10/11/2024
Xin chào! Tui là Lục Lạc, đây là bộ đầu tiên tui tự solo, vì chưa từng làm cổ đại bao giờ nên xưng hô giữa các nhân vật có hơi rối một chút, nếu có sai xót gì mấy ông mấy bà comment nhắc nhở tui nha, chân thành cảm ơn ạ.
Edit/beta: Lục Lạc
Chương 1: Xuyên qua
Triều đại Đại Thịnh, tại một ngôi làng nhỏ phía nam.
Đúng vào cuối xuân đầu hạ, cơn mưa nhỏ cũng vừa tạnh, gió đêm mang theo một chút lạnh lẽo.
Giờ này, hầu hết mọi nhà đều đã dùng xong bữa tối, chợt vang lên tiếng kêu la hoảng hốt của một nhóm trẻ choai.
“Không xong rồi! Tên goá phu nhà họ Vương đã nhảy xuống sông rồi!”
“Nhanh lên, người đâu!”
……
Nghe thấy tiếng kêu cứu, dân làng vội vã bỏ công việc trong tay, từng nhóm người lục đục chạy về phía bờ sông như lời đứa trẻ chỉ.
Khi đám người tụ tập bên bờ sông, chỉ thấy người mà bọn trẻ nói là nhảy sông giờ đang nằm bất tỉnh bên bờ, toàn thân ướt sũng, khuôn mặt hốc hác, đôi mắt nhắm nghiền, không rõ sống chết.
Thấy cảnh tượng ấy, những người dân vừa mới chạy đến nhất thời không ai dám tiến lên, chỉ có một vài người lớn tiếng kêu lên: “Gọi người nhà Vương gia đến xem…”, “Đi mời trưởng thôn trước đã…”
Cũng có người thầm thì bàn tán về tên goá phu này.
“... Có phải bị nhà họ Vương hành hạ đến mức không chịu nổi không...”
“... Ai mà biết được? Nhưng mà ta thấy cái tên Lý Tiểu Mãn này cũng đáng đời, ai bảo y khắc chết con trai nhà họ Vương chứ, nhà đó muốn làm gì y cũng chẳng có gì quá đáng...”
Một người khác nhỏ giọng hỏi: “Chúng ta có nên lên xem thử không, biết đâu y còn thở?”
Vừa dứt lời, người này liền bị phu quân mình kéo tay áo ngăn lại: “Nhà họ Vương ấy mà, nếu thật sự có chuyện gì, sợ là họ sẽ đổ tội lên đầu chúng ta mất.”
…
7361 tỉnh lại giữa một mớ ồn ào huyên náo như vậy.
Ánh mắt vô hồn của cậu chăm chú nhìn lên bóng cây đen ngòm trên đỉnh đầu, khuôn mặt đẫm nước dần hiện lên tia hoang mang.
Chưa kịp hiểu rõ tình hình, bên tai lại vang lên vài giọng nói.
“Tỉnh rồi, tỉnh rồi! Ta thấy y mở mắt rồi!”
“Chưa chết, y chưa chết…”
Không, y đã chết rồi, 7361 thầm phản bác trong lòng.
Khoảnh khắc cuối cùng trong ký ức của cậu là hàm răng sắc nhọn của một con trùng ngoạm xuống, âm thanh xương cổ bị cắn gãy vẫn còn văng vẳng bên tai. Không ai từng nói với cậu rằng, ngay cả một người máy sinh học sinh ra để làm công cụ của Đế quốc cũng sẽ cảm thấy sợ hãi trước cái chết.
Nhưng mà, có vẻ như cậu lại sống dậy.
Trong đầu cậu bất ngờ tràn ngập những ký ức xa lạ, ào ạt ùa đến khiến đầu óc đau nhói như bị kim đâm, khiến 7361 nhíu mày chặt hơn.
Cậu quả thật chưa chết, chỉ là sống lại theo một cách ký sinh lên thân xác khác.
Cơ thể cậu đang ký sinh này là một con người – người vừa rồi đã chết chìm dưới dòng nước lạnh lẽo.
