Đường Giảo Giảo còn tìm thấy không ít tiền giấy và tem phiếu trong ngăn tủ, nhưng tiếc là tem phiếu toàn là của hai năm sau, tiền giấy dùng được cũng hơn năm trăm, cộng thêm của quán cơm nữa là trong tay cô có hơn một nghìn ba trăm tiền mặt.

Cô phải tranh thủ lúc rảnh lên thị trấn một chuyến, viết thư đòi tiền đòi phiếu đòi vật tư gửi cho gia đình, cô cực khổ mệt nhọc ở nông thôn còn Đường Như Nguyệt thì hưởng phước ở thành phố, dựa vào đâu chứ!

Mấy cái tội này nên để Đường Như Nguyệt chịu mới đúng, họ phải đền bù cho cô.

Đường Giảo Giảo ăn hai bát cơm trong quán cơm, còn ăn hai miếng thịt kho rệu to, ăn tới no căng mới ra ngoài, chậm rãi đi làm.

Dương Hữu Đức không có ở đây, nghe nói Dương Kim Sơn sùi bọt mép, thầy lang nói ông ấy không chữa được nên Dương Hữu Đức đã tìm vài tên thanh niên trai tráng, dùng ván cửa khiêng gã lên trạm y tế thị trấn.

“Dạo này nhà của đại đội trưởng không được bình yên nhỉ, Kim Phượng chơi dưới nước chết đuối, Kim Sơn lại ra nông nỗi này, Lão Thất nói rất có thể sau này sẽ trở thành thái giám đấy!”

Lão Thất là thầy lang, họ Dương, đứng thứ bảy trong nhà nên mọi người gọi ông ấy là Dương Lão Thất.

“Có phải nhà Hữu Đức rước phải thứ gì không sạch sẽ rồi không?”

“Suỵt, Hầu Quế Hoa đến rồi!”

Tiếng nói chuyện chợt nín bặt, mọi người giả vờ như đang làm việc, Hầu Quế Hoa đen mặt đi qua, liếc nhìn Đường Giảo Giảo suốt, ánh mắt không mấy thiện cảm.

Con trai nhỏ sùi cả bọt mép rồi mà vẫn kiên quyết đòi cưới Đường Giảo Giảo, bà ta chỉ đành đồng ý, nhưng phải cho con hồ ly tinh này biết tay trước, đừng tưởng quyến rũ Kim Sơn thần hồn điên đảo rồi thì có thể qua ải mẹ chồng bà ta đây.

Đường Giảo Giảo cúi đầu, giấu đi nỗi căm hận trong đôi mắt.

Kiếp trước Hầu Quế Hoa hành xác cô không ít, lúc Dương Kim Sơn đánh cô, người đàn bà ác độc này vót gậy, còn ở bên cạnh la lối dọa nạt, sợ Dương Kim Sơn ra tay quá nhẹ.

[Thống Tử, con mụ chằng này có tin gì để hóng không?]

Một lát sau, hệ thống mới kêu gào, chia sẻ tin đồn về Hầu Quế Hoa làm tam quan của Đường Giảo Giảo vỡ nát.

[Dương Kim Sơn bú sữa tới mười bốn tuổi, cái nhà này toàn là lũ biến thái nhỉ, không biết trai lớn tránh mẹ, gái lớn tránh cha ư?]

[Dương Hữu Đức làm bậy ở bên ngoài, Hầu Quế Hoa không ngăn nổi bèn giở trò sau lưng, trời ạ, con trai lớn chết yểu của Mã Xuân Đào là bị Hầu Quế Hoa vứt vào hố phân, không phải đứa con trai lớn đó là con của Dương Hữu Đức sao, bà ta đúng là ác quỷ.]

