[Trưa hôm qua Dương Kim Điền và vợ Dương Quế Sinh đại chiến ba hồi trong ruộng ngô nằm ngay dưới chân núi, tình hình chiến sự khá căng thẳng, quả thật không thể nào nhận ra là hai người này đã vụng trộm với nhau.]
[Bình thường Mã Xuân Đào và vợ Dương Quế Sinh còn thân thiết hơn cả chị em ruột trong nhà, nhưng không ngờ lại không xem nhau như người ngoài đến mức này.]
Mười mấy cô gái được phân công ra đây làm cỏ đều có biểu cảm dần trở nên kỳ lạ, lần lượt quay sang nhìn Mã Xuân Đào và vợ Dương Quế Sinh, còn người tạo ra cục diện như hiện tại là Đường Giảo Giảo đây thì lại không hề hay biết gì, ngoài mặt thì hiền lành nhưng lòng thì đang chửi thầm người ta.
[Có một vấn đề, nếu dựa theo logic này thì có phải Dương Quế Sinh và Mã Xuân Đào cũng vụng trộm với nhau không nhỉ?]
“Tôi không có!”
Mã Xuân Đào không thể nhịn tiếp được nữa phải hét lớn lên, mọi người đều đồng loạt quay sang nhìn cô ta.
“Tôi… Tôi không hề cảm thấy khó chịu gì cả, mảnh đất này để tôi giải quyết là được rồi, Đường Giảo Giảo, cô qua bên kia đi!”
Mã Xuân Đào vội vàng tự cứu lấy mình, cô ta cho rằng tiếng lòng của Đường Giảo Giảo chỉ có một mình cô ta nghe được thôi, chắc chắn không ai nghe được hết, cô ta không thể tiết lộ chuyện này.
Cô ta tặng cho vợ của Dương Quế Sinh - Lưu Đào Hoa một ánh mắt lạnh lùng, đồ gái điếm, dám đến chỗ cô ta giật chồng trắng trợn như thế, đợi đó đi!
“Ồ, biết rồi!”
Đường Giảo Giảo ngoan ngoãn đứng sang một bên, cô vốn rất xinh đẹp, ngoan ngoãn, giọng nói lại dịu dàng, hơn nữa còn có một gương mặt tròn trịa trắng nõn, vừa nhìn là biết là một cô gái rất dễ bị bắt nạt.
Trên thực tế nếu như không được sống lại thì quả thật cô cũng là một người ai cũng có thể đụng vào. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T
Kiếp trước cô chỉ sống được đến năm hai mươi mốt tuổi, mười bảy tuổi tham gia vào đại đội của thôn Dương Thụ thay chị gái mình, hai năm sau bị hãm hại và thất thân vào tay con trai của đại đội trưởng, cuối cùng bị ép phải gả qua đó, sau khi kết hôn thì bị cả gia đình nhà chồng ngược đãi, chết rất thê thảm.
Hôm nay là ngày thứ hai sau khi cô được sống lại, Đường Giảo Giảo đã thích ứng được với tiếng kêu oai oái bên tai rồi, thứ đó tự nói mình là hệ thống hóng chuyện, ngày nào cũng chia sẻ những chuyện nhảm nhí trên trời dưới đất trong thôn với cô, không phải là vụng trộm thì là trộm gà, hơn nữa thì có cha chồng tằng tịu với con dâu, ban đầu cô còn thấy xấu hổ nhưng bây giờ đã có thể bình tĩnh lắng nghe những câu nói đầy ý nghĩa sâu xa của hệ thống rồi.
Chỉ là Đường Giảo Giảo luôn thấy khó hiểu, Mã Xuân Đào và Lưu Đào Hoa vừa định bắt tay cùng ức hiếp cô, bắt một mình cô phải giẫy cỏ (*) hết phần đất của cả ba người, sao bây giờ lại đột nhiên trở nên tốt lành như vậy cơ chứ?
(*) Giẫy cỏ: Vạt cỏ cho sạch hoặc vạt đất cho phẳng bằng xẻng, cuốc.
“Cô đứng đây õng ẹo cho ai nhìn thế? Ở đây không có đàn ông đâu, còn không mau xuống đây làm việc đi!”
Mã Xuân Đào lên tiếng mắng, mặc dù không chỉ rõ là ai nhưng mọi người đều biết cô ta đang mắng Lưu Đào Hoa, lòng ai nấy cũng hoang mang như Đường Giảo Giảo vậy, nói cho cùng thì hai người này cũng đã dùng chung một người đàn ông, sao mới chớp mắt đã trở mặt với nhau rồi?
