"Cô chuẩn bị ra ngoài à?"

Thẩm Mặc hơi ngạc nhiên hỏi. Cô gái này to gan thật đấy, hôm nay trong thôn xảy ra nhiều chuyện như vậy mà  trông cô vẫn thản nhiên như chẳng có chuyện gì xảy ra.

"Tôi lên trấn trên gửi thư, tiện thể mua ít đồ." Đường Giảo Giảo cố gắng ngửa đầu lên. Cô cảm thấy lúc nói chuyện nên nhìn thẳng vào mắt người ta thì mới lễ phép.

Nhưng Thẩm Mặc quá cao, cổ cô ngửa đến mỏi mới coi như thấy được mắt anh.

"Vừa lúc tôi có việc cần lên trấn, chúng ta đi cùng đi."

Niềm vui lóe lên dưới đáy mắt Thẩm Mặc. Anh làm bộ không nhìn thấy cô gái trước mặt nhiều lần lén lút nhón chân cho cao lên, thản nhiên đưa thỏ rừng cho cô: "Tôi vừa săn được trên núi."

"Anh giữ lại mà ăn."

Đường Giảo Giảo không muốn nhận vì bây giờ cô không thiếu thịt để ăn.

"Tôi còn một con nữa."

Thẩm Mặc đặt con thỏ rừng xuống đất sau đó xoay người rời đi. Mới đi được mấy bước, anh lại quay đầu hỏi: "Cô không lên trấn à?"

"Có chứ!"

Đường Giảo Giảo nhặt thỏ rừng lên vào phòng cất, nhưng thực tế là cô cất vào không gian.

Sau khi khóa cửa, cô chạy chậm từng bước đuổi kịp Thẩm Mặc. Hai người một trước một sau tiến về phía trước, trên đường nghe thấy tiếng khóc truyền tới từ nhà Dương Kim Lâm. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T

Thẩm Mặc liếc nhìn cô gái sau lưng mình. Anh biết cái chết của Hầu Quế Hoa có điều khó hiểu. Dương Quế Sinh và Mã Xuân Đào bỗng dưng phát điên một cách kỳ lạ, dáng vẻ người dân trong thôn cũng rất khác thường, giống như biết được chuyện gì đó, thế nhưng chẳng ai hé răng nói nửa lời.

Hơn nữa anh phát hiện ra hình như bọn họ rất sợ Đường Giảo Giảo.

Có điều anh không phải người thích xen vào chuyện của người khác. Hầu Quế Hoa chết thì chết, Chu Đình Đình bị làm nhục cũng là trừng phạt đúng tội, nếu không phải Đường Giảo Giảo phản ứng nhạy bén thì người bị hại biến thành cô rồi.

Thẩm Mặc mải suy nghĩ nên vô thức bước nhanh hơn. Chờ đến khi anh hoàn hồn thì mình đã cách Đường Giảo Giảo một đoạn đường khá xa.

Đường Giảo Giảo thở hổn hển đuổi theo phía sau, khuôn mặt bánh bao đỏ ửng lên, trông còn mập mạp hơn cả bánh bao mới ra lò. Ý cười trong mắt Thẩm Mặc càng dày hơn, anh đưa tay ra nói: "Đưa gùi tôi cầm cho."

"Hả?"

Đường Giảo Giảo còn chưa kịp phản ứng đã cảm thấy lưng mình nhẹ bẫng, cái gùi đã nằm trong tay Thẩm Mặc.

Thẩm Mặc đeo gùi lên vai, tốc độ chậm lại nhưng vẫn khiến Đường Giảo Giảo phải đuổi theo mệt mỏi thở dốc, thế là anh đành phải đi vài bước rồi dừng lại chờ người.

Đường Giảo Giảo nghiến răng tiến lên, rất ước ao đôi chân dài của Thẩm Mặc. Người này đi một bước bằng cô chạy ba bước, chân sắp gãy đến nơi rồi.

"Cô đi từ từ cũng được, không cần chạy đâu, đừng sốt ruột."

Thẩm Mặc đưa cho cô một quả rừng màu đỏ bóng loáng, trông như mã não vậy. Quả này là mâm xôi dại, rất thường hay bắt gặp trên núi, quả chín vào tháng năm, ăn vào vị chua chua ngọt ngọt, cực kỳ ngon.

"Anh không ăn à?"

Hai mắt Đường Giảo Giảo sáng bừng lên, quả rừng này rất ngon.