Mặt của Đường Giảo Giảo trắng bệch, thật không ngờ Hầu Quế Hoa lại dám ra tay tàn nhẫn với cả một đứa bé. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T

Sắc mặt Hầu Quế Hoa có sự thay đổi lớn, giơ tay lên định dạy dỗ Đường Giảo Giảo nhưng lại có người nhanh hơn bà ta, là Mã Xuân Đào đã phát điên.

“Tôi giết bà, bà trả con trai lại cho tôi, con rắn độc bà, tôi phải giết bà!”

Mã Xuân Đào gầy còm còn Hầu Quế Hoa thì lực lưỡng, theo lý thì đánh không lại.

Nhưng không thể khinh thường một người mẹ đang căm phẫn, Mã Xuân Đào cứ như không tiếc mạng vậy, quật Hầu Quế Hoa ngã xuống đất rồi ngồi lên, bấu véo cắn xé, người bên cạnh cũng không tới kéo ra.

Họ đều cảm thấy Hầu Quế Hoa quá ác độc, thù oán của người lớn thì liên quan gì tới trẻ nhỏ chứ, một bé trai lúc chết mới có ba tuổi, người cả thôn tìm giúp nguyên ngày mà cũng tìm không ra, cuối cùng lại tìm thấy dưới hố phân trong thôn.

Mọi người đều cho rằng đứa bé sơ sẩy rơi vào hố phân chứ chẳng ai nghĩ là Hầu Quế Hoa làm.

“Thứ tạp chủng đó chết là đáng đời, ai bảo mày quyến rũ Hữu Đức, mày là thứ lẳng lơ không biết xấu hổ!”

Hầu Quế Hoa cật lực phản kháng, còn nói năng hùng hồn.

Bà ta biết hết mấy chuyện Dương Hữu Đức làm ở bên ngoài, nhưng bà ta không hận chồng mà chỉ hận mấy con hồ ly tinh bên ngoài quá dâm đãng, câu mất hồn của chồng bà ta.

“Bà đền mạng cho con trai tôi!”

Mã Xuân Đào điên tiết hơn, cắn lỗ tai Hầu Quế Hoa, Hầu Quế Hoa la như heo bị chọc tiết, máu chảy xuống, mấy người kia sợ có án mạng nên chạy qua kéo ra.

Thế nhưng Mã Xuân Đào lại sống chết không nhả, cuối cùng cắn đứt luôn một bên tai của Hầu Quế Hoa.

“Hạng đàn bà ác độc, tôi cắn chết bà, ha ha ha...”

Mã Xuân Đào điên loạn cười lớn rồi nhai nát luôn nửa cái lỗ tai đầm đìa máu, gương mặt và người cô ta toàn là máu, trông âm u đáng sợ làm mọi người đều sợ sệt lùi lại.

Lúc biến loạn vừa bắt đầu, Đường Giảo Giảo đã thành thạo rút lui tới dưới bóng cây, không biết có phải dạo này người trong thôn Dương Thụ uống lộn thuốc hay không mà cứ vô duyên vô cớ nổi điên suốt thôi.

Nhưng đây lại là chuyện tốt đối với cô, người ở thôn này cắn nhau là tốt nhất, con què con bị thương mới hay.

[Thế mà Mã Xuân Đào lại biết con trai lớn là do Hầu Quế Hoa hại chết, có lẽ là kìm nén lâu ngày nên bị điên nhỉ.]

Đường Giảo Giảo thầm mỉa mai, cô vốn không nhận ra có liên quan tới mình, tiếp tục nghe hệ thống kể chuyện của Hầu Quế Hoa, chuyện của con mụ chằng này không những to mà còn cực kỳ ghê tởm.

[Đệt đệt, Dương Quế Sinh không thể giao hợp, vậy mà là do Hầu Quế Hoa hại.]

Các thôn dân sang chấn tinh thần, mặc kệ Mã Xuân Đào và Hầu Quế Hoa luôn, tập trung nghe tin đồn.