Người này tên là Lý Tiểu Mãn, tuổi chừng mười sáu. Một năm trước, thân thể này bị ép gả vào nhà Vương Đại Lực trong làng với danh nghĩa “xung hỷ” cho nhị công tử là Vương Minh Văn.
Đã gọi là xung hỷ, thì tất nhiên sức khỏe của Vương Minh Văn chẳng lành lặn. Lý Tiểu Mãn hiểu rõ nhà họ Vương cưới mình là để kéo dài mạng sống cho người kia, nên y cũng hết lòng tận tụy chăm sóc, nhưng y đâu phải thần y. Chỉ sau hai tháng ngắn ngủi, người phu quân bệnh tật ấy vẫn ra đi.
Sau khi tang sự vừa xong, Lý Tiểu Mãn trở thành quả phu, nhưng địa vị của y ở nhà họ Vương lại trở nên bấp bênh.
Nhà họ Vương cưới y vốn chỉ vì muốn kéo dài hơi tàn cho nhi tử. Giờ người con đã mất, mà gã kế phụ của Lý Tiểu Mãn trước đó lại yêu cầu sính lễ đến năm lượng bạc, khiến nhà họ Vương lâm cảnh “tiền mất tật mang”, chẳng còn ai khác để chút giận ngoài Lý Tiểu Mãn.
Lão phu nhân họ Trương từ đó ngày ngày đều đánh chửi y, thậm chí tất cả công việc trong nhà cũng đều trút hết lên đầu y.
Lý Tiểu Mãn vốn là người cam chịu, từ nhỏ đã quen bị kế phụ hành hạ nên y luôn thuận theo số phận không lời oán trách. Trong lòng y lại tự cho rằng chính mình đã khắc chết người phu quân yểu mệnh, nên đối với sự ngược đãi của nhà họ Vương, y đều xem như lẽ đương nhiên.
Lý Tiểu Mãn sớm tối vất vả lo Lý việc nhà, chưa nói đến việc ăn ở đều là thứ tằn tiện nhất trong gia đình, chỉ trong hơn nửa năm thân thể đã bị bào mòn không còn ra hình dáng.
Nhưng đây chưa phải là lý do chính khiến Lý Tiểu Mãn nhảy sông tự vẫn.
Nguyên nhân thực sự khiến y tìm đến cái chết lại bắt nguồn từ Vương Minh Vũ, đích trưởng tử của nhà họ Vương.
Thê tử của Vương Minh Vũ, Chu thị, đang mang thai, nhưng thai khí không yên ổn, khiến gã phải kiêng cữ nhiều tháng trời. Thèm muốn không chịu nổi, Vương Minh Vũ liền chuyển ánh mắt sang Lý Tiểu Mãn, người tức phu góa bụa trong nhà.
Không chỉ một lần mà nhiều lần quấy rối, thấy Lý Tiểu Mãn chỉ biết trốn tránh không dám lên tiếng, Vương Minh Vũ càng trở nên hung hãng, trơ tráo.
Lý Tiểu Mãn dẫu nhút nhát vẫn nhất quyết không khuất phục, y tuy yếu đuối nhưng thấu hiểu lễ nghĩa, liêm sỉ.
Không đạt được ý đồ, Vương Minh Vũ tức giận đe dọa Lý Tiểu Mãn, rằng nếu y không thuận theo, thì gã sẽ loan tin chính y đã dụ dỗ mình, để cho cả nhà họ Vương phải tin vào chuyện đó mà xử lý y.
Lý Tiểu Mãn bị dọa đến phát hoảng, lòng rối ren không thể bình tâm lại. Lại nghĩ đến suốt một năm qua chỉ toàn là khổ đau, những lời mắng nhiếc, đòn roi, y cảm thấy đời mình không còn lối thoát.
Càng nghĩ càng thấy tuyệt vọng, đầu óc đi vào ngõ cụt. Thừa lúc đêm khuya vắng vẻ, y đã gieo mình xuống hồ nước lạnh lẽo.
