“Kim Phượng biết bơi mà, bơi giỏi hơn tôi luôn nữa kìa, tôi còn kêu cô ta mau lên bờ đi, đừng để ma da kéo xuống, nhưng cô ta không nghe, cứ đòi chơi dưới nước mãi thôi.”
“Ai mà ngờ được đồng chí Dương Kim Phượng lại xảy ra chuyện chứ, thiên tai nhân họa là thứ đến bất ngờ mà!” Một nam thanh niên trí thức ra vẻ trưởng giả nói, còn thở dài một hơi.
Ai cũng đùn đẩy trách nhiệm, bày tỏ lúc họ đi thì Dương Kim Phượng vẫn đang hăng máu sung sức chơi đùa trong nước, chẳng có chuyện gì cả.
Cái gọi là luật không phân biệt người, mặc dù Dương Hữu Đức là vua một cõi tại thôn Dương Thụ nhưng ông ta cũng không thể trừng trị nhiều người vậy được, huống chi có vài người còn là cùng một họ.
Sắc mặt Dương Hữu Đức càng thêm u ám, gọi người khiêng xác Dương Kim Phượng về nhà, hôm nay sẽ sắp xếp việc chôn cất, hơn nữa Dương Kim Phượng thuộc dạng chết bất đắc kỳ tử, lại còn chưa kết hôn nên còn chẳng tổ chức cả tiệc đậu hủ (*), cứ chôn cất qua loa vậy thôi.
(*) Tiệc đậu hủ: Bữa tiệc tang gia tổ chức để cảm ơn những người đã phụ giúp trong lễ tang.
Đêm chôn cất Dương Kim Phượng, Thẩm Mặc đến tìm Đường Giảo Giảo, còn xách theo không ít đồ, một hủ mạch nha, một nải chuối tiêu và thêm một bịch bánh quy to.
“Cảm ơn lời nhắc nhở của cô.”
Thẩm Mặc để đồ vào tay Đường Giảo Giảo, khẽ mỉm cười.
Anh có thân hình cao lớn, cao hơn Đường Giảo Giảo rất nhiều, dù cô có nhón chân lên cũng chỉ có thể cao đến cằm anh, hơn nữa Thẩm Mặc còn rất đẹp trai, anh tuấn lạnh lùng, mày kiếm dài xếch lên, anh mặc quân trang màu xanh lục, trông như cây thông thẳng tắp trên núi, khó trách Dương Kim Phượng lại tìm đủ mọi cách muốn bám vào anh. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T
“Anh cầm đồ về đi, tôi chỉ nhắc nhở một câu thôi mà.”
Đường Giảo Giảo không nhận, cô chỉ vì trả ơn thôi.
“Nhận lấy đi, năm ngày sau tôi phải về đơn vị rồi, nếu có việc thì cô có thể viết thư hoặc là gọi điện thoại cho tôi.”
Thẩm Mặc nhét trở lại, còn có cả thông tin liên lạc của anh, Đường Giảo Giảo chỉ đành nhận lấy, lúc ngẩng đầu lên có va vào ánh mắt anh, gương mặt vô thức đỏ bừng, thầm nói sao người này cười lại đẹp vậy chứ. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T
“Vào nhà đi, tôi đi đây!”
Giọng Thẩm Mặc cũng hay, cực kỳ có sức hút, nghe mà mềm dại cả tai làm mặt của Đường Giảo Giảo càng nóng hơn, cô vẫy tay, trông hết sức ngoan ngoãn: “Tạm biệt!”
Lòng bàn tay Thẩm Mặc hơi ngứa, cô gái này giống búp bê thật, ngoan quá đi mất.
Thật ra anh biết Đường Giảo Giảo, trong thôn có mười hai thanh niên trí thức, trong đó có năm nữ, người đầu tiên khiến anh chú ý đến là Đường Giảo Giảo vì gương mặt của cô gái này phúng phính rất giống bánh gạo vừa ra lò cho người ta có cảm giác cực kỳ ngon miệng.
“Tạm biệt!”
Thẩm Mặc mỉm cười rồi quay người rời đi, nhanh chóng biến mất trong màn đêm.
Anh ở sát nhà Dương Hữu Đức, trong nhà chỉ có mình anh, mỗi năm về một chuyến để viếng mộ bà nội, trừ bà nội ra thì thôn Dương Thụ không còn gì để anh luyến lưu.
