Edit: Lục Lạc
7361 đưa mắt nhìn nam tử áo xanh, rồi lại nhìn bông hoa dại trong tay mình, ngập ngừng một chút rồi đưa bông hoa về phía người ấy.
“Trả lại cho ngươi.”
Lúc này, 7361 mới chú ý rằng bông hoa mọc trên hàng rào, mà hàng rào ấy bao quanh một cái viện nhỏ. Đằng sau nam tử là mấy gian nhà ngói cũ kỹ, hiển nhiên đây là chủ nhân của nơi này, cũng là chủ của những bông hoa.
7361 vốn là một người máy sinh học rất có quy tắc, biết mình đã lỡ lấy đồ của người khác thì đương nhiên phải trả lại.
Tuy nhiên, nam tử áo xanh không hề đưa tay nhận lại nhành hoa. Ánh mắt hắn dời xuống, dừng lại ở bao đồ được 7361 ôm chặt trước ngực.
7361 lập tức cảnh giác, siết chặt đống đồ trong tay, nhíu mày nhắc nhở: “Cái này, không phải của ngươi.”
Rồi cậu đặt bông hoa lại trên hàng rào, thản nhiên nói: “Đây là của ngươi, trả lại cho ngươi.”
Làm xong, 7361 không thèm để ý đến người kia nữa, ôm chặt đống hoa hoa cỏ cỏ của mình bước sang một bên. Ánh mắt nhanh chóng bị một cây Hoè già gần đó thu hút.
Giờ mới vừa qua tiết Cốc Vũ*, đúng độ mùa hoa Hoè nở rộ. Từng chùm hoa nhỏ kết thành chuỗi, rực rỡ vươn đầy tán cây. Gió nhẹ thoảng qua, mùi thơm ngọt ngào phảng phất khắp không gian.
(*“Cốc Vũ” có nghĩa là mưa nuôi hạt, ám chỉ khoảng thời gian mưa xuân xuất hiện nhiều, cũng là tiết cuối cùng của mùa xuân, đánh dấu giai đoạn cây cỏ đâm chồi nảy lộc, đồng ruộng tràn đầy sức sống, chuẩn bị chuyển sang mùa hè.)
Cái này ăn được, hơn nữa lại rất ngon.
Ở chốn thôn quê, hoa Hoè thường là món quà vặt cho đám trẻ con, còn trong mắt người lớn thì lại là một món ăn dân dã.
Nhưng giờ những chùm hoa mọc thấp đã bị bọn trẻ trong làng hái sạch từ lâu, chỉ còn lại những chùm hoa lơ lửng trên cao.
7361 kiễng chân, với lên mấy lần nhưng vẫn không thành.
Đang định trèo lên thì sau lưng lại vang lên giọng nói ôn hòa kia: “Ngươi đói rồi sao?”
7361 ngừng lại, quay đầu nhìn, thấy xung quanh không có ai khác, mới xác nhận là nam tử áo xanh kia đang nói với mình.
Cậu sờ bụng, chiếc bánh bột thô ăn lúc sáng đã tiêu gần hết, bèn thật thà gật đầu: “Ừ, đói rồi.”
Chốc lát sau, nam tử áo xanh xoay bánh xe lăn quay trở vào trong gian nhà ngói, rồi lại từ đó xuất hiện với một vật gì đó trong tay.
Khi đến trước mặt 7361, hắn đưa tay qua hàng rào, đưa thứ ấy cho cậu.
Đó là một chiếc màn thầu bột trắng.
Như sợ làm bẩn, chiếc màn thầu này còn được bọc cẩn thận trong một miếng vải trắng tinh mềm mại.
Ở chốn thôn dã, màn thầu bột trắng không phải món ăn thường thấy. Chỉ khi vào dịp lễ tết hoặc khi thu hoạch lúa mì mới, những gia đình bình dân mới dám xay chút lúa cũ để làm một, hai bữa ăn ngon.
“Cầm lấy đi.” Nam tử nhẹ nhàng nói.
7361 ngập ngừng một chút rồi nhận lấy.
Chiếc màn thầu vẫn còn ấm nóng, trông rất mềm mại, khiến nước bọt trong khoang miệng 7361 bất giác tiết ra. Nhưng cậu không vội ăn mà cẩn thận hỏi lại:
“Là cho ta ăn sao?”
