“Học theo cô đó!”

Đường Giảo Giảo cười khẩy nói, con đàn bà hèn hạ này lấy đâu ra mặt mũi mà nói cô chứ.

“Giảo Giảo à, tôi... Tôi sai rồi, xin cô... Xin cô tha cho tôi...”

Người của Chu Đình Đình càng ngày càng nóng, còn không chịu nổi mà ghé sát vào người của Dương Kim Sơn, cô ta tuyệt đối không thể làm chuyện đó với Dương Kim Sơn được, nếu làm vậy thì đời này của cô ta chẳng thể trở mình nổi mất.

Đường Giảo Giảo không quan tâm, nước mắt cá sấu cũng là thuốc độc, cô không tin dù chỉ một chữ.

Giết chết mới có thể an toàn tuyệt đối.

Cô móc một chiếc lá xanh non trong túi áo ra, ép ra nước rồi nhỏ vào miệng của Dương Kim Sơn.

“Không được... Đường Giảo Giảo cô không thể làm vậy... Tôi xin cô...”

Chu Đình Đình khóc lóc van nài, cô ta vùng vẫy muốn thoát ra nhưng mới bò được mấy bước đã bị Đường Giảo Giảo lôi về quăng lên người Dương Kim Sơn.

“Cứ hưởng cho đã đi, cả cha lẫn con đều cho cô hốt hết, có phúc biết mấy chứ!”

Đường Giảo Giảo cười khinh châm chọc, quyết đoán leo lên dốc.

Đến khi cô leo lên tới dốc thì bên dưới đã bắt đầu rồi, tiếng quần áo xé rách, tiếng thở dốc, tiếng khóc nức nở và tiếng van xin... Đan xen với nhau tạo thành một bản nhạc hay làm tâm trạng của Đường Giảo Giảo cực kỳ tốt.

Thật là một ngày tuyệt vời!

Cô vứt gậy gỗ đi, phủi tay rồi bước nhanh xuống núi.

Kịch hay đặc sắc như vậy thì không thể để cô vui một mình, phải tìm vài khán giả chung vui mới được.

Thẩm Mặc bước ra khỏi khu rừng, tay xách hai con thỏ rừng béo ú, anh nhìn theo bóng lưng Đường Giảo Giảo nhỏ dần, ánh mắt thâm sâu khó lường.

Mới đầu anh tưởng là một con thỏ nhát gan, không ngờ con thỏ này cũng dữ dằn lắm, không những biết xù lông mà còn biết đánh trả nữa.

Anh đi tới con dốc nhìn xuống, sau đó sải bước xuống núi.

Đường Giảo Giảo chạy một mạch về khu nhà thanh niên trí thức, mọi người đã ăn cơm xong rồi, có chừa lại ít thức ăn cho cô và Chu Đình Đình.

“Sao cô về một mình vậy? Hái được bao nhiêu nấm?” Có người hỏi.

“Không hái, vốn dĩ chẳng hề có nấm, sau khi lên núi thì Chu Đình Đình tách ra với tôi, tôi có tìm cũng chẳng thấy bóng dáng cô ta.”

Đường Giảo Giảo bĩu môi, rửa tay rồi đi ăn cơm.

[Phải làm sao mới có thể cho đám người này biết Chu Đình Đình và Dương Kim Sơn đang làm bậy trên núi đây, hay là nói trên núi có lợn rừng?]

Đường Giảo Giảo ngẩng đầu lên, vừa ngước lên định nói lại phát hiện chẳng còn một ai.

“Người đâu? Chạy đi đâu rồi?”

Đường Giảo Giảo bối rối ăn một miếng cơm lớn, cô ăn luôn cả phần của Chu Đình Đình, chắc ả đàn bà đê tiện này không rảnh để ăn cơm đâu.

Buông bát đũa xuống, Đường Giảo Giảo chạy ra ngoài định gọi vài thôn dân đi lên núi.