"Tôi ăn rồi."

Thẩm Mặc bật cười, giơ tay ra phía trước làm động tác mời, sau đó ra hiệu cho cô cầm lấy.

Đường Giảo Giảo không khách sáo nữa, đưa tay phủ lên bàn tay Thẩm Mặc để nhận lấy trái cây. Sự chênh lệch kích cỡ lộ ra rõ ràng, tuy trong lòng bàn tay Thẩm Mặc không có nhiều quả nhưng cô vẫn không cầm được hết.

"Để tôi cầm cho, ăn xong cô lại lấy thêm."

Bây giờ đến cả giọng nói của Thẩm Mặc cũng vương chút vui vẻ. Anh chưa từng thấy tay ai nhỏ như vậy.

"Ừm."

Đường Giảo Giảo mắc cỡ đỏ mặt, cầm một nắm rồi ăn từng quả một, nhưng ăn như vậy không đã ghiền, cô muốn bỏ luôn một nắm vào miệng cô. Đường Giảo Giảo liếc sang bên cạnh, thấy Thẩm Mặc không nhìn về phía mình, cô yên lòng giơ tay nhét hết đống quả vào miệng, má căng phồng lên, cứ như giây sau sẽ vỡ ra vậy.

Mâm xôi chất đầy khoang miệng, chỉ cần cắn một cái là vị ngọt tràn lan, quá đã, quá ngon.

Đường Giảo Giảo thỏa mãn ăn hết đống mâm xôi dại, trên môi còn dính chút nước quả. Môi cô vốn màu đỏ, nay dính thêm nước mâm xôi nữa trông càng đỏ hơn. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Thẩm Mặc đã nhìn thấy hành động lén lút của cô từ nãy rồi. Anh thầm buồn cười trong lòng, nhưng khi nhìn thấy đôi môi kiều diễm kia thì lại vội vàng quay đi chỗ khác, ánh mắt tối sầm, cổ họng khát khô.

Lúc nãy anh đi vội quá nên quên mang nước.

Thẩm Mặc cũng bỏ ít quả rừng vào miệng ăn, lại đúng lúc Đường Giảo Giảo duỗi tay qua nên cô bắt hụt, tay hai người còn va phải nhau.

Nhưng mâm xôi dại trôi xuống cổ Thẩm Mặc như chẳng có tác dụng gì, hình như anh càng khát hơn.

Có điều sao tay cô gái này lại mềm thế nhỉ? Giống như không có xương vậy. Thẩm Mặc không nhịn được mà liếc nhìn bàn tay nhỏ bé kia, lại nhanh chóng quay đi chỗ khác, tim đập nhanh hơn.

"Để tôi đi hái thêm một ít nữa."

Thẩm Mặc sải bước đi lên phía trước. Tim Đường Giảo Giảo cũng đang đập như trống. Vừa rồi khi vô tình chạm phải tay anh, cô nhận ra cái tay đó cứng đờ, toàn xương là xương.

[Cô động lòng rồi.] Hệ thống nói bằng giọng chắc nịch.

[Không phải.]

Đường Giảo Giảo thừa nhận đúng là cô có ấn tượng tốt với Thẩm Mặc. Nhưng đó là vì kiếp trước anh từng giúp cô thôi chứ không phải tình cảm nam nữ.

Hệ thống "Xì" một tiếng, vịt chết còn mạnh miệng.

Đến khi sắp tới trấn trên, Thẩm Mặc đột nhiên nói: "Đám Dương Hữu Đức tới kìa, chúng ta tránh đi một chút."

Đường Giảo Giảo lập tức trốn xuống sườn núi, Thẩm Mặc cũng đi theo cô.

Đoàn người Dương Hữu Đức vội vã đi tới, có lẽ vừa nghe người trong thôn báo tin nên Dương Hữu Đức để con trai ở lại, còn mình thì về nhà, mặt mày đen hơn cả đáy nồi.

Nhà bọn họ liên tiếp xảy ra chuyện, chẳng lẽ thật sự là do xui xẻo?

Chờ bọn họ đi xa, Thẩm Mặc mới kéo Đường Giảo Giảo đi lên.

"Đừng sợ, nếu gặp chuyện thì cô có thể gọi điện thoại cho tôi, hoặc lên trấn trên tìm đội trưởng dân binh Đoàn Hồng Ba. Anh ấy là đồng đội của tôi."

