Edit/Beta: Lục Lạc

7361 bước ra từ sảnh chính, trong tay xách theo một túi vải lớn.

Túi vải ấy chính là khẩu phần lương thực đủ cho cả nhà họ Vương ăn trong gần một tháng, ước chừng nặng đến cả trăm* cân.

(xấp xỉ 5-60kg Việt Nam)

7361 chỉ nhấc bằng một tay, bước qua bậc cửa chính điện một cách nhẹ nhàng tựa như không.

Trương thị ngồi trong nhà thấy vậy, không tài nào ngồi yên được nữa. Bà như vừa sực tỉnh khỏi cơn mê, chỉ tay vào 7361 mà lớn tiếng quát: “Ngươi làm gì? Ngươi định làm cái gì đây hả?!”

“Làm cơm ăn thôi.” 7316 đáp lại một cách đương nhiên, đồng thời nghiêng người né tránh cánh tay đang giơ ra cản đường của Trương thị.

“Làm cơm? Cơm nước cái gì cơ chứ!”

7316 ngước mắt nhìn sắc trời. Lúc này mới là giữa buổi chiều, còn lâu mới tới giờ cơm tối của nhà nông, cậu nói một cách không chắc chắn lắm: “Ờm... cơm trưa?”

“Đồ sao chổi nhà ngươi! Ta hỏi ngươi chuyện này sao? Ngươi muốn làm loạn phải không? Mau đặt túi xuống cho ta, lương thực trong nhà này đến lượt ngươi động vào sao!”

Trương thị vừa tức vừa hoảng, lời nói gần như loạn cả lên. Bà vung tay đoạt lấy túi vải trong tay 7361, nhưng nghĩ đến sức lực kinh người của đối phương lúc nãy, lần này Trương thị dồn hết sức lực để giật lấy.

Nhưng bàn tay vừa chạm tới túi vải thì 7361 bất ngờ buông ra.

Túi lương thực nặng trăm cân lập tức rơi xuống, sức nặng vượt quá khả năng của Trương thị. Túi vải tuột khỏi tay bà, rơi thẳng xuống, nặng nề mà đập mạnh vào chân bà.

"Ái da!" Trương thị lập tức hét lên một tiếng đau đớn, cả người khom xuống ôm lấy bàn chân bị giáng đau đến tê dại.

Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, Trương thị vội vàng ôm lấy chân khiến cả người loạng choạng, chân trái vấp phải chân phải, lần nữa ngã nhào xuống đất.

Phần mông vốn đã ê ẩm từ lần trước nay lại thêm một phen chịu khổ, khiến bà đau đến mức không ngừng hít vào từng ngụm khí lạnh.

“Ngươi... Hừ... Cái đồ sao chổi! Ngươi muốn hại chết ta đúng không? Ông trời ơi, sao lại sinh ra cái đồ tâm đen ruột độc như thế này, quả thật là bất đạo! Phản rồi, phản rồi...”

Trương thị vừa kêu đau vừa ôm lấy chân không ngừng mắng chửi, lời lẽ oán hận cay độc như đang nguyền rủa.

Lúc này, trên gương mặt vốn bình thản như nước của 7361 cuối cùng cũng có chút biến hóa. Hắn nhíu mày nhìn Trương thị đang ngồi bệt dưới đất, khóc lóc om sòm.

Ồn ào quá, thật sự quá ồn ào.

Khi còn ở căn cứ trên hành tinh hoang vắng, với tư cách là một người máy sinh học, số lần cậu tiếp xúc với con người chỉ đếm trên đầu ngón tay, cũng vì vậy cậu không hiểu rõ con người phàm tục vốn nên có bộ dáng gì.

Nhưng cậu đoán chắc chắn không phải là cái dạng trước mắt này.

7361 không hiểu, tại sao mỗi lần nhìn thấy người này, đối phương lúc thì khóc la ầm ĩ, lúc lại lăn lộn trên đất. Thật khiến cậu cảm thấy rất hoang mang.

Cơn đói lại làm dạ dày cậu réo lên từng hồi trống rỗng, kéo sự chú ý của 7316 trở lại.

Không hiểu cũng không sao, chuyện cấp bách bây giờ vẫn là phải ăn cơm.

Cậu vươn tay ra định cầm túi lương thực lên, nhưng Vương thị thấy vậy liền nhào cả người ra đè lên túi như con thú dữ.

“Ngươi dám chạm vào lương thực này thử xem!”

7361 ngơ ngác: ?

Cậu nghe lời, thật sự đưa tay chạm nhẹ vào.

Trương thị trợn trừng: !

Nhìn bộ dạng thề sống thề chết bảo vệ túi lương thực của Trương thị, 7316 bất đắc dĩ nhún vai thoả hiệp: “Được rồi, nếu bà không muốn ta động vào lương thực, vậy bà đi nấu cơm đi.”