Lưu Đào Hoa trừng mắt với Đường Giảo Giảo nhưng cuối cùng cũng bỏ qua vì con tiện nhân này không dám nói ra sự thật.
Cô ta cũng giống những người khác, cũng cho rằng chỉ có mình là con cưng của trời nên mới sở hữu dị năng đặc biệt có thể lắng nghe tiếng lòng của người khác, Đường Giảo Giảo nhát gan như thế, chắc chắn sẽ không dám ăn nói lung tung gì đâu, chỉ cần sống chết không thừa nhận là xong chuyện thôi.
“Cô lên cơn điên gì thế, nuốt pháo vào mồm rồi mới ra ngoài à?” Lưu Đào Hoa mắng lại.
“Con đĩ kia, đàn ông của bà đây mà mày cũng dám đụng vào, tao đánh chết con đĩ điếm lẳng lơ, lòng dạ ác độc nhà mày!”
Mã Xuân Đào nhào sang đó giáng một bạt tai xuống.
“Con mắt nào của cô nhìn thấy cơ chứ, bà đây sống trong sạch…”
[Thì ra là do của Lưu Đào Hoa lớn hơn Mã Xuân Đào cơ à, chẳng trách, Dương Kim Điền thích mút đến thế cơ mà.]
Đường Giảo Giảo nghe những chuyện bên lề mới mà hệ thống kể lại một cách rất hưởng thụ, Dương Kim Điền có sở thích gặm mút, mà cơ thể của Mã Xuân Đào thì gầy trơ xương cả ra, Lưu Đào Hoa thì đầy đặn hơn nhiều, đương nhiên là thu hút được Dương Kim Điền rồi.
“Lưu Đào Hoa, tao lột da con đĩ nhà mày ra!”
Mã Xuân Đào hoá cơn giận thành động lực, lập tức leo lên cưỡi lên người Lưu Đào Hoa, tiếng quần áo bị xé rách vang lên xẹt một tiếng, toàn bộ cảnh xuân lập tức lộ hết ra ngoài.
Lưu Đào Hoa không cam tâm chịu cảnh yếu thế, chẳng lâu sau đã chuyển bại thành thắng, xé rách quần áo của Mã Xuân Đào, những cô gái khác chỉ giả vờ đứng can ngăn nhưng thật sự thì ngay cả tay còn chưa chạm được vào hai người họ, chỉ la lên vài tiếng cho có lệ: “Đừng đánh nữa!”
Cuối cùng khi đại đội trưởng Dương Hữu Đức đến thì mắng Mã Xuân Đào một trận, nhưng khi quay sang Lưu Đào Hoa thì giọng điệu lại dịu dàng, nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Đường Giảo Giảo nghiến chặt răng, cố gắng kìm nén cơn giận của mình xuống, kiếp trước chính ông ta là người đã ép cô phải gả qua đó, còn giúp cả nhà họ ngược đãi cô nữa. ( truyện trên app t.y.t )
Hệ thống lại tiếp tục kể lại những bí mật của Dương Hữu Đức.
[Chẳng trách Dương Hữu Đức lại đối xử với Lưu Đào Hoa dịu dàng như thế, hai người họ cũng tằng tịu với nhau rồi còn gì, hôm qua trước khi mây mưa một phen với Dương Kim Điền ở ruộng ngô thì Lưu Đào Hoa đã làm xong một hiệp với Dương Hữu Đức ở nhà trước rồi.]
Đường Giảo Giảo phải khâm phục Lưu Đào Hoa sát đất rồi đấy, chẳng trách lần nào Lưu Đào Hoa cũng được làm việc nhẹ nhàng nhất, Dương Kim Điền lại là nhân viên ghi điểm của thôn, Dương Hữu Đức là đại đội trưởng, ai cũng là người có quyền trong cái thôn này cả, người đàn bà này biết chọn người để bán thân quá nhỉ!
Sắc mặt Dương Hữu Đức thay đổi ngay, quay sang nhìn Đường Giảo Giảo với ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống cô, trong lòng nảy lên ý định đưa cô đến nông trường để cải tạo, nhưng sau đó lại nghĩ không biết Đường Giảo Giảo đã biết được bao nhiêu chuyện, lỡ đến nông trường rồi lại ăn nói lung tung thì sẽ ảnh hưởng xấu đến hình tượng của ông ta mất.
Vẫn nên cho ở yên trong thôn Dương Thụ là tốt nhất, sau đó sẽ khiến nữ thanh niên trí thức này vô tình mất mạng là xong.
Cũng may là chỉ có một mình Dương Hữu Đức có thể nghe được tiếng lòng của thanh niên trí thức này thôi, ông ta đang thầm vui mừng vì sự may mắn này nên không hề chú ý đến ánh mắt kỳ lạ của những người xung quanh đang nhìn mình.