Lý Tiểu Mãn – người chịu đủ đắng cay khổ sở – đã chết.
Nhưng rồi, người máy sinh học 7361 sống lại.
7361 nhanh chóng hồi tưởng lại cuộc đời thê lương của Lý Tiểu Mãn, tựa như đang xem một đoạn phim thoáng qua.
Thực chất, cậu không hiểu vì sao nguyên thân lại chọn cách chấm dứt sinh mệnh như thế, cũng như cậu không hiểu vì sao mình lại xuất hiện ở đây.
Ngực bỗng dội lên từng nhịp đập yếu ớt nhưng rõ ràng. 7361 mở to mắt, đưa tay đặt lên nơi ấy mà dò xét.
Một cảm giác lạ lẫm không thuộc về bản thân dường như vẫn còn lưu lại trong thân thể, khiến cậu có chút khó chịu.
Cậu là một người máy sinh học, mà người máy sinh học vốn không cần những cảm xúc phức tạp như con người. Vì lẽ ấy, lần đầu tiên khi 7361 cảm nhận được thứ cảm xúc này, cậu không khỏi thấy mới lạ.
Sau khi chạm nhẹ thêm vài lần, 7361 cảm thấy tư thế nằm trên đất chẳng dễ chịu chút nào, bèn lật mình ngồi dậy.
Động tác của 7361 khiến đám đông xung quanh xôn xao, bật thốt lên một tràng tiếng kinh ngạc.
7361 như chẳng hề để ý, cậu vẫn như thuở ban sơ vừa rời khỏi vỏ trứng mà ngỡ ngàng nhìn ngắm cơ thể này với sự hiếu kỳ vô hạn.
Cơ thể của người máy sinh học vốn khác biệt với loài người, đó là điều cậu đã khắc sâu vào trong tâm thức.
7361 chăm chú quan sát từng bộ phận của thân thể, nhưng chưa kịp suy nghĩ vì sao cổ tay của nhân loại lại mảnh khảnh đến vậy, tưởng như yếu ớt không chịu nổi một cú đập.
Thì một âm thanh ồn ào lại vang lên bên tai.
“Người nhà họ Vương đến rồi, Trương thị cũng tới rồi.”
…
Ngay sau đó là tiếng bước chân vội vã hướng về phía 7361.
“Trời cao ơi, Thánh tổ nương nương phù hộ! Nhà họ Vương chúng ta rốt cuộc đã tạo nghiệt gì đây!”
Cùng với tiếng nói đầy uất ức là một bóng hình mập mạp xuất hiện. nhưng tầm mắt 7361 vẫn chưa rời mắt khỏi cổ tay mình, liền bị người nọ túm lấy cổ áo mà đẩy ngã sang một bên.
Bờ sông rải đầy đá vụn sắc nhọn, 7361 chỉ cảm thấy lòng bàn tay nhói lên từng cơn, nhìn xuống thì máu đã rỉ ra từ lòng tay.
Đau…
Cuối cùng 7361 cũng rời sự chú ý khỏi thân thể mình, khẽ nhíu mày quay lại nhìn kẻ không ngớt lời lải nhải bên tai.
Đó là một phụ nữ nhân loại trung niên. 7361 nhanh chóng tra lại trí nhớ của Lý Tiểu Mãn và nhận ra người này là ai.
Thì ra là Trương thị, mẫu thân của Vương Minh Văn.
Lúc này người phụ nữ ấy vừa túm lấy tay áo cậu, vừa không ngừng mắng nhiếc.
“Cái đồ sao chổi nhà ngươi! Một năm qua nhà ta nuôi ngươi ăn uống vẫn chưa đủ hay sao? Lúc đầu nhà ngươi còn hét giá như hổ rống, một phát đòi hẳn năm lượng bạc! Kết quả cưới ngươi về không những khắc chết nhi tử của ta, giờ ngươi còn định nhảy sông tự vẫn? Nói đi, nhà họ Vương ta đối đãi với ngươi có điểm nào không phải? Làm sao ngươi nỡ làm chuyện khiến thiên hạ chê cười, đâm chọc sau lưng nhà ta thế này…”
Đám đông xung quanh cũng bắt đầu xì xào bàn tán.