Đói bụng là chuyện lớn, trời đất cũng phải nhường.

Trương thị nghe xong, dường như không tin vào tai mình: “Ngươi nói gì?”

“Ta bảo, bà đi nấu cơm đi.” Nói xong, 7316 bổ sung thêm: “Nhưng tốt nhất là nhanh một chút, ta đói lắm rồi.”

"Ngươi... ngươi..." Trương thị run run ngón tay chỉ vào 7361, không thốt nổi nên lời.

7361 đợi một lúc, thấy bà vẫn không nhúc nhích, liền nghi hoặc hỏi: “Bà không đi sao?”

Trương thị lắp bắp mãi mới nghẹn ra được một câu: “Ngươi dám sai bảo ta sao?”

“Không phải chính bà không cho ta động vào lương thực sao?”

Cơm vẫn phải ăn, nếu Trương thị không cho cậu động vào thì chính Trương thị phải thôi.

Đạo lý đơn giản như vậy, cớ sao đối phương lại mang bộ dạng như chẳng hiểu gì. 7361 bắt đầu cảm thấy người này không thông minh lắm, có lẽ còn bị lãng tai, cứ hỏi lại cậu mãi.

Lần đầu tiên, một cảm giác mới mẻ mang tên “chán ghét” nảy sinh trong lòng người máy sinh học 7361.

Thôi vậy, cậu không chấp nhặt với kẻ kém thông minh.

7316 dứt khoát gạt tay Vương thị sang một bên, sau đó chẳng màng bà phản đối, nhấc túi lương thực lên rồi đi thẳng vào gian bếp bên cạnh.

Kỳ thực điều kiện nhà họ Vương trong làng cũng coi như không tồi, bằng không họ đã chẳng dám bỏ ra tận năm lượng bạc để mua Lý Tiểu Mãn về xung hỷ.

Những nhà khác trong làng, gian bếp chỉ đơn giản là dựng một mái lá che chắn tạm bợ ở góc sân, đã coi như tươm tất rồi.

Nhưng nhà họ Vương lại xây hẳn một gian bếp riêng, có cửa có sổ. Tuy tường đất nện* chẳng thể so với nhà chính, nhưng vẫn tốt hơn rất nhiều so với phần lớn các gia đình trong làng.

(*đất nện: một loại đất truyền thống được làm từ tự nhiên, thường được pha trộn với nước, rơm, cát hoặc vôi để tăng độ bền. Sau đó lại được đầm chặt trong khuôn hoặc giữa các khung gỗ)

Khi gian bếp này được dựng lên, Trương thị vô cùng đắc ý mà khoe khoang khắp thôn, tự hào rằng dù mưa gió lớn thế nào bà vẫn có thể nấu nướng thoải mái. Cửa bếp cũng được bà đặc biệt làm ra, nhiều lần đóng chặt lại để ngăn hai tức phụ trong nhà lén lấy đồ ăn ngon mà bà cất giấu cho trưởng tử.

Giờ đây, chính cánh cửa này lại ngăn cản Trương thị bước vào.

Từ trong bếp, mùi thơm của mỡ chiên bắt đầu tỏa ra. Chẳng cần nhìn cũng biết là người trong đó đang nấu ăn.

Trương thị ngửi thấy mùi liền như phát cuồng mà đập cửa ầm ầm.

“Lý Tiểu Mãn, ngươi còn dám dùng mỡ! Ra đây cho ta!”

Cánh cửa gỗ bị đập mạnh đến rung lên “rầm rầm”, nhưng người bên trong chẳng buồn đáp lại. Tiếng chiên đồ “xèo xèo” vang lên, mùi hương càng lúc càng nồng.

7361 đang làm bánh áp chảo.

Vốn dĩ ban đầu cậu định làm bánh bột thô, nhưng trong lúc lục lọi ký ức của Lý Tiểu Mãn, 7361 đã chú ý đến cách làm bánh này.

Trong bếp có một hũ mỡ lợn mà sáng nay Trương thị chưa kịp mang đi, vừa khéo lọt vào tay 7361.

Là một người máy sinh học có hiệu suất cao, 7316 ngay lập tức nhào bột, cán thành bánh, sau đó không chút khách khí múc một cục mỡ lớn từ hũ cho vào chảo.

Mỡ lợn trắng như tuyết từ từ tan chảy trong chảo sắt, bốc lên làn khói trắng mang theo hương thơm ngào ngạt. Bột bánh được thả vào chẳng mấy chốc đã phồng lên, khi lật mặt liền thấy bên ngoài bánh trở nên vàng óng ánh, khiến người ta nhìn mà không khỏi thèm thuồng.

