“Giờ tôi chỉ có mười lăm đồng, năm đồng còn lại tháng sau đưa cô.”
“Được.”
Vương Hồng Mai nhận lấy mười lăm đồng rồi lên giường đi ngủ.
Hà Hồng Linh nằm rạp trên giường khóc tới cực kỳ đau lòng, trong người cô ta không còn một cắc, còn nửa tháng nữa mới được năm tháng, cô ta phải sống tiếp bằng cách nào đây?
Chẳng ai thèm quan tâm tới cô ta, mọi người đều đã mệt nhoài, ngày mai còn phải đi làm nữa!
Đường Giảo Giảo buồn ngủ rồi nhưng tiếng khóc của Hà Hồng Linh ồn tới nỗi làm cô không ngủ được, cô ta cứ hức hức mãi, còn phiền hơn tiếng muỗi kêu nữa, cô bèn nổi giận quát to: “Muốn khóc thì đi ra ngoài mà khóc, hơn nửa đêm rồi còn không muốn ngủ hả!”
Tất cả mọi người đều giật thót, bao gồm cả Hà Hồng Linh.
Không ai ngờ rằng Đường Giảo Giảo bình thường yếu ớt nhát gan lại dám lên tiếng mắng người.
“Tôi khóc là chuyện của tôi, cô ngủ là chuyện của cô, cô hung dữ cái gì chứ!”
Hà Hồng Linh thấy mọi người đều đang ăn hiếp cô ta nên khóc càng lớn tiếng hơn.
Đường Giảo Giảo lặng lẽ xuống giường, đi tới bên cạnh giường của Hà Hồng Linh, bất thình lình thò tay ra túm lấy tóc cô ta lôi mạnh ra ngoài.
“A... Cô bị điên hả, buông tôi ra!”
Hà Hồng Linh đau tới hét to, muốn vùng vẫy kéo tóc ra nhưng càng vùng vẫy thì tóc càng bị kéo đau nên cô ta không dám nhúc nhích lộn xộn nữa.
“Buông tôi ra... Hức hức... Da đầu của tôi sắp bị kéo rách rồi, Đường Giảo Giảo cô buông tay!”
Hà Hồng Linh la hét không ngừng nhưng Đường Giảo Giảo lại im phăng phắc, mặt mày lạnh tanh lôi cô ta ra ngoài, gương mặt bánh bao ngoan ngoãn xinh xắn lúc này lại lạnh lùng vô tình trông thấy, còn toát ra rất nhiều sát khí, mấy người còn lại cũng sợ tới mức không dám lên tiếng.
Họ chưa bao giờ thấy dáng vẻ này của Đường Giảo Giảo, chẳng trách ai cũng nói người hiền lành không dễ nổi nóng, nhưng một khi đã nóng lên rồi thì ngay cả sư tử cũng không đánh lại. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T
Đường Giảo Giảo kéo người ra khỏi phòng một mạch rồi quăng mạnh ra, Hà Hồng Linh ngã sõng soài dưới đất.
“Giờ cô muốn khóc thế nào cũng được, khóc tang cho cha mẹ cô cũng không thành vấn đề!”
Đường Giảo Giảo lạnh lùng nói xong thì quay người trở vào phòng, Chu Đình Đình và một nữ thanh niên trí thức khác vẫn còn ở bên ngoài, đắn đo không biết có nên vào phòng không.
“Các cô không ngủ? Muốn ở ngoài đó nghe cô ta khóc à?”
Giọng nói lạnh lùng của Đường Giảo Giảo khẽ vang lên, hai người kia sợ hãi giật bắn người, vội vàng vào phòng.
“Bộp!”
Cửa phòng đóng lại, Hà Hồng Linh há to miệng, trên mặt vẫn còn vương hai hàng nước mắt, dáng vẻ mếu máo sắp khóc, cô ta không ngờ Đường Giảo Giảo lại nhẫn tâm nhốt cô ta ở ngoài thật thế này.