Sau đó cô trông thấy một đám người chạy lên núi, còn tích cực hơn xem phim ngoài trời nữa.

“Xảy ra chuyện gì vậy ạ?”

Đường Giảo Giảo tóm lấy một bác gái hỏi.

“Lợn rừng đánh nhau trên núi, mau đi xem!”

Bác gái đã chạy xa rồi nhưng giọng vẫn còn lưu lại, bà ấy chạy nhanh như bay.

Đường Giảo Giảo ngơ ngác, trên núi có lợn rừng đánh nhau thật hả?

Cô nói đại mà cũng trúng phốc.

Quả nhiên người đã chết một lần thì may mắn vô bờ, nghĩ cái gì là có cái đó liền, đông người lên núi vậy chắc chắn sẽ phát hiện Chu Đình Đình và Dương Kim Sơn đang làm bậy thôi.

Đường Giảo Giảo nhấc chân ngắn hì hục lên núi, phát hiện đã đầy người đứng ở dốc núi nhỏ, có thể nghe thấy mấy tiếng rên mờ ám loáng thoáng trong tiếng xì xầm ồn ào.

“Thật sự không nhìn ra thanh niên trí thức Chu này đấy, già trẻ gì cũng không bỏ qua, khỏi cần mặt mũi gì nữa rồi!”

“Chắc chắn là Dương Hữu Đức không thỏa mãn nổi thanh niên trí thức Chu nên cô ta mới tìm tới Dương Kim Sơn cho đỡ thèm, thật là không nhìn ra ham muốn của thanh niên trí thức Chu mạnh thế!”

“Sớm biết vậy thì tôi đã hẹn thanh niên trí thức Chu lên núi rồi, tôi giỏi hơn Dương Kim Sơn đó!”

Các thôn dân vây xem bàn luận trắng trợn, họ không nói gì tới Dương Kim Sơn mà chỉ nói về Chu Đình Đình.

Thôn Dương Thụ là vậy đấy, cho dù người trong thôn có xấu xa đi chăng nữa thì cũng là người nhà mình, thanh niên trí thức mới là người ngoài.

Chu Đình Đình nghe thấy tiếng bàn tán của đám người này lọt vào tai cô ta mãi không ngớt, cô ta rất muốn đẩy người đàn ông trên người mình ra, thế nhưng cô ta chẳng có tí sức nào, hơn nữa trong người còn ngứa ngáy khó nhịn, Dương Kim Sơn mới là thuốc giải, cô ta chẳng thể khước từ nổi.

Mặt cô ta đầy sự tuyệt vọng và nỗi căm hận ngất trời.

Đường Giảo Giảo tàn nhẫn thật đấy!

“Keng keng keng...”

Tiếng chiêng đi làm vang lên nhưng không có ai đi hết, có đi làm hay không cũng trốn không thoát, kịch hay đặc sắc thì không phải ngày nào cũng có thể xem.

“Sao hai người này vẫn chưa dừng lại vậy, có gì đó sai sai.”

Cuối cùng cũng đã có người nhận ra điều bất thường, họ ở bên trên gây ra tiếng động lớn vậy mà Dương Kim Sơn vẫn hành sự như không có gì, dù có là súc sinh thì cũng vẫn có sĩ diện chứ.

Hiển nhiên là bị chuốc thuốc rồi.

“Đi tách họ ra, còn làm nữa là phế người luôn!”

“Không thể tách được, dược tính mạnh quá, không làm sẽ xảy ra chuyện mất.”

Thế là mọi người tiếp tục xem kịch, mãi đến khi Dương Kim Sơn kiệt sức ngất xỉu.

Nhưng Chu Đình Đình lại tỉnh táo không gì bằng, cô ta nhắm mắt vờ như đã ngất.