7361 cũng không nhịn được phải nuốt nước bọt mấy lần, đặc biệt là khi cắn thử một miếng bánh vừa ra khỏi chảo.

Miếng bánh ấy mang theo mùi mỡ thơm ngào ngạt, vỏ ngoài giòn rụm, bên trong dai mềm, thật sự ngon đến mức cậu không tự chủ mà híp mắt lại đầy thoả mãn.

Ăn liền mấy miếng đã hết một chiếc bánh, nhưng tay cậu vẫn không ngừng lại. Chỉ trong chốc lát, cậu đã khéo léo tráng thêm mười chiếc bánh vàng ươm.

Rồi cậu lại lấy bó rau chân vịt cùng mấy quả dưa chuột mà ban sáng đã hái trong vườn, rửa sạch, thái lát, trộn chúng thành món rau sống. Đến khi mọi thứ đã xong xuôi, cậu bày tất cả lên bàn.

Dưa chuột mới hái còn tươi non, rau chân vịt thì xanh mướt, tươi đến mức chẳng cần thêm gia vị cũng đủ ngọt mát. Nhưng khi được rưới thêm chút giấm và dầu mè, món ăn lại càng dậy lên vị thanh giòn, ngon đến khó tả.

7361 cắn một miếng bánh lớn, rồi gắp thêm một đũa rau trộn ăn kèm, tạo ra hương vị hòa quyện đậm đà, mới lạ.

Cậu nhai chậm rãi, cẩn thận thưởng thức từng tầng hương vị.

Lúc này, ngoài sự no nê lấp đầy trong dạ dày, tâm trạng của 7361 cũng tốt đến mức không thể nào tả xiết.

Còn về những tiếng mắng chửi và đập cửa ngoài kia, 7361 đã sớm dùng tinh thần lực phong bế thính giác của mình, không để tâm tới.

Một hơi quét sạch cả bàn thức ăn, 7361 thỏa mãn xoa xoa cái bụng đã hơi căng tròn.

Làm người thật tốt!

Nơi này càng tuyệt vời hơn!

Cậu lại một lần nữa nghĩ thầm.

Khi đã ăn no uống đủ, 7361 đứng dậy mở cửa bước ra thì chẳng thấy bóng dáng Trương thị đâu, không biết bà ta đã bỏ đi lúc nào.

7361 dĩ nhiên chẳng buồn để tâm đến hành tung của Trương thị. Trong tay cậu ôm một túi vải trắng, bước chân khoan khoái rời khỏi nhà họ Vương.

Mặt trời đã khuất dần sau chân trời, những nông dân lao động trên cánh đồng sau một ngày làm việc vất vả cũng lần lượt trở về nhà.

Lúc đi ngang qua 7361, những người này đều không khỏi liếc nhìn cậu với ánh mắt dò xét.

Làng Vương gia* thôn vốn không lớn, chuyện nhà ai xảy ra việc gì, chỉ nửa ngày đã truyền khắp làng, huống hồ là chuyện xảy ra hôm qua ở nhà họ Vương.

(*đúng vậy không nhầm đâu, cái làng này tên Vương gia á, nhưng tui ko biết cốt truyện sau này làng Vương gia với nhà họ Vương có liên quan gì nhau không)

Chuyện quả phu nhảy sông mà không chết, lại còn chỉ đích danh kẻ chủ mưu là đại bá* trong nhà, dù đặt ở đâu cũng đủ chấn động, huống hồ là ở một ngôi làng nhỏ trên núi vốn tin tức đã khép kín như thế này. Sự việc này đủ để những người dân thiếu thốn trò vui trong làng đem ra bàn tán suốt nửa năm trời.

(*anh chồng)

Theo lý mà nói, nếu đã là một trong những nhân vật chính của câu chuyện này, dù có đúng hay sai thì người ta hẳn phải thấy xấu hổ mà không dám gặp ai. Kẻ khí tiết cương liệt* hơn thì có khi còn dùng một dải lụa trắng treo cổ, kết thúc tất cả.

(kiểu người cương trực, chính trực, ngay thẳng. theo t hiểu thì thời xưa ngta ko chấp nhận việc bản thân bị vu oan, hãm hại nên sẽ chọn cách tự sát để chứng minh sự trong sạch.)

Nhưng nói gì thì nói, dù sao thì cũng đúng là Lý Tiểu Mãn đã nhảy sông, chỉ là không chết mà thôi. Vậy mà làm sao giờ lại có thể thản nhiên, không chút cố kỵ mà đi lại ngoài đường như vậy?

7361 nào hiểu được những suy nghĩ lắt léo của người dân trong làng. Cậu chỉ thấy mỗi người gặp cậu đều nhìn cậu chằm chằm.

