Edit: Lục Lạc
(loại bánh được làm từ bột thô, có kết cấu hơi thô ráp và màu nâu tự nhiên, không mịn màng như bánh làm từ bột mì trắng. Loại bánh này thường phổ biến trong các vùng nông thôn.)
7361 ngất đi vì đói.
Thân thể này vốn dĩ đã suy nhược do phải lao lực quá sức trong thời gian dài, vừa thiếu dinh dưỡng, lại từng trải qua một lần chết ngạt nước, quả thực đã đến giới hạn cuối cùng.
Việc còn có thể cử động và đứng vững hoàn toàn nhờ vào tinh thần mạnh mẽ khác thường của 7361.
Đến khi 7361 tỉnh lại vì cơn đau bỏng rát trong bụng, thì trời đã là sáng sớm hôm sau.
Bên ngoài loáng thoáng truyền đến tiếng đồ vật vỡ vụn, tiếng khóc ai oán của nữ nhân, từng tiếng từng tiếng mỗi lúc một lớn.
Trong đó còn lờ mờ nghe thấy vài câu chửi bới như: “Vương Minh Vũ” hay “đừng có phát điên nữa.”
…
Đôi môi khô nứt của 7361 hơi động đậy, bụng phát ra một tiếng “ọc ọc” rõ to.
Đói.
Đây là suy nghĩ duy nhất trong đầu của 7361.
Đảo mắt nhìn quanh, 7361 nhận ra mình đang nằm trên một đống rơm rạ trong một gian phòng, xung quanh chất đầy củi khô cùng vài món đồ lặt vặt. Vài tia nắng xuyên qua khe nứt trên trần nhà chiếu xuống.
Thì ra đây là một phòng chứa củi.
7361 rất nhanh đã đối chiếu khung cảnh trước mắt với ký ức trong đầu, liền nhận ra đây là nơi ở của Lý Tiểu Mãn.
Lý Tiểu Mãn vốn có một gian phòng đàng hoàng để ở, nhưng từ khi người phu quân đoản mệnh qua đời, cậu bị đuổi vào gian phòng chất củi này. Nguyên do là đại tẩu của cậu nói rằng trong nhà có hai đứa con nhỏ, chỗ ở không đủ, nên bắt Lý Tiểu Mãn nhường lại căn phòng ấy.
Trên người 7361 vẫn là bộ y phục từ hôm qua, vì bị ướt rồi khô nên giờ nhăn nhúm hết cả, hiển nhiên người mang cậu về cũng chẳng màng cậu có nhiễm bệnh hay không.
Nhưng 7361 cũng chẳng để tâm đến chuyện y phục có nhăn nhúm thế nào, bởi trong đầu cậu lúc này chỉ có một ý niệm duy nhất: đói.
Thoáng dùng chút tinh thần lực, 7361 gượng đứng dậy, loạng choạng bước ra khỏi phòng chất củi.
Bên ngoài trời đã sáng rõ, vào khoảng giờ Tỵ.
Khác với mọi khi, cửa gỗ của chính phòng lúc này đang đóng chặt, dẫu vậy tiếng cãi vã bên trong vẫn không ngăn được mà lọt ra ngoài.
Có tiếng mắng chửi của Trương thị, cùng tiếng khóc của một phụ nhân trẻ, xen lẫn với tiếng của một nam nhân đang lớn giọng phủ nhận đầy tức giận.
7361 phớt lờ động tĩnh trong phòng, lần theo ký ức đi đến căn bếp nhỏ ở phía đông của chính phòng.
Trong bếp, mặt bếp sạch bong, chẳng còn lại dấu vết gì của đồ ăn.
7361 đảo mắt nhìn quanh một vòng, cuối cùng đành dùng tay không bẻ khóa tủ gỗ, mở cửa tủ ra, quả nhiên bên trong là một chiếc rá đựng mấy cái bánh bột thô.
Số bánh này là do Lý Tiểu Mãn làm từ trưa hôm qua, Trương thị quản chuyện lương thực rất chặt, mỗi bữa của mỗi người đều đã phân sẵn rõ ràng, thứ nào thừa ra đều khóa vào tủ để tránh bị ăn vụng.