Cảm nhận được cái lạnh và sự tẩy chay dữ dội, sự uất ức của Hà Hồng Linh dâng lên gấp trăm lần, cô ta không chịu nổi nữa bèn há to miệng bật khóc to, đánh thức các nam thanh niên trí thức.
Cuối cùng các nam thanh niên trí thức khuyên bảo nửa tiếng đồng hồ, Đường Giảo Giảo mới mở cửa.
Sau lần om sòm này, Hà Hồng Linh yên phận hơn nhiều, lên giường cũng dè dặt từng li từng tí, không dám tạo ra chút tiếng động nào, sợ lại chọc giận Đường Giảo Giảo.
[Quả nhiên là thứ hèn hạ, nói chuyện đàng hoàng thì không muốn nghe, cứ phải muốn hung dữ.]
Đường Giảo Giảo châm chọc trong lòng, lúc trước cô đã bị ả tiện nhân này sỉ nhục n lần, hôm nay làm vậy, lỗ chân lông khắp người đều thấy sảng khoái.
Hà Hồng Linh cắn môi, trong lòng thấy rất hận nhưng cô ta không dám làm gì hết.
Đường Giảo Giảo bây giờ hệt như bị điên ấy, cô ta chọc không nổi.
Hai ngày sau, Đường Giảo Giảo cảm nhận được các thanh niên trí thức khách sáo với cô hơn rất nhiều, cũng không bắt cô làm việc nữa, mỗi bữa ăn của cô đều được chuẩn bị sẵn sàng, tuy mùi vị không ngon nhưng cô có quán cơm, có thể ăn thêm.
Cô vốn cho rằng Dương Kim Sơn sẽ phải tẫn liệm (*) một trận, dù gì thì cũng vừa mất em gái ruột xong, nhưng quả nhiên tên súc sinh này máu lạnh ích kỷ, vẫn tìm tới Chu Đình Đình bảo cô ta cứ tiến hành theo kế hoạch cũ.
(*) Tẫn liệm: phong gói tử thi cho vào hòm, tương đương với nhập quan.
Trời đổ cơn mưa phùn, nhưng chỉ mưa nửa ngày đã tạnh, sáng hôm sau, Chu Đình Đình gọi Đường Giảo Giảo lại, cười nói: “Giảo Giảo à, hôm qua lúc tôi lụm củi thấy có một chỗ mọc rất nhiều nấm, hôm nay chắc chắn đã lớn hơn rồi nên trưa nay chúng ta lên núi hái nấm nhé.”
“Được thôi!”
Đường Giảo Giảo thờ ơ đồng ý nhưng tim lại đập nhanh.
Cuối cùng cũng đến rồi!
Giờ không phải ngày mùa vụ nên không nhiều việc đồng áng, Chu Đình Đình và Đường Giảo Giảo tan làm buổi sáng thì đeo gùi lên núi.
Chu Đình Đình đi đằng trước dẫn đường, giống hệt kiếp trước, cô ta đi lên một dốc núi kín kẽ nào đó ở lưng chừng núi, lúc lên tới dốc, Chu Đình Đình đứng lại chỉ xuống dốc núi nói: “Nấm ở dưới kia.”
Nếu đi lên thêm chút nữa thì sẽ có một rừng thông, kiếp trước Dương Kim Sơn đã nấp trong khu rừng đó.
Đường Giảo Giảo nhìn qua khu rừng một cái rồi nói với Chu Đình Đình: “Tranh thủ thời gian thôi, về muộn là họ không chừa cơm đâu.”
Chu Đình Đình cũng nhìn sang khu rừng, không nhúc nhích, cố tình nói: “Tôi hơi mỏi chân, Giảo Giảo cô xuống dưới trước đi, lát nữa tôi xuống sau.”
“Được, tôi uống miếng nước trước đã.”
Đường Giảo Giảo vặn mở bình nước, nốc một ngụm nước to.
Chu Đình Đình cũng thấy khát, bèn mở nắp bình nước của mình ra uống nửa bình.
Đường Giảo Giảo nhìn yết hầu cô ta chuyển động, còn có thể nghe thấy tiếng nước chảy xuống cổ họng, thật êm tai.