Chuyện nhà họ Vương xưa nay ai chẳng biết. Năm lượng bạc vào thời buổi này, đủ để nuôi sống một nhà năm miệng ăn suốt cả năm trời.
Lúc này, thấy Lý Tiểu Mãn chưa chết mà còn nghe Trương thị nhắc đến năm lượng bạc, có kẻ bèn thôi không thương cảm, lại còn thấy lời bà ta cũng không phải là vô lý.
Ai bảo Lý Tiểu Mãn mệnh số xúi quẩy, cưới về để cầu phúc lại không thành, ngược lại còn khắc chết người ta.
Tuy vậy, vẫn có vài người tốt bụng biết lẽ phải, thấy mặt Lý Tiểu Mãn bị Trương thị lay đến trắng bệch thì không nỡ, bèn mở miệng khuyên nhủ.
“Có lẽ Tiểu Mãn chỉ nhất thời nghĩ quẩn. Giờ người không sao rồi, mau mau về nhà thay y phục sớm sẽ tốt hơn.”
“Y nghĩ quẩn?” Trương thị lập tức cao giọng. Dạo gần đây, bà phải chịu đủ thứ ấm ức vì trưởng tức* trong nhà đang có thai, nay chỉ mong mượn cớ này mà trút hết lên đầu Lý Tiểu Mãn, bàn tay bà càng thêm siết chặt, thô bạo hơn.
(*con dâu cả)
“Ngươi cái đồ vô dụng, đồ xui xẻo, nói đi! Nhà họ Vương ta rốt cuộc đã làm gì sau để ngươi phải nghĩ quẩn hả? Ngươi nói đi! Để làng xóm phân xử—á!”
Trương thị chưa kịp nói hết câu thì đã thét lên một tiếng đau đớn.
7361 nắm lấy cổ tay Trương thị, động tác xem chừng nhẹ nhàng, mà bà ta chỉ thấy cổ tay mình đau đớn tưởng như sắp gãy.
“Ngươi…” Trương thị kinh hãi đến mức quên cả lời.
7361 nhẹ nhàng đẩy tay Trương thị ra khỏi người mình rồi buông ra, nhìn thấy ánh mắt trợn trừng của bà ta, cậu khẽ nghiêng đầu, mở miệng nói câu đầu tiên kể từ khi đến đây.
“Vương Minh Vũ muốn cùng Lý Tiểu Mãn lên giường, nhưng y không bằng lòng, thế nên mới nhảy sông.”
Nói xong, 7361 lại ngẫm nghĩ, cảm thấy ký ức của Lý Tiểu Mãn là như vậy, cậu nói chẳng sai.
Xung quanh bỗng chốc lặng ngắt như tờ.
7361 cảm thấy mình đã giải thích xong, liền chỉnh lại áo quần trên người, rồi đứng dậy từ mặt đất.
Đám dân làng xung quanh nghe rõ lời 7361 vừa nói, chỉ là không ngờ những lời ấy lại từ miệng một kẻ xưa nay vốn nhút nhát, dễ bị bắt nạt thốt ra.
Trương thị lúc này mới hoàn hồn, lửa giận bùng lên trong lòng, bà ta thét lên một tiếng rồi nhào về phía 7361: “Ngươi nói xằng bậy gì đó! Ta phải xé rách miệng ngươi!”
Nhưng cú lao tới đó trượt hụt, người đối diện khéo léo né sang một bên khiến bà Trương ngã nhào xuống đất. Điên tiết, bà ta lập tức xoay người lại, túm lấy áo 7361.
Người trước mặt đứng vững như bàn thạch, khiến Trương thị tức tối ngẩng đầu lên, lại bắt gặp đôi mắt lạnh lùng không có cảm xúc nhìn mình.