Mấy người đàn ông đi xuống nhấc Dương Kim Sơn ra khỏi người cô ta, còn có người sờ mó lung tung trên cơ thể cô ta nữa, hơn nữa không chỉ một người, cô ta cắn chặt răng, cố gắng chịu đựng sự ghê tởm để không phát ra tiếng.

Dương Kim Sơn được khiêng xuống núi, mọi người cũng đã xuống gần hết.

Nhưng vẫn còn một vài người đàn ông nán lại, nấp trên núi không để ai thấy, chờ mọi người đi hết rồi họ mới lòi ra, thấy Chu Đình Đình thì ai cũng nở nụ cười quan tâm.

“Các người làm gì, buông tôi ta!”

Chu Đình Đình hoảng loạn hét lên, còn có tiếng cười cợt nhả của đàn ông.

“Giả vờ gì chứ, lúc nãy rên dâm đãng thế kia mà!”

“Thành thật chút đi, trên dưới cả người đều bị ông đây nhìn sạch hết rồi, giả vờ cái cứt!”

Tiếng quở mắng của đàn ông vang lên, sau đó lại vang lên tiếng vỗ giòn giã và cả tiếng nức nở của Chu Đình Đình, cuối cùng là tiếng thở dốc hòa lẫn vào nhau.

Đường Giảo Giảo chui ra từ phía sau tảng đá, cô chỉ muốn ở lại xem tình trạng thảm hại của Chu Đình Đình thôi, không ngờ lại xem được kịch lớn, nhưng cô không hề thấy thương xót cô ta một chút nào.

Kiếp trước cô chẳng làm gì cả, bị ả đàn bà đê tiện này hại thảm đến thế, mấy chuyện hiện tại đều là đáng đời Chu Đình Đình.

[Ký chủ sửa đổi quỹ đạo của số phận, có phần thưởng nhé.]

Âm thanh của hệ thống vang lên, mắt của Đường Giảo Giảo sáng rỡ, lần trước thưởng quán cơm, lần này biết đâu là cung tiêu xã chăng?

Hoặc là trạm quản lý lương thực cũng được.

Cô chạy lon ton xuống núi, khu nhà thanh niên trí thức không có ai, họ đều ra ngoài đi làm hết rồi, thế là cô đóng cửa lại, vào quán cơm.

Lần này đẩy cửa quán cơm ra đã không còn thấy sương trắng nữa, ngoài cổng là đường phố, chỉ là vắng tanh hiu quạnh, không một bóng người, Đường Giảo Giảo đi vài bước, quả nhiên nhìn thấy cung tiêu xã.

“Hợp tác xã cung tiêu Vương Gia Bình”.

Bảng hiệu có nền trắng chữ đỏ, có vài chỗ sơn đỏ bị tróc làm lộ ra phần nền loang lổ, giống hệt với cung tiêu xã trên thị trấn.

Đường Giảo Giảo hết sức phấn khích, số cô bây giờ quá may mắn, muốn gì có đó, cửa lớn của cung tiêu xã đang khép lại, cô đẩy ra, bên trong là kệ hàng đầy các sản phẩm bày la liệt, có đủ hết các loại đồ dùng sinh hoạt.

Các loại thức ăn như bánh quy, bánh trứng, bánh xốp hạch đào đóng hộp, dầu lửa, diêm và đủ thứ gia vị như nước tương, giấm, muối, đường trắng, có cả cốc trà, giày dép, quần áo, vải, len sợi vân vân, đầy đủ hết tất cả mọi thứ, Đường Giảo Giảo còn thấy một chiếc xe đạp và máy may.

Tiếc là xe đạp có kiểu hai mươi tám đòn ngang (*), cô mới cao có một mét sáu nên không chạy được.

(*) Một loại xe cổ gồm bánh xe có đường kính 28 inch và một thanh thép phía trước.

Hàng hóa đầy ắp trong kho hàng của cung tiêu xã, hiển nhiên là vừa được bổ hàng, số sản phẩm này đủ cho cô dùng mấy chục năm lận ấy.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play