Dương Hữu Đức không hài lòng với Lưu Đào Hoa, từ lâu đã bảo cô ta cắt đứt quan hệ với Dương Kim Điền rồi, cô ta ngoài mặt thì đồng ý rất vui vẻ nhưng sau lưng thì lại vẫn tiếp tục bám lấy Dương Kim Điền, đúng là một con đàn bà lẳng lơ.
Lưu Đào Hoa cúi đầu, lòng vô cùng hoảng loạn, sợ hãi, mỗi lần cô ta qua lại với nhân tình đều rất cẩn thận, sao Đường Giảo Giảo lại biết thế?
Cũng may là người khác không nghe được!
Động tĩnh bên này đã thu hút khá nhiều thôn dân đến, vây lấy thành từng vòng từng vòng, chật như nêm cối, trong số những người đang vây ngoài kia cũng có chồng của Lưu Đào Hoa - Dương Quế Sinh và một trong những nhân tình của cô ta, Dương Kim Điền.
Mặt Dương Kim Điền tối sầm lại, ánh mắt nhìn sang Dương Hữu Đức chất chứa đầy sự phẫn nộ và bất công, lão già ấy cậy vào quyền lực của đại đội trưởng để ép Đào Hoa, rồi sẽ có một ngày anh ta sẽ cho ông ta đẹp mặt.
Dương Quế Sinh núp phía sau cây đại thụ, không để ai phát hiện ra mình, vóc dáng của Dương Quế Sinh khá nhỏ bé, mặt mày đã tái nhợt, không thể làm gì ngoài nghiến chặt răng, ngón tay gầy gò bấu chặt lấy vỏ cây đến nổi đầu ngón tay tứa cả máu.
[Chậc chậc, Dương Hữu Đức đúng là không biết liêm sỉ là gì, lần nào cũng hỏi là mình được hơn hay là Dương Kim Điền được hơn, nhưng mà ngặt nỗi mỗi lần chỉ có ba phút, bản thân ông ta không biết tự lượng sức mình sao? Hơn nữa nếu như ông ta được thì Lưu Đào Hoa đâu cần phải tìm đến Dương Kim Điền để giải tỏa nỗi niềm chứ.]
Đường Giảo Giảo đứng dưới bóng râm, điên cuồng châm biếm những chuyện mình vừa nghe hệ thống kể lại, dù sao thì cũng không ai nghe thấy, cô muốn nghĩ gì mà chả được.
Con ngươi của mọi người xung quanh đồng loạt co lại, ai nấy cũng dùng ánh mắt khinh bỉ để nhìn Dương Hữu Đức, thì ra chỉ có ba phút thôi à, đúng là vô dụng!
Dương Kim Điền đắc ý ngẩng cao đầu lên, tất cả đàn ông của thôn Dương Thụ cộng lại hết cũng không giỏi bằng anh ta.
[Ấy, không ngờ Dương Hữu Đức cũng từng có quan hệ với Mã Xuân Đào đấy, ấy chà chà, sao cứ loạn cào cào lên thế này.]
Tam quan của Đường Giảo Giảo sắp sụp đổ rồi, đây không chỉ đơn giản là chuyện tình tay bốn nữa mà nó rối tung đến mức phải gọi là hiếm khi được gặp luôn đấy, cho dù có nghĩ thế nào cũng không phân biệt rõ được, sao kiếp trước cô lại không phát hiện ra thôn Dương Thụ này lại phóng khoáng đến thế chứ.
Nét đắc ý của Dương Kim Điền lập tức biến thành phẫn nộ, anh ta có thể làm bậy ở bên ngoài nhưng đầu của anh ta tuyệt đối không được xuất hiện cặp sừng nào hết!
“Con đĩ này!”
Dương Kim Điền trở tay giáng ngay một cái tát lên mặt người vợ Mã Xuân Đào của mình khiến cô ta lăn ra đất, sau đó la hét xông về phía Dương Hữu Đức: “Tôi phải giết chết ông!”
Ngủ với Đào Hoa của anh ta thì thôi đi, bây giờ ngay cả vợ anh ta cũng không tha, lão già khốn nạn đáng chết!
“Mày bị điên rồi sao? Buông tay ra, đệt mẹ ông đây là chú của mày đấy thằng bất hiếu phản nghịch kia!”
Dù gì Dương Hữu Đức cũng đã hơi lớn tuổi nên chẳng bao lâu đã bị Dương Kim Điền leo lên người đánh cho túi bụi, một lúc sau thì mặt mày như mới bị tạt sơn lên, các đốm hồng, trắng, xanh phủ đầy mặt.