"Quế Sinh, đừng làm chuyện ngu ngốc, mau vứt tảng đá đó đi!"
Mọi người đều bị dọa sợ, rối rít ngăn cản nhưng chẳng ai dám đến gần.
Dáng vẻ bây giờ của Dương Quế Sinh thật sự rất đáng sợ, hai mắt đỏ quạch, lỡ như anh ấy mù quáng ra tay giết người thì ngay cả những người đứng ra can ngăn cũng sẽ bị liên lụy, như vậy thì xui biết mấy.
"Tránh ra!"
Dương Quế Sinh đứng bên cạnh Hầu Quế Hoa, lạnh lùng quát bảo Mã Xuân Đào tránh sang một bên.
Mã Xuân Đào ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh ấy, bị dọa sợ giật nảy mình, hoàn toàn tỉnh táo, vội vàng lăn một vòng ra ngoài.
"Con đĩ chết tiệt, bà muốn lột da mày!"
Tai phải Hầu Quế Hoa đã bị cắn đứt, máu chảy ồ ạt. Bà ta hùng hùng hổ hổ bò dậy muốn cắn lại, hoàn toàn không nhận ra nguy hiểm đang ở ngay sau lưng.
"Quế Sinh!"
Có người hốt hoảng kêu lên.
Sau đó là tiếng kêu thảm thiết của Hầu Quế Hoa. Tảng đá kia đập thẳng xuống chính giữa đầu bà ta.
Chất lỏng sền sệt màu đỏ và màu trắng bắn tung toé đầy đất, trên người Dương Quế Sinh cũng bị dính không ít nhưng anh ấy lại cười cực kỳ vui vẻ.
Tất cả mọi người đều sợ ngây người, bầu không khí lặng ngắt như tờ, chỉ còn tiếng cười của Dương Quế Sinh.
Hầu Quế Hoa nằm dưới đất, mặt mũi hoàn toàn biến dạng, đầu cũng bị đập bể.
Hồi lâu sau mới có người nhúc nhích, tiến lên phía trước thử kéo Dương Quế Sinh ra. Anh ấy không hề phản kháng, vẫn cười một cách sung sướng.
Mọi người thở phào nhẹ nhõm, tiến tới kiểm tra hơi thở của Hầu Quế Hoa. Bà ta không còn thở nữa.
"Chết rồi!"
Mọi người lập tức ồ lên, không ngừng than thở vì lúc nãy vừa có chuyện, hiện tại lại có người thiệt mạng. Năm nay nhà Dương Hữu Đức gặp hạn đấy à?
"Xảy ra chuyện lớn rồi, phải báo ngay cho Dương Hữu Đức mới được." Có người nói.
"Sao Quế Sinh lại đột nhiên phát điên vậy? Còn cả Xuân Đào nữa, chẳng lẽ?"
Cuối cùng cũng có người phát hiện ra sự khác thường.
Mọi người trố mắt nhìn nhau, sau đó đồng loạt nhìn về phía Đường Giảo Giảo, đôi mắt lóe lên, trong lòng mỗi người đều tự có suy đoán.
"Liên quan đến thanh niên trí thức Đường ấy, mọi người có nghe thấy..."
Có người nhỏ giọng hỏi, nhưng lúc chuẩn bị nói hai chữ "tiếng lòng" thì tắt tiếng, cổ họng kẹt cứng không thốt lên được nửa chữ.
Những người khác cũng giống vậy.
Tất cả nhận ra bọn họ có thể nghe thấy tiếng lòng của Đường Giảo Giảo nhưng lại không thể nói ra miệng được, có một sức mạnh thần bí nào đó cản trở bọn họ.
Vẻ mặt mọi người thay đổi, trong lòng thầm sợ hãi Đường Giảo Giảo, cảm xúc khi đối mặt với cô cũng rất phức tạp.
Bọn họ muốn hóng chuyện từ chỗ Đường Giảo Giảo, nhưng lại không muốn trở thành người trong cuộc. Dù sao thì từ trước đến giờ cũng chưa ai làm chuyện thất đức như vậy!
Đường Giảo Giảo không biết mình đã trở thành đối tượng mà người dân thôn Dương Thụ vừa yêu vừa hận. Cô đi tới bên cạnh thi thể Hầu Quế Hoa, không chỉ không sợ mà còn cảm thấy thật vui.