7361 liền cầm một lúc hai cái bánh bột thô, nhét đầy vào miệng, hai bên má phồng lên nhai ngấu nghiến.
Tinh bột dần tiết ra vị ngọt thơm nơi đầu lưỡi, dù ít ỏi nhưng cũng đủ khiến mắt 7361 sáng rực.
Thật ngon.
Đây là hương vị của đồ ăn thực sự.
So với loại dịch dinh dưỡng cậu từng dùng ở căn cứ trước đây, món này quả thật là ngon hơn gấp bội.
Loại dịch dinh dưỡng tổng hợp kia dù có thể pha chế ra đủ hương vị, nhưng làm sao sánh nổi với thực phẩm thật sự.
Dẫu cho những chiếc bánh bột thô này trộn đến nửa là bột đậu, lại thêm cả cám lúa mì, khi nuốt xuống có chút nghẹn họng.
Thế nhưng 7361 lại ăn với vẻ mặt thỏa mãn vô cùng.
Khi hai chiếc bánh bột đã xuống bụng, cảm giác cồn cào như lửa đốt trong dạ dày mới dịu đi đôi chút.
7361 liền ôm cả chiếc rá tre đựng bánh, cầm chiếc bát sứ thô múc hai ngụm nước từ lu nước bên cạnh uống lấy uống để. Sau đó cậu quay đầu, từ trong hũ gốm lôi ra một miếng dưa muối.
Làm theo ký ức của Lý Tiểu Mãn, cậu thái miếng dưa muối thành sợi, rưới lên chút giấm và dầu thơm, rồi bày tất cả ra bàn.
Cắn thêm một miếng bánh, 7361 vụng về dùng đũa gắp vài sợi dưa muối bỏ vào miệng.
Vị chua chua giòn giòn pha lẫn vị mặn, quyện với bánh bột thô trong miệng, lại biến thành một hương vị mới lạ.
Ngon quá!
Đôi mắt 7361 lại sáng bừng thêm một bậc.
Cậu nhanh chóng tăng tốc, như cuồng phong quét lá, chỉ trong chốc lát đã dọn sạch rá bánh và cả đĩa dưa muối, không còn sót lại chút gì.
Đặt đũa xuống, 7361 vẫn còn cảm giác thòm thèm. Cậu lại quanh quẩn trong bếp một vòng, sau khi xác nhận không còn gì có thể ăn được nữa mới lưu luyến bước ra ngoài.
Nắng trong sân chiếu lên người ấm áp dễ chịu, tiếng cãi vã từ chính phòng vẫn không dứt, thậm chí còn lớn hơn lúc trước.
7361 mắt điếc tai ngơ, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời trên cao.
Trời xanh mây trắng, ánh nắng rạng rỡ.
Đó là mặt trời, là mặt trời mà chỉ trong những thước phim cũ mới thấy được, một mặt trời ở trạng thái tự nhiên.
7361 cảm thấy mới lạ vô cùng, không kìm được mà ngắm lâu thêm một lúc, cho đến khi ánh nắng làm mắt cay xè chảy nước, cậu mới đành miễn cưỡng phải dời ánh nhìn.
"Tiểu Mãn, Tiểu Mãn." Có người cất tiếng gọi khẽ: “Nhìn bên này.”
7361 nhìn theo tiếng gọi, thấy ở cổng nhà họ Vương có đám đông đứng xúm lại, trong đó có một cô nương đang vẫy tay gọi cậu.
7361 nghiêng đầu, trong trí nhớ hiện lên tên của vị cô nương ấy.
Là Hoè Hoa, một trong số ít người đối với Lý Tiểu Mãn vẫn giữ sự thiện ý.
Suy nghĩ một chút, 7361 cất bước qua đó, chưa đi đến nơi đã bị Hoè Hoa kéo tuột ra ngoài cổng.
"Ra ngoài trước đã!” Hoè Hoa kéo cậu ra khỏi đám đông.