Nam tử áo xanh khẽ gật đầu.
“Ngươi muốn ta trao đổi thứ gì?”
Nghe vậy, nam tử áo xanh thoáng ngẩn ra, rồi bật cười khẽ, lắc đầu nói: “Không cần, ngươi cứ an tâm mà ăn đi.”
7361 nhìn người nọ hồi lâu với vẻ hoài nghi, nhưng cuối cùng vẫn không cưỡng lại nổi sự hấp dẫn của chiếc màn thầu, cúi đầu cắn một miếng.
Màn thầu mềm mại, nóng hổi, vị ngọt thanh từ bột lúa mì tan ra nơi đầu lưỡi, ngon hơn bất kỳ thứ gì cậu từng ăn trước đây.
Đôi mắt tròn xoe của cậu mở lớn, sáng rực như được thắp lên bởi ánh sao.
“Ngon.” Cậu vừa ăn vừa lẩm bẩm, giọng nói không rõ ràng.
Nam tử chỉ mỉm cười, không nói gì thêm.
Đến khi 7361 nuốt hết miếng bánh cuối cùng, ánh mắt nhìn nam tử đã khác đi.
“Danh tính.” 7361 hỏi: “Ngươi tên gì?”
Cậu lục lọi ký ức trong của Lý Tiểu Mãn nhưng không tìm thấy ai có diện mạo giống người này.
Nhưng những ai sẵn sàng chia sẻ đồ ăn đều là người tốt, mà người tốt thì có thể kết giao bằng hữu.
Có lẽ không ngờ sẽ bị hỏi thẳng như vậy, nam tử áo xanh thoáng sững người.
Không nhận được câu trả lời, 7361 nghiêng đầu, sau đó như chợt nghĩ ra điều gì, cậu chỉ vào mình: “Ta tên... Ta tên là Lý Tiểu Mãn, ngươi tên là gì?”
Nam tử áo xanh lại mỉm cười.
“Bùi Nhuận.”
7361 gật đầu.
“Bùi Nhuận, ta nhớ rồi.”
Tầm mắt cậu vượt qua hàng rào, thấy trong tiểu viện của Bùi Nhuận có vài mảnh ruộng nhỏ, nơi đó trồng vài loại rau, nhưng nhìn qua đều có vẻ héo úa, rõ ràng không được chăm sóc cẩn thận.
Ánh mắt 7361 rơi xuống trên đôi chân của Bùi Nhuận dưới tà áo xanh, lập tức hiểu ra nguyên do.
“Bùi Nhuận, ta có thể giúp ngươi trồng rau.” Cậu chỉ vào mấy mảnh ruộng nhỏ kia.
“Không cần.” Bùi Nhuận mỉm cười, nhẹ nhàng lắc đầu, rồi nói: “Nếu đã ăn no, vậy trở về đi.”
“Ta trồng rau rất giỏi.” Nghĩ rằng Bùi Nhuận không tin tưởng khả năng của mình, 7361 liền nói ngay.
“Ừ, ngươi rất giỏi.”
“Đúng vậy, ta rất giỏi.” 7361 khẳng định như một sự thật hiển nhiên.
Bùi Nhuận lại bật cười, hướng mắt về nơi xa: “Không còn sớm nữa… Nơi này tuy hẻo lánh, nhưng thỉnh thoảng cũng có người qua lại. Nếu bị người khác trông thấy sẽ không hay, ngươi hãy về đi.”
Nói xong, Bùi Nhuận không nhìn đến 7361 nữa, chậm rãi xoay chuyển chiếc xe lăn bên dưới, dáng vẻ rõ ràng là muốn tiễn khách.
7361 thấy Bùi Nhuận quay đi, lại nhìn về phía những luống rau đang sống dở chết dở kia. Sau một thoáng trầm ngâm, cậu ôm lấy túi hành lý nhỏ của mình, xoay người rời đi.
Khi trở lại Vương gia, đám đông tụ tập ở cửa đã sớm tản ra, bên trong nhà cũng không còn tiếng tranh cãi ban sáng, yên ắng lạ thường.
7361 không để ý nhiều, đầu tiên cậu sắp xếp lại mớ đồ thu hái được, mang tất cả đặt vào căn phòng chất củi nơi cậu từng ở sáng nay, định sau này sẽ dùng tinh thần lực để nghiên cứu kỹ hơn.