Bà ta bị ánh mắt ấy nhìn đến lòng khẽ chững lại, nhất thời không dám túm lần thứ hai.
"Đánh ta?” 7361 không hiểu: "Vì sao?”
Rõ ràng cậu đã nói ra điều mà đối phương muốn biết.
Trong đám người có kẻ hiểu chuyện, lên tiếng: “Bà Trương, tôi thấy Tiểu Mãn vốn là người thật thà, chẳng dám nói dối chuyện này đâu. Huống hồ, chuyện này có lợi lộc gì cho danh tiếng của y? Hay là cứ gọi Vương Minh Vũ tới hỏi cho ra lẽ."
7361 nghe thế liền tán đồng, gật đầu: “Bà có thể gọi Vương Minh Vũ ra đây."
“Thật thà?” Trương thị hậm hực nói: "Nhà ai thật thà lại hét giá đến năm lượng bạc? Cái nhà nghèo như y, làm sao sinh ra người thật thà được chứ?” Nói xong, bà ta lại chỉ vào 7361, vừa khóc vừa mắng: “Ta thật là số khổ! Một đứa nhi tử biết chữ, hiểu lễ nghĩa của ta bị ngươi khắc chết chưa đủ, giờ ngươi lại muốn hại trưởng tử của ta! Nhà họ Vương chúng ta rốt cuộc tạo nghiệp gì đây, các vị thôn dân xin hãy phân xử giúp ta…”
Trương thị vừa nói vừa đấm ngực dậm chân, hướng về đám dân làng mà khóc than cầu xin sự thương hại.
Thấy cảnh tượng này, đám đông cũng chẳng ai còn muốn nói đỡ cho Lý Tiểu Mãn nữa.
Nói cho cùng, đây cũng là chuyện nhà họ Vương, đa phần đều đến xem náo nhiệt, một số ít muốn khuyên nhủ Trương thị nhưng lại sợ tính khí bà ta, lỡ dây vào thì phiền phức.
Bờ sông chỉ còn tiếng khóc lóc kể lể của bà Trương.
…
7361 nghiêng đầu nhìn Trương thị một hồi, cảm thấy dường như không còn gì để nói nữa, bèn dời ánh mắt khỏi bà ta.
Cơn gió cuối xuân thổi qua, mang theo một nhành liễu bên bờ sông khẽ đung đưa.
Một bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng nắm lấy một nhành liễu, 7361 chăm chú ngắm nghía lá liễu trong tay, lặng lẽ giải phóng một tia tinh thần lực. Một lúc sau, đôi mắt tròn của cậu hiện lên vẻ ngạc nhiên.
Dù trước đó cậu đã đoán được thông qua ký ức của Lý Tiểu Mãn, nhưng chỉ khi tận tay chạm vào chiếc lá xanh tươi đầy sức sống này, 7361 mới dám chắc chắn.
Đây là thật.
Khác xa với hành tinh hoang vu nơi cậu ở, đất đai khô cằn đến mức bạc trắng, chăm sóc cây cối phải bỏ ra rất nhiều công sức. Còn ở nơi này lại dễ dàng nhìn thấy sắc xanh như lá liễu ở khắp nơi.
Buông nhành liễu trong tay, ánh mắt 7361 vượt qua bờ sông phủ đầy cỏ dại, hướng về những thửa ruộng xanh mướt xa xa, tâm tình hưng phấn đến nỗi mãi không nguôi.
Yết hầu khẽ động, đôi mắt luôn bình thản của 7361 dần sáng lên.
Là đồ ăn.
Rất nhiều đồ ăn!
7361 nuốt nước bọt vô thức, vội vàng bước tới vài bước, định ngắt một nhúm cỏ bồ công anh bên bờ sông.
Nào ngờ, vừa cúi xuống thì trước mắt đột nhiên tối sầm lại, cậu liền ngã nhào xuống đất. Trước khi mất đi ý thức, trong tay 7361 vẫn nắm chặt một nhúm cỏ dại vừa hái được.