Chương tiên sinh.” Chút chuyện đó còn trong khả năng của y.

Lưu Việt đưa trà bánh đến, thấy Trần An Tu ở đây, trong lòng có chút kinh ngạc, từ trước đến giờ Trần An Tu chỉ giữ vai trò của một lái xe, hắn nghĩ Trần An Tu từ phòng kỹ thuật đến dĩ nhiên cũng chỉ có thể làm mấy chuyện của lái xe mà thôi. Nhưng hiện tại thấy hai người ngồi cùng nhau, thỉnh thoảng còn nói với nhau vài câu, có vẻ rất ăn ý, sự có mặt của hắn ở đây hẳn là không cần thiết. Dù trước kia hắn muốn giúp, Chương tiên sinh cũng rất hiếm khi để hắn tiếp xúc với mấy thứ như văn kiện, thế nhưng lại yên tâm để Trần An Tu làm việc đó.

“Có một văn bản về việc đấu thầu ở Châu Úc, giúp tôi tìm cái.”

“À, nó đây.”

Lưu Việt tranh thủ lúc đặt trà bánh xuống vờ như lơ đãng nhìn lướt qua, toàn bộ là tiếng Anh, không ngờ Trần An Tu có thể tìm thấy nó giữa một đống văn kiện.

Bận bịu công tác, bất tri bất giác đã đến 12 giờ, Lưu Việt đã đến hỏi xem cơm trưa muốn ăn gì, nhưng dường như hôm nay Chương Thời Niên đặc biệt bận rộn, đến trưa cũng không nghỉ, vẫn còn hai hợp đồng cần hắn xem qua, Trần An Tu nghĩ quả nhiên làm kẻ có tiền đôi khi cũng không dễ dàng.

“Nếu cậu đói bụng thì ăn chút bánh quy trước đi, tầm nửa tiếng nữa là xong.”

“Vâng.” Trần An Tu thật sự đói bụng, y đã làm xong phần việc của mình, rửa tay đi ăn bánh quy đặt bên cạnh. Càn quét hết phân nửa y mới ngỡ ngàng phát hiện sếp nhà mình hình như chưa có gì lót dạ.

“Chương tiên sinh, anh muốn ăn vài cái không?”

Chương Thời Niên ngẩng đầu khỏi đống văn kiện nhìn y, thản nhiên nói: “Cũng được.”

Trần An Tu cầm đĩa bánh quy qua, trên bàn đầy văn kiện, không có chỗ đặt đĩa, thấy tay mình đã rửa sạch, y liền cầm một cái đưa đến, “Chương tiên sinh, bánh quy.”

Chương Thời Niên không cầm lấy mà hơi quay mặt, cắn cái bánh trên tay y.

Trần An Tu hơi sững người, làn môi ấm áp chạm vào đầu ngón tay dường như cũng khiến y nóng lên, vội vàng rút tay về, không cẩn thận đụng đến chiếc điện thoại bàn.

Chương Thời Niên vừa nhai bánh quy vừa nhìn y, Trần An Tu nhìn thấy một chút nghi hoặc trong mắt hắn, như thể đây chỉ là chuyện bình thường, vậy mà y lại có vẻ ngạc nhiên, tạo cảm giác y không được ổn trọng cho lắm.

Bản năng của con người là thế, khi người khác tỏ ra hợp tình hợp lý hơn mình thì sẽ nghi ngờ liệu bản thân có sai hay không, lúc này Trần An Tu đang nghĩ phải chăng bản thân mình suy nghĩ nhiều quá, Chương tiên sinh đơn giản là hai tay đang bận, cần mình giúp chút chuyện? Kỳ thật đây cũng là bổn phận của trợ lý?

Cho nên sau đó, mỗi khi Chương Thời Niên dùng ánh mắt ra hiệu, Trần An Tu sẽ dâng lên miếng thứ hai, tiếp theo là miếng thứ ba, thứ tư…

Hóa ra làm trợ lý cũng có lúc cần đút lão bản ăn à, may mà y là nam nên cũng không sợ bị lợi dụng, Trần An Tu nghĩ thế.

Hết chương 11

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play