Đặc biệt là khi trong cậu có tinh thần lực, cậu càng cảm nhận được rõ rệt sự đánh giá, soi mói trong những ánh mắt “kín đáo” ấy.

Thông thường, nếu không cảm thấy nguy hiểm, 7361 sẽ mặc kệ những ánh mắt kì lạ ấy. Nhưng hôm nay cậu vừa được ăn no nên tâm trạng rất tốt, lại vì mới tới đây nên rất hiếu kỳ với mọi thứ xung quanh.

Vậy nên, cậu nhìn thẳng vào một kẻ đang che che  giấu giấu mà quan sát cậu từ xa, nghiêm túc hỏi: “Ngươi nhìn ta làm gì?”

Tiểu tử kia bị bắt quả tang liền giật mình hoảng hốt, ánh mắt lúng túng, giấu đầu lòi đuôi mà phủ nhận: “Ta... Ta đâu có nhìn ngươi!”

"Ngươi có nhìn mà, ngươi vẫn luôn nhìn mãi." 7361 thản nhiên chỉ về phía gốc liễu lớn bên cạnh người nọ, nói tiếp: “Lúc ta rẽ qua đây, ngươi đã trốn sau cây liễu này nhìn ta.”

Tên tiểu tử này chỉ khoảng mười bốn, mười lăm tuổi, hôm qua nghe được chuyện của nhà họ Vương. Hôm nay lại nhìn thấy 7361, hắn bắt chước người khác mang theo tâm lý hóng chuyện mà tò mò ngó qua. Nhưng không ngờ lại bị chính đương sự vạch trần ngay tại chỗ.

Trên mặt thiếu niên thoáng hiện vẻ xấu hổ lẫn bực dọc, nhất là khi nghe đối phương nhắc đến chuyện hắn trốn sau cây liễu để rình trộm.

7361 tự nhiên cũng nhìn ra sắc đỏ ngượng ngùng trên mặt tiểu tử kia, trong lòng dâng lên chút hiếu kỳ: “Ngươi làm sao mà đỏ mặt vậy?”

Mặt trời lúc này đã gần lặn hẳn, nơi này cũng không phải là hành tinh hoang dã trước kia của cậu, chẳng có chuyện bị bức xạ mặt trời khiến mặt cháy đỏ được.

Tiểu tử kia bị hỏi liền quẫn bách dậm mạnh chân rồi vội vàng quăng lại một câu: “Ngươi... ngươi, thật là mặt dày mà!”

Nói xong, không đợi 7361 phản ứng, lập tức quay đầu chạy biến.

7361 đứng yên tại chỗ, nhìn theo bóng lưng khuất dần của tiểu tử nọ, rồi đưa tay lên sờ mặt mình.

Mặt dày? Mặt ta đâu có dày, rõ ràng da mặt của thân thể này rất mịn màng cơ mà.

Cậu sờ thử thêm vài lần nữa, nhưng vẫn không hiểu nổi, cuối cùng đành đổ cho hành vi kỳ quái của con người. Nghĩ vậy, cậu liền thu tay lại, tiếp tục bước đi.

Nhờ có màn náo nhiệt vừa rồi, ánh mắt của người khác nhìn về phía 7361 cũng ít đi nhiều.

7361 lần theo trí nhớ, chầm chậm đi đến một tiểu viện hẻo lánh.

Lúc này trời đã tối hẳn, may thay ánh trăng đêm nay sáng tỏ.

7361 vòng qua giàn hoa nhỏ nở đầy những bông vàng li ti, dừng chân trước cánh cổng gỗ cũ kỹ.

Cậu do dự một chút giữa việc nhảy qua hàng rào hay gõ cửa, cuối cùng chọn gõ cửa.

Gõ xong đợi một lúc lâu mà chẳng thấy ai ra, cậu nhìn lại cánh cửa gỗ, nghĩ rằng mình đã dùng lực quá nhẹ. Vì vậy, 7361 nâng tay gõ thêm vài cái mạnh hơn.

Chưa kịp gõ lần thứ ba.

“Rầm!”

Cánh cửa gỗ mục nát bỗng đổ sập xuống về phía sau, nằm sóng soài trên đất, phát ra âm thanh chát chúa giữa màn đêm yên tĩnh.

Cùng lúc đó, cánh cửa chính của gian nhà phía sau vườn cũng bị đẩy mở.

7361 đứng trước cánh cổng giờ đây trống hoác, ngẩng đầu nhìn về phía người ngồi trên xe lăn dưới ánh trăng.

Cậu lấy từ trong ngực ra một gói vải trắng, giơ lên cao vẫy vẫy, cất giọng hỏi:

“Bùi Nhuận, ngươi có muốn ăn bánh không?”

——

Edit: ẻm thật phá của

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play