Thấy Đường Giảo Giảo im lặng không nói gì, Thẩm Mặc còn tưởng cô bị dọa sợ.

Anh vốn định ngày mai lên trấn trên tìm Đoàn Hồng Ba, nhờ anh ấy tạo điều kiện cho Đường Giảo Giảo nhiều hơn chút. Chắc chắn thằng khốn Dương Kim Sơn kia chưa từ bỏ ý định, Đoàn Hồng Ba lại là đội trưởng dân binh của công xã, vừa lúc có thể đè đầu tên đội trưởng dân binh Dương Kim Sơn kia.

"Vâng."

Đường Giảo Giảo gật đầu, nếu có đại đội trưởng dân binh giúp đỡ thì cô mong còn chẳng được.

Đến trấn trên, hai người tạm biệt nhau mỗi người đi một đường. Thẩm Mặc đi tìm Đoàn Hồng Ba, Đường Giảo Giảo đi gửi thư. Bọn họ hẹn nhau sẽ chờ ở ngã tư cùng về thôn Dương Thụ.

Thẩm Mặc đến gặp Đoàn Hồng Ba, anh ấy hơn anh mấy tuổi, dáng người tầm trung, gần đây đang bận huấn luyện vũ trang nên phơi nắng đen thui. Gặp được đồng đội, Đoàn Hồng Ba rất vui, cứ ôm chặt anh không buông.

"Ngọn gió nào thổi cậu đến chỗ anh thế này!"

Đoàn Hồng Ba cầm cái ấm đi pha trà, còn lục tìm ngăn kéo hồi lâu nhưng không tìm được chút đồ ăn nào. Anh ấy đành xòe tay nhún vai cười nói: "Nhà anh hết đồ ăn rồi, cậu uống chút trà nhé."

Thẩm Mặc bật cười, nói rõ mục đích hôm nay mình đến đây.

"Thanh niên trí thức tên là Đường Giảo Giảo hả? Cậu đang tìm hiểu người ta à? Được lắm thằng nhóc này, không ngờ cậu lại lén lút tìm bạn gái. Sao cậu không dẫn em dâu đến đây?"

Đoàn Hồng Ba đấm nhẹ Thẩm Mặc một cái, đã nhận định Đường Giảo Giảo là bạn gái anh. 

Nếu không thì sao anh lại lặn lội đường xá xa xôi đến đây nhờ anh ấy để ý giùm như vậy?

"Không phải bạn gái, trước đây cô ấy từng giúp em nên làm mích lòng gia đình đại đội trưởng, hơn nữa Dương Kim Sơn có suy nghĩ bẩn thỉu với cô ấy."

Nhắc tới Dương Kim Sơn, mặt mày Thẩm Mặc trở nên lạnh lùng. Nếu không phải quân đội quy định nghiêm ngặt thì chắc chắn anh sẽ giết chết tên súc sinh đó.

"Yên tâm đi, cứ giao em dâu cho anh. Anh ngứa mắt thằng khốn Dương Kim Sơn kia lâu lắm rồi, sau lần huấn luyện vũ trang này anh sẽ đè cổ tên đội trưởng dân binh đó xuống."

Đoàn Hồng Ba vỗ ngực đảm bảo, còn luôn miệng gọi em dâu.

Anh ấy là người ngoài cuộc sáng suốt, biết Thẩm Mặc đối xử với thanh niên trí thức tên Đường Giảo Giảo kia không bình thường.

Thẩm Mặc cũng lười giải thích, nhờ vả xong thì nhanh chóng tạm biệt đồng đội.

"Cậu vội quá vậy? Đã đến chỗ anh rồi ít cũng phải ở lại ăn bữa cơm đã chứ. Anh mời cậu ra quán ăn cơm." Đoàn Hồng Ba giữ anh lại.

"Em không ăn đâu, có người đang chờ em."

"Ai thế? Em dâu hả?"

Thẩm Mặc không đáp.

Đoàn Hồng Ba chớp mắt một cái: "Đi đi, anh không giữ cậu lại nữa, chờ uống rượu mừng của cậu!"

"Anh đừng nói bậy bạ."

Không hiểu Thẩm Mặc bị làm sao mà càng nói càng lộ vẻ khác thường.

Đoàn Hồng Ba thoải mái cười sang sảng, giục anh đi nhanh lên: "Đừng để em dâu chờ lâu sốt ruột."

Thẩm Mặc bối rối trợn mắt lườm anh ấy rồi sải bước rời đi.

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play