Lúc này, bụng cậu lại đói rồi. Chiếc màn thầu khi nãy ở chỗ Bùi Nhuận đã tiêu hoá gần hết trên đường về, cậu phải tìm thêm gì đó để ăn.
Rời khỏi phòng, 7361 đi thẳng đến vườn rau ở hậu viện Vương gia.
Lúc này là đầu mùa, đậu đũa và các loại cây leo khác vừa mới gieo chưa lâu, đừng nói đến quả, ngay cả cây con cũng chưa lớn hẳn. Chỉ có một luống rau chân vịt là đã nhú lên vài lá xanh mơn mởn.
Những chiếc lá chân vịt xanh mướt, hầu như không có lỗ do sâu cắn, có thể thấy chủ nhân nơi đây đã chăm sóc chúng rất kỹ lưỡng.
7361 ngồi xổm trước luống rau, khẽ gảy lá hai lần, rồi nhẹ nhàng đặt tay phủ lên chúng.
Đầu ngón tay trắng ngần của cậu tỏa ra một luồng sáng xanh nhàn nhạt, len lỏi theo từng đường gân lá rau chân vịt, chậm rãi chạy xuống tận rễ…
Đợi đến khi 7361 thu tay lại, mấy cây rau chân vịt ấy đã cao thêm một đoạn, vượt xa các cây rau khác trong luống.
7361 nở nụ cười hài lòng, bèn nhổ sạch bảy tám cây rau ấy.
Sau đó, cậu áp dụng cách tương tự với những cây dưa vừa ra hoa, khiến chúng chín nhanh để thu hoạch được hai quả dưa chuột.
Làm xong tất cả, tinh thần lực của cậu gần như cạn kiệt. 7361 nhíu mày nhìn tay mình, hiếm khi thở dài một tiếng.
Thân thể này quá suy nhược, cậu buộc phải dồn phần lớn tinh thần lực để duy trì hoạt động cơ thể, thành ra lượng tinh thần lực thực sự có thể dùng chỉ còn lại chút ít.
Tầm mắt cậu lại rơi lên hai quả dưa mới hái, tâm tình phiền muộn cũng dịu đi ít nhiều.
Khi cậu ôm bó rau trở lại tiền viện, cánh cửa gian chính vốn yên tĩnh đột nhiên “rầm” một tiếng bị đẩy mạnh ra, theo sau đó là tiếng quát tháo đầy giận dữ.
“Đứng lại cho ta!”
Trương thị đứng dưới hành lang, mặt mày cau có nhìn chằm chằm vào 7361.
“Ta?” 7361 nhìn quanh, xác nhận không có ai khác, bèn dừng bước hỏi: “Gọi ta có việc gì?”
“Có việc gì ư?” Trương thị cầm chổi trúc, sải vài bước đến trước mặt 7361, giận dữ quát: “Đồ sao chổi! Ngươi còn mặt mũi trở về đây sao!”
Ánh mắt bà ta lướt đến hai quả dưa trong tay 7361, lửa giận càng bốc lên: “Ngươi cái đồ trộm cướp! Ngươi dám hái rau trong vườn ư?”
7361 kỳ quái nói: “Là ta trồng, vì sao không thể hái?”
Trong ký ức của cậu, vườn rau này đều do Lý Tiểu Mãn chăm sóc.
“Ngươi còn dám cãi lại ta sao?”
Ngữ khí quá mức đương nhiên của 7361 khiến Trương thị sững sốt. Trước giờ nhị tức* này của bà luôn rụt rè, khép nép, đừng nói cãi lời, chỉ cần bà lớn tiếng chút đã đủ khiến đối phương hoảng loạn.
(*con dâu thứ hai)
Hôm nay chẳng hiểu sao lại trông khác lạ đến vậy, thoạt nhìn qua đã cảm thấy không thích hợp. Đặc biệt là đôi mắt kia, mỗi lần nhìn đến lại khiến bà lạnh sống lưng.
Từ sau lần rơi xuống nước, nhị tức này dường như có chút tà khí.
Nhưng suy nghĩ ấy cũng chỉ thoáng qua trong đầu Trương thị.