Đám dân làng xung quanh đang đứng xem nhà họ Vương ầm ĩ, có kẻ vô công rỗi nghề, cố ý hỏi với giọng khiêu khích: "Tiểu Mãn à, nhà ngươi lại có chuyện gì nữa thế?”
Chẳng đợi 7361 đáp, Hoè Hoa đã quay đầu hắng giọng mắng lại tên kia: "Muốn biết thì tự vào mà hỏi, đứng đây buôn chuyện làm gì?”
Nói rồi nàng quay sang 7361: “Chúng ta đi thôi Tiểu Mãn, đừng để ý đến bọn họ.”
Tiếng chửi đổng sau lưng vọng lại, Hoè Hoa kéo 7361 bước nhanh ra khỏi đó, dọc đường nếu gặp phải ánh mắt dò xét nào, nàng đều trợn mắt lườm lại khiến mọi người phải tránh đi.
Đến khi hai người dừng chân ở góc vắng vẻ nơi rìa làng, nàng mới chịu buông tay ra.
Vừa dừng chân, Hoè Hoa liền giống như pháo nổ, tuôn một tràng: “Hôm qua ngươi bị làm sao vậy? Đang yên đang lành sao lại nghĩ quẩn như thế? Có phải ngươi sợ Trương thị lại ức hiếp ngươi không?!”
7361 để mặc Hoè Hoa kéo tay mình, nghe nàng chất vấn thì khẽ lắc đầu, rồi chậm rãi thuật lại lời giải thích từ hôm qua.
“Vương Minh Vũ muốn cùng Lý Tiểu Mãn lên giường, nhưng y không bằng lòng, thế nên mới nhảy sông.”
Hoè Hoa sững người, tròn mắt nhìn 7361 hồi lâu mà chẳng thốt lên lời nào.
Có lẽ lời của 7361 quá mức thẳng thắn, khiến Hoè Hoa chẳng mảy may để ý đến điểm kỳ lạ trong câu nói của cậu.
“Tiểu Mãn… ngươi…” Hoè Hoa vừa định nói gì đó thì nghẹn lại.
Rốt cuộc, nàng cũng chỉ là một cô nương chưa xuất giá, năm nay mới vừa tròn mười lăm tuổi. Dẫu hôm qua đã nghe được sự tình từ người khác, nhưng khi chính đương sự nói ra, cảm giác tất nhiên khác hẳn.
Hai người im lặng hồi lâu, thấy Hoè Hoa không nói gì thêm, ánh mắt 7361 lại lơ đãng dời đi nơi khác.
Cậu chăm chú nhìn vào đám cỏ dại bên đường, dựa theo ký ức của Lý Tiểu Mãn mà phân biệt được đâu là cây bồ công anh, đâu là rau sam, vừa nhìn một lúc thì nước miếng trong miệng lại không kìm được mà trào ra.
Nơi này thật tuyệt, 7361 nghĩ.
Các loại thực vật tự nhiên có thể ăn được mọc đầy đất, hoàn toàn vượt quá phạm vi tri thức trong khoang mẹ* từng cài đặt cho cậu.
(bạn nào đọc mấy bộ mạt thế, tương lai là hiểu nha. nó là một từ trong bối cảnh khoa học viễn tưởng í)
Đang mải nghĩ xem có nên nhổ hết đám rau dại này mang về hay không thì Hoè Hoa bỗng nhiên chụp lấy cánh tay của 7361 mà ôm chặt.
Mắt nàng đã hoe đỏ, cắn môi nói: “Ngươi thật ngốc, người ta ức hiếp ngươi, ngươi phải ức hiếp lại chứ! Đã không sợ chết rồi, còn sợ cái gì nữa? Ta còn thắc mắc sáng hôm qua ngươi sao tự nhiên lại mang túi thơm đến tặng ta, ai dè đến đêm lại nghe người ta nói ngươi nhảy sông…”
Hoè Hoa nói xong lại bật khóc, tiếng khóc hoà cùng tiếng mắng. Nàng mắng Trương thị, mắng Vương Minh Vũ… mắng đủ cả, cuối cùng còn mắng Lý Tiểu Mãn nhu nhược vô dụng.