[Hầu Quế Hoa và mẹ của Dương Quế Sinh không ưa nhau hồi còn con gái, mẹ của Dương Quế Sinh sinh ra con trai trước, Hầu Quế Hoa ghen tức nên lén bỏ thuốc âm hàn cho Dương Quế Sinh hồi nhỏ.]

[Dương Quế Sinh hồi nhỏ bệnh nặng một trận là vì uống thứ thuốc này, Hầu Quế Hoa quá ác độc, hủy hoại cả đời của người ta.]

[Chẳng trách Lưu Đào Hoa tìm nhiều nhân tình thế mà Dương Quế Sinh cũng không nói gì, vì anh ta bị liệt dương.]

Đường Giảo Giảo thấy thương xót cho Dương Quế Sinh không gì bằng, tôn nghiêm của một người đàn ông còn chưa mọc mầm đã bị Hầu Quế Hoa bóp chết, chỉ vì ghen tức người ta sinh con trai trước mà người phụ nữ này tàn nhẫn thật sự, chẳng trách con gái bà ta sinh ra không phải thứ tốt lành gì.

Các thôn dân cũng nghĩ như vậy, bị tuyệt tử tuyệt tôn, nếu mà là họ thì họ nhất định phải giết chết Hầu Quế Hoa.

Đường Giảo Giảo vẫn đang nhiều chuyện với hệ thống.

[Dương Quế Sinh cũng thảm quá đi mất, bị Hầu Quế Hoa hủy hoại cả đời, vợ còn bị Dương Hữu Đức ngủ, kiếp trước anh ta đào mồ mả tổ tiên của hai người này hay gì?]

Các thôn dân lặng lẽ gật đầu, đúng là thảm thật.

Họ nhìn xung quanh, không thấy đương sự Dương Quế Sinh thì vô thức thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng họ không biết Dương Quế Sinh đang ở gần đấy, vì vấn đề sức khỏe nên anh ấy chưa từng đi đâu một mình, cũng không nói chuyện với người khác, trông có vẻ lầm lì u uất.

Anh ấy đã nghe thấy tất cả.

Mặt của Dương Quế Sinh trắng bệch như xác chết, không chút huyết sắc, anh ấy nhìn chằm chằm Hầu Quế Hoa trong cuộc hỗn chiến, ký ức đã chết nay sống lại.

“Quế Sinh, cái này ngon, thím bỏ vào rất nhiều đường!”

Hầu Quế Hoa bưng một bát canh dụ anh ấy uống, quả thật món canh đó rất ngọt, anh ấy uống một hơi hết cạn, còn liếm sạch bát nữa.

Nhưng tối đó anh ấy sốt cao, ba ngày ba đêm mới hạ sốt, sau đó anh ấy phát hiện hình như cái đó của mình đã ngừng phát triển, luôn trong trạng thái lúc còn nhỏ.

Vì chuyện này mà anh ấy phải chịu đủ thứ lời cười chê ngay từ nhỏ, người trong thôn đều cười anh ấy là thái giám, anh ấy không cưới được vợ, vừa hay có cặp cha và con gái tới thôn xin ăn, cha mẹ anh ấy đã bỏ ra năm mươi đồng cưới cô gái đó, chính là Lưu Đào Hoa.

Nhưng anh ấy bị liệt dương, dù có cố gắng thế nào cũng không cương được, Lưu Đào Hoa không chịu nổi sự trống vắng nên đã gạ gẫm rất nhiều đàn ông, mới đầu còn giấu giếm chút đỉnh chứ sau này là chẳng thèm giấu, thậm chí còn làm bậy ngay trước mặt anh ấy.

Anh ấy đã từng phản kháng nhưng anh ấy không đánh lại đám đàn ông man rợ đó, còn bị họ sỉ nhục cười nhạo.

Dương Quế Sinh căm hận nhìn Hầu Quế Hoa đang dính lại một cục với Mã Xuân Đào, lăn tới lăn lui trong ruộng.

Anh ấy cầm cục đá lên, đi qua đó.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play