Nhớ đến chuyện náo loạn hôm qua do đối phương gây ra, nháo đến cả nhà gà bay chó sủa.
Đến sớm nay, trưởng tức bụng mang dạ chửa đã dắt hài tử về nhà thân mẫu, Minh Vũ cũng phải theo qua đó để bồi tội. Phụ gia của trưởng tức không phải là nơi dễ đối phó, chẳng biết sau này sẽ còn ầm ĩ đến đâu.
Chưa kể, Trương thị lại nghĩ đến tủ bếp trống trơn trong gian bếp, thêm cả ổ khóa đồng bị hỏng, lòng dạ càng sôi sục. Bà nghĩ, nếu hôm nay bà không giáo huấn nhị tức này một bài học ra trò, thì bà không còn mặt mũi làm trưởng bối trong nhà nữa.
7361 đương nhiên không đoán được suy nghĩ trong đầu Trương thị. Thấy bà đứng đó mặt mày khó coi mà không nói gì thêm, cậu cũng không để ý, coi như bà không có việc gì. Cậu tiếp tục bước về phía nhà bếp, định xử lý mớ rau trong tay trước để lấp đầy bụng.
Vừa bước được một bước, phía sau liền vang lên một tiếng quát: “Ngươi còn dám đi?”
7361 lập tức cảnh giác xoay người lại, đưa tay nắm chặt cây chổi đang vung đến.
Trương thị thấy chổi bị giữ lại, liền cố giật về, nhưng dù đã dùng hai lần sức mà cây chổi trong tay 7361 vẫn không nhúc nhích. Bà không cam lòng, lại kéo thêm mấy lần, chẳng ngờ đối phương đột nhiên buông tay, khiến Trương thị lảo đảo lui vài bước, cuối cùng ngã phịch xuống bậc thềm một cú đau điếng.
“Đồ sao chổi! Ngươi còn dám đánh ta?!” Trương thị ngồi bệt dưới đất, mông đau ê ẩm, nhưng điều khiến bà giận hơn là mất mặt. Đôi mắt bà trừng trừng nhìn 7361, hận không thể lập tức nhảy lên tẩn cho cậu một trận nên thân.
7361 ngây thơ vô tội, nghiêm túc chỉnh lại: "Ta không đánh bà, là bà tự ngã.”
Trương thị trong miệng ai u kêu la: "Trời cao có mắt! Ngươi cái đồ tâm đen ruột độc, ngươi muốn làm phản sao? Ai cho ngươi gan hùng mật gấu mà dám động đến trưởng bối trong nhà! Loại tiểu bối bất hiếu như ngươi nên tống vào nhà lao…”
Ồn ào quá, người này mỗi lần xuất hiện đều rất ồn ào.
7361 không muốn nghe bà ta lải nhải, bụng cậu đang rất đói, chẳng có thời gian để đôi co, nên xoay người đi thẳng.
Thấy vậy, Trương thị tức đến mắt tối sầm lại.
Trong nhà hiện giờ không có ai, chỉ còn bà và 7361. Nghĩ đến sức lực khác thường của đối phương khi nãy, bà cũng không dám tùy tiện động thủ. Nhưng cơn giận này sao bà ta có thể nuốt trôi, chỉ đành đứng đó buôn lời mắng nhiếc.
Nào là "đồ tiện tì", “ hạ lưu”, “rác rưởi” Bà ta tuôn ra những lời nhục mạ khó nghe, đến khi buột miệng mắng “Ngươi là kẻ có mẹ sinh mà không mẹ dạy!”…
7361 rốt cuộc cũng dừng bước.
Thấy cậu xoay người nhìn lại, từng bước từng bước tiến về phía mình, Trương thị bỗng như bị nghẹn lời, vội nuốt hết những câu còn lại.
Bà chỉ còn biết hô lên một cách yếu ớt: “Ngươi định làm gì? Còn muốn đánh ta nữa sao?"
"Không phải.” 7361 thản nhiên lắc đầu, sau đó nghiêm túc hỏi Trương thị: “Kho lương thực nhà này, ở phòng của bà đúng không?”
Rau chân vịt và dưa chuột chẳng đủ no, cậu còn muốn kiếm thêm bánh thô mà ăn.
——
Edit: tui vừa edit vừa đọc, thật high. À mà tui đăng chương cách ngày nha quý dị.