“Sao nước hôm nay hơi đắng vậy ta?”
Chu Đình Đình liếm khóe môi, lẩm bẩm một mình.
“Tôi lỡ tay hốt một nắm lá trà lớn, dù sao trời cũng nóng, uống trà đậm giải nhiệt.”
Đường Giảo Giảo hờ hững giải thích một câu rồi đi xuống dốc, cô cố ý giẫm lên một bụi cỏ, sau đó vờ như trượt té, thò tay ra tóm lấy Chu Đình Đình.
“A... Cô đừng kéo tôi!”
Chu Đình Đình muốn vùng ra nhưng Đường Giảo Giảo bấu rất chặt, vừa tạnh mưa nên dốc núi rất trơn, không lâu sau, Chu Đình Đình đã trượt xuống dốc, lăn tới dưới chân dốc rồi dừng lại.
“A... Đau quá!”
Chu Đình Đình kêu đau một tiếng, cô ta bị trật chân rồi, cổ chân sưng to lên một vòng, đứng cũng không đứng nổi.
“Cô không sao chứ? Tôi đi gọi người tới giúp!”
Đường Giảo Giảo vẫn còn đứng ở trên dốc, giả đò quan tâm hỏi han, còn cố tình nói với giọng điệu mà bình thường Chu Đình Đình hay nói, nói xong cô chạy xuống núi nhưng cô không chạy đi xa mà nấp ở sau tảng đá. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Quả nhiên, chỉ lát sau, Dương Kim Sơn ra khỏi khu rừng, khuôn mặt còn nở nụ cười tà dâm, bước nhanh xuống dưới kia.
Dương Kim Sơn đứng trên dốc nhìn xuống, con dốc này hơi dài, còn mọc đầy cỏ dại nữa, gã đứng trên dốc chỉ có thể thấy được bóng dáng lờ mờ chứ không thấy rõ mặt.
Nhưng chắc chắn là Đường Giảo Giảo, lúc nãy gã nghe Chu Đình Đình nói cô ta đi xuống núi tìm người rồi.
Mà Chu Đình Đình lúc này toàn thân nóng bừng, đầu óc choáng váng, Đường Giảo Giảo đã bỏ nước của lá cỏ sừng dê vào nước trà của cô ta, dê đực uống phải loại cỏ dại này là có thể gây họa cho tận mấy con dê cái, con người uống vào cũng vậy.
Đường Giảo Giảo đã bỏ vào không ít, Chu Đình Đình vặn vẹo cơ thể, miệng phát ra tiếng rên rỉ làm Dương Kim Sơn nghe thấy mà sôi cả máu, nụ cười tên mặt càng thêm dung tục.
“Tôi tới đây, sẽ làm cô sung sướng ngay!”
Dương Kim Sơn vừa nói vừa đi xuống dốc, gã còn tưởng Chu Đình Đình chủ động bỏ thuốc Đường Giảo Giảo, còn rất biết điều, tốt lắm.
Nhưng gã lại không biết Đường Giảo Giảo đã lặng lẽ đi tới sau lưng gã, tay cầm một cây gỗ to.
Đường Giảo Giảo giơ tay, dùng hết sức bình sinh đập mạnh vào gáy Dương Kim Sơn.
Dương Kim Sơn trợn trắng mắt, đổ người về phía trước lăn thẳng xuống dốc, ngất xỉu trên người Chu Đình Đình.
Đường Giảo Giảo đi xuống dốc, đứng trước mặt hai người họ nhìn từ trên cao xuống.
“Cô... Cô biết hết rồi sao? Đường... Đường Giảo Giảo, cô thật bỉ ổi!”
Chu Đình Đình nghiến răng mắng, đã lúc này rồi thì còn gì mà cô ta không hiểu nữa đâu, con đàn bà đê tiện Đường Giảo Giảo này đã biết kế hoạch của cô ta và Dương Kim Sơn nên cố tình tương kế tựu kế đi lên núi.