Tiếng khóc mắng của nàng bên tai làm 7361 không thể không rời sự chú ý khỏi đám cỏ dại. Cậu đứng lặng một hồi, bỗng cảm thấy nơi ngực mình dâng lên một cảm giác chua xót lạ lùng.
Ngẩn người giây lát, cậu đưa tay sờ lên ngực, không hiểu vì sao mình lại có cảm giác như vậy.
Mãi cho đến khi tiếng khóc của Hoè Hoa dần nhỏ đi, 7361 vẫn không tìm ra được đáp án.
Khóc một trận xong, Hoè Hoa lại thấy ngại ngùng. Nàng lau nước mắt, mang theo giọng còn nghèn nghẹn mà dùng sức cất lời: “Tiểu Mãn, ngươi đừng như vậy nữa. Nương ta nói, thà sống nhục còn hơn chết vinh, ngươi phải cứng cỏi lên, đừng để mặc cho người ta bắt nạt nữa.”
Gương mặt 7361 vẫn giữ nguyên vẻ bình thản muôn thuở, nghe lời của Hoè Hoa, cậu khẽ nhớ lại mùi vị của những chiếc bánh bột thô mình vừa ăn, rồi gật đầu đồng tình: “Ta biết rồi, sẽ không như thế nữa.”
Thấy nét mặt của 7361 không giống như đang đùa, Hoè Hoa thoáng thở phào nhẹ nhõm, nhưng chẳng mấy chốc nàng lại bắt đầu lo lắng cho cậu.
“Vậy sau này ngươi định làm thế nào? Dẫu sao cũng phải ở lại nhà họ Vương, nếu bọn họ còn bắt nạt ngươi, một mình ngươi chắc chắn không thể đánh lại…”
7361 thuận theo lời nàng, nghiêm túc suy nghĩ về đám người trong nhà họ Vương. Từ ký ức của Lý Tiểu Mãn, cậu tính toán một lượt sức lực của từng người, cuối cùng đi đến kết luận: cả nhà họ Vương cộng lại cũng không sánh được với một con trùng đào đất.
Cậu nhớ lại lúc còn ở căn cứ, cứ cách một thời gian cậu lại phải đi xử lý đám trùng đào đất phiền toái đó. Những con trùng to bằng ba người ôm, cậu chỉ cần một nhát xẻng là xử lý gọn gàng.
Vì vậy, cậu rất nghiêm túc đáp lại lời của Hoè Hoa.
“Đánh được.”
Hoè Hoa đang trăn trở, nghe thấy câu trả lời của 7361 thì ngây người ra.
Không phải vì cậu nói những lời nghe thật xa vời thực tế, mà là vì đối phương lần này lại nghĩ đến việc phản kháng. Nên biết rằng trước đây, những lời này nàng đã nói không biết bao lần, nhưng lần nào cậu cũng đáp lại rằng: “Không được đâu, là ta có lỗi với nhà họ Vương… Hơn nữa, ta chẳng còn nơi nào để đi…”
Lời lẽ ấy từng khiến nàng tức giận lẫn đau lòng, vừa giận Tiểu Mãn nhu nhược, lại vừa thương cảm cho nỗi khổ mà cậu phải gánh chịu.
Giờ nghe thấy lời này từ bằng hữu mình, Hoè Hoa kinh ngạc hỏi: “Ngươi nói thật sao?”
“Ừ.”
Cho rằng Lý Tiểu Mãn sau khi rơi xuống nước đã nghĩ thông suốt, Hoè Hoa bèn bật cười.
Nàng kéo tay 7361, nói: “Ừ, Tiểu Mãn, ngươi nghĩ được như thế thì ta yên tâm rồi. Tóm lại, ngươi phải cứng rắn lên. Nếu bọn họ quá đáng quá, chúng ta có thể tìm đến thôn chính. Ta không tin trên đời này lại không có nơi nào phân xử lẽ phải!”
…
Hai người trò chuyện thêm đôi câu, đa phần là Hoè Hoa nói còn 7361 chỉ im lặng lắng nghe, cho đến khi người nhà gọi Hoè Hoa trở về.