Lại thêm một kẻ mất mạng!
Tốt quá!
[Ký chủ nhận thưởng nè!]
Giọng của hệ thống cũng chứa chan vui mừng. Nó vốn không đánh giá cao Đường Giảo Giảo lắm, chẳng qua là vì không đủ năng lượng nên mới bất đắc dĩ phải ở lại đây với ký chủ mềm như cái bánh bao này thôi. Không ngờ cái bánh bao mềm này lại vô cùng mạnh mẽ, mới trở về được một tuần lễ đã hại chết hai kẻ thù rồi.
[Mong ký chủ không ngừng cố gắng. Cô làm được nhiều chuyện thì tôi mới có nhiều năng lượng.]
Giọng điệu hệ thống đầy mùi cám dỗ. Bây giờ nó chỉ mới khôi phục được mười phần trăm năng lượng, nếu khôi phục được đến thời kỳ đỉnh cao thì thế giới này sẽ nằm gọn trong tay nó!
[Cậu có nhiều năng lượng thì tôi được lợi ích gì?] Đường Giảo Giảo hỏi.
[Nhiều lợi ích lắm, bây giờ tôi chỉ có thể sưu tầm những tin đồn trong thôn Dương Thụ mà thôi, nếu có nhiều năng lượng hơn thì tôi sẽ hóng được cả những tin đồn ở xa, ví dụ như người nhà ở Thượng Hải của cô. Cô không muốn biết thông tin về bọn họ à?]
Hệ thống rất hiểu cách dụ dỗ con người. Nó nhanh chóng tìm ra được điểm yếu của Đường Giảo Giảo.
Vì quá muốn biết thông tin về Thượng Hải nên cô dứt khoát đồng ý với hệ thống sẽ cố gắng làm việc.
[Thống Tử, cậu biết rõ các tin đồn trong thôn Dương Thụ à?]
Đường Giảo Giảo tò mò hỏi. Trong thôn Dương Thụ có hơn một trăm hộ gia đình, ba bốn trăm người sinh sống, mà mỗi người đều có bí mật riêng của mình.
[Đương nhiên... Trừ một người.]
Giọng của hệ thống nhỏ đi, có chút vô lực. Lúc rảnh rỗi nó thường đi hóng chuyện của người trong thôn giết thời gian, gần như ai nó cũng từng soát một lần rồi, nhưng có một người là tài liệu trống rỗng, chẳng có gì cả.
[Ai vậy?]
[Thẩm Mặc.]
Hệ thống cảm thấy thật có lỗi. Thân là một hệ thống hóng chuyện, thế mà nó lại không hóng được chuyện của người ta, mất mặt chết đi được.
[Có thể là vì Thẩm Mặc kiên cường chính trực nên cậu mới không hóng được chuyện của anh ấy.]
Đường Giảo Giảo không hề ngạc nhiên. Người dân thôn Dương Thụ không một ai là người tốt, vậy nên hệ thống mới tìm được bí mật của bọn. Còn Thẩm Mặc lại là một người đàn ông cương trực, chưa từng làm chuyện xấu nên không có gì phải có tật giật mình.
Nhưng hệ thống lại cảm thấy đó không phải nguyên nhân thật sự, hẳn là vì nó chưa đủ năng lượng để hóng.
Đường Giảo Giảo lặng lẽ trở về khu nhà thanh niên trí thức. Chu Đình Đình vẫn chưa về, có lẽ cô ta đang ở trên núi.
Cô đóng cửa lại rồi vào không gian.
Hệ thống nói với cô rằng thứ này là không gian, chỉ cần cô tích cực hành động thì sau này sẽ nhận được nhiều phần thưởng, không gian cũng càng ngày càng lớn hơn.
Trừ cung tiêu xã và quán cơm ra thì trong không gian đã có thêm một trạm quản lý lương thực, muốn gạo mì dầu muối gì cũng có, trong kho lương đầy ứ lương thực, đủ cho cô ăn cả đời.
Đường Giảo Giảo vui đến mức hai mắt cong lên, cảm thấy sống lại thật tốt.
Sau khi ra ngoài, cô nhìn trời thấy vẫn còn sớm, mặt trời đang toả ánh sáng chói chang trên cao nên định lên trấn trên một chuyến.