Giờ chỉ còn lại một mình 7361.
Cậu tất nhiên không định quay về nhà họ Vương. Nơi đó khiến cậu cảm thấy rất ồn ào, mà hơn hết, bên ngoài có quá nhiều điều mới lạ khiến cậu cảm thấy hứng thú.
Trước tiên, cậu nhổ mấy bụi rau dại mà khi nãy đã ngắm nghía hồi lâu, tiện tay ngắt một chiếc lá nhét vào miệng.
Nhai vài lần, cậu cảm thấy cũng không đến nỗi khó ăn, dù vẫn kém xa so với chiếc bánh bột thô buổi sáng.
Cậu biết những thứ này cần được chế biến lại. Trong ký ức của Lý Tiểu Mãn, những loại rau dại này khi luộc hoặc xào sơ qua, đều là món ngon.
7361 vừa đi vừa nhặt thêm một ít rau dại, trong lúc đó cậu thuận tiện thả tinh thần lực ra để kiểm tra tình trạng đất nơi đây.
Nơi này quả là một vùng đất tốt, cậu lại một lần nữa kết luận.
Cậu hồi tưởng lại những ngày còn ở căn cứ, thời gian chăm trồng rau quả phần lớn đều đổ vào việc cải tạo đất. Các hành tinh hoang mạc đúng như tên gọi của nó, cằn cỗi đến đáng sợ.
Trải qua nhiều cuộc đại chiến liên hành tinh, việc tìm kiếm đất phù hợp cho thực vật sinh trưởng là một việc khó khăn vô cùng.
Giờ đây tận mắt nhìn thấy mảnh đất phì nhiêu này, bản năng của một người máy sinh học khiến 7361 không khỏi nghĩ đến chuyện gieo trồng thứ gì đó.
Dẫu vậy, ý niệm ấy chỉ lướt qua trong đầu, còn sự chú ý vẫn dành trọn cho các loài thực vật xung quanh.
7361 thong thả bước dọc theo con đường làng nhỏ, ánh nắng ấm áp chiếu xuống người, lồng ngực áo phồng căng.
Bên trong cất giấu vô số thứ nhặt được, cậu nhét đủ thứ. Không chỉ có rau dại mà còn có cỏ dại, cành cây. Cứ nhìn thấy bất cứ loại cây nào khác lạ, cậu sẽ tiện tay nhổ một nắm, cây nào trông đẹp mắt còn thử cho vào miệng nếm vị.
Lại thấy một đám hoa vàng li ti không rõ tên, nở rộ giữa những dây leo rậm rạp, quấn quýt trên một hàng rào bằng tre.
7361 ngắt một cành, ngắm nghía một lát rồi định bỏ vào miệng thì bên cạnh chợt vang lên một giọng nói trầm ấm, ôn hòa nhắc nhở.
“Loại đó không ăn được.”
7361 cầm nhành hoa, quay đầu nhìn về phía phát ra giọng nói.
Trong vườn bên kia hàng rào, một nam tử vận áo vải xanh nhạt đang ngồi trên xe lăn*. Thân hình mảnh khảnh, mang theo khí chất thanh nhã đặc trưng của người đọc sách.
Gió nhẹ thổi qua, dường như còn thoang thoảng hương thảo dịu dàng.
Thấy 7361 nhìn mình, nam tử khẽ mỉm cười, nụ cười thanh thoát, chân mày và ánh mắt tựa như dòng suối mát lành giữa trời sao, khiến người đối diện cảm thấy tựa gió xuân thổi qua, vô cùng dễ chịu.
——
Edit: vì là góc nhìn của “người máy” nên 7361 sẽ gọi “cây cỏ” là “thực vật” nha mí ông mí bà, sau này ẻm có hơi người xíu sẽ đổi dần. Còn cái xe lăn ấy tui định dịch là “luân ỷ” cho đúng chất cổ đại. Nhưng mấy bộ khác tui đọc thì thấy mấy nhà khác để nguyên “xe lăn” nên tui bắt chước theo nha. Mấy bà có góp ý gì cứ alo tui nha.