Có điều trước đó phải viết thư cái đã.
Đường Giảo Giảo lấy giấy bút ra, suy tư chốc lát rồi đặt bút viết những nét chữ rồng bay phượng múa.
"Gửi cha mẹ kính yêu, chị gái em trai thân mến, đã lâu rồi con không viết thư cho mọi người, không phải con không muốn viết mà là con vừa mới ốm dậy, ốm rất nặng, suýt nữa mất mạng nên bác sĩ bảo con phải bổ sung nhiều chất dinh dưỡng, nếu không sớm muộn gì cũng bị đại đội trả về. Haiz, nếu con không gắng gượng nổi phải quay về thành phố thì hẳn là em trai sẽ xuống nông thôn thay con chứ nhỉ?"
Đường Giảo Giảo cười lạnh một tiếng. Đường Như Nguyệt đã có công việc nhưng em trai Đường Như Phong của cô thì vẫn còn đang ở nhà chờ việc. Trong nhà cô, cha mẹ yêu thương con gái lớn và con trai út, duy chỉ có đứa con giữa là cô đây chẳng khác gì đồ thừa. ( truyện trên app t.y.t )
Cô tiếp tục viết: "Cha mẹ, ở nông thôn rất vất vả, con thật sự không muốn em trai đến đây chịu khổ, chỉ cần con còn chịu đựng được thì chắc chắn con sẽ cắn răng chịu đựng. Nhưng con xuống nông thôn hai năm rồi chưa từng được ăn một bữa no, ngay cả quả trứng luộc cũng chẳng có mà ăn. Gia đình các thanh niên trí thức khác suốt ngày gửi đồ ăn đồ dùng đến cho bọn họ, chỉ có con là phải đào rau củ dại lót bụng. Bác sĩ nói con bị suy dinh dưỡng nghiêm trọng nên mới đổ bệnh.
Cha mẹ, con cần bột mạch nha, lạp xưởng, bột chiên, thịt hộp, còn cần tiền mặt, phiếu lương thực và phiếu vải nữa. Quần áo con đang mặc bây giờ là đồ cũ từ hai năm trước, đã rách nát rồi.
"Chắc bây giờ chị đi làm có tiền lương rồi nhỉ? Em không hối hận vì hai năm trước đã xuống nông thôn thay chị, dù sao thì chúng ta cũng là chị em ruột, giúp đỡ nhau là chuyện đương nhiên, nhưng mà em muốn ăn kẹo thỏ, còn muốn được ăn bánh ngọt Quan Sinh Viên nữa. Chị, chị sẽ mua cho em đúng không?
"Mọi người nhanh lên nhé, bên con không đợi được lâu nữa đâu. Nếu kéo dài thời gian thì con chỉ có thể bệnh nặng bị trả về thành phố để em trai xuống nông thôn thay thôi.
Gác bút ở đây, tạm biệt mọi người, Đường Giảo Giảo yêu cả nhà!"
Đường Giảo Giảo viết một mạch xong bức thư, câu nào câu nấy đều sặc mùi đòi hỏi không hề khách sáo. Trước đây mỗi lần viết thư cô đều báo tin mừng và lấy lòng bọn họ, kết quả chỉ đổi lại được sự máu lạnh và khinh thường. Bây giờ cô thèm vào quan tâm cái thứ gọi là tình thân kia nữa, cô chỉ muốn đòi nợ thôi!
Những người đã nợ cô, cô phải đòi lại cho bằng hết!
Đường Giảo Giảo cẩn thận gấp thư, đổ hồ dán lên dán lại rồi bỏ thư vào gùi, lấy cái đèn pin chuẩn bị lên trấn trên.
Thôn Dương Thụ cách thị trấn chừng mười cây số, một nửa trong đó là đường núi, cả đi cả về phải đi hai mươi cây số, chắc chắn đến khi cô về thì trời đã tối. Nếu là trước đây thì chắc chắn cô không dám đi, nhưng bây giờ có không gian rồi, cô không sợ nữa.
Lỡ gặp nguy hiểm thì cô cứ chui vào không gian là được.
Cô vừa mở cửa ra thì chạm mặt Thẩm Mặc. Anh đang xách một con thỏ hoang.