Đường Giảo Giảo xách đồ về phòng, ai cũng quắc mắt nhìn chằm chằm cô, nhất là nữ thanh niên trí thức, ánh mắt họ có hâm mộ lẫn đố kỵ.
“Giảo Giảo, nguyên đóng đồ này là đồng chí Thẩm tặng hả?” Giọng của Chu Đình Đình vẫn dịu dàng nhưng sự ghen tỵ trong mắt sắp tràn ra luôn rồi.
Thẩm Mặc cao ráo anh tuấn, còn là sĩ quan tiền đồ vô lượng, là người tình trong mộng của tất cả các cô gái chạc tuổi trong thôn, Chu Đình Đình cũng không ngoại lệ, tiếc là tính cách Thẩm Mặc lạnh lùng, rất ít qua lại với người trong thôn nên họ cũng chỉ có thể mơ mộng trong lòng.
Nhưng đóa hoa cao lãnh Thẩm Mặc này lại chủ động tìm Đường Giảo Giảo, còn tặng cô nhiều đồ vậy nữa, mọi người sắp bị ngọn lửa đố kỵ thiêu đốt đến mức phát điên rồi.
“Ừm.”
Đường Giảo Giảo thờ ơ đáp lại rồi cất đồ vào tủ.
Mấy nữ thanh niên trí thức nghiến sắp gãy cả răng, một nữ thanh niên trí thức có gương mặt đẹp trong số đó chua chát hỏi: “Đường Giảo Giảo, cô và đồng chí Thẩm yêu nhau hả?”
Cô ta tên Hà Hồng Linh, cũng là người Thượng Hải, vóc dáng cao ráo mảnh mai, mặt mày sáng sủa, gia cảnh cũng khá, nửa cuối năm ngoái cô ta về quê, vừa về tới đã nói sẽ không ở quá lâu, gia đình sẽ tìm cách đưa cô ta quay trở lại thành phố.
Nhưng kiếp trước mãi đến khi Đường Giảo Giảo chết, Hà Hồng Linh cũng không thể về lại thành phố, cuối cùng gả cho một nam thanh niên trí thức, cuộc sống cũng không được gọi là tốt.
“Tôi chỉ giúp đồng chí Thẩm một việc thôi, anh ấy khách sáo quá rồi.”
Đường Giảo Giảo giải thích, Thẩm Mặc là sĩ quan quân đội, sao có thể làm người yêu cô được.
“Tôi đã nói mà, sao Thẩm Mặc lại vừa ý cô được chứ, anh ấy cũng đâu có mù!” Hà Hồng Linh dè bỉu, vẻ mặt rất khinh miệt.
Mấy nữ thanh niên trí thức còn lại cũng thấy yên tâm, không phải người yêu thì tốt.
Đường Giảo Giảo lạnh lùng nhìn Hà Hồng Linh, cô gái này diễu võ giương oai trong ký túc xá, trước kia đã bắt nạt cô không ít lần.
[Thống Tử, Hà Hồng Linh có chuyện gì để hóng không?]
[Có, chuyện lớn nóng hổi mới ra lò, buổi sáng Vương Hồng Mai phun nước miếng vào cốc trà của Hà Hồng Linh.]
Đường Giảo Giảo phì cười thành tiếng, dù hơi thấy ghê nhưng đã thật đấy.
Cô lại hỏi hệ thống là Vương Hồng Mai có phun nước miếng vào cốc trà của cô không, hệ thống nói không thì lúc này cô mới yên tâm đi nhiều chuyện.
[Hầu như ngày nào Vương Hồng Mai cũng phun nước miếng vào cốc trà của Hà Hồng Linh, ha ha, ngày nào Hà Hồng Linh cũng uống nước miếng của Vương Hồng Mai, chẳng trách miệng thối tới cỡ đó.]
[Thì ra Vương Kiên Vĩ ngủ với Vương Hồng Mai mà chối, muốn theo đuổi Hà Hồng Linh, Vương Hồng Mai hận cô ta nên ngày nào cũng phun nước miếng vào.]
[Ngay cả kem đánh răng mà Vương Hồng Mai còn chả có, nguyên hàm răng vàng khè, nước miếng đó ghê biết mấy chứ.]
Đường Giảo Giảo vui vẻ cà khịa trong lòng, không hề lo cho sống chết của người trong câu chuyện.
“Ọe...”
Hà Hồng Linh bụm miệng xông ra ngoài, nôn sạch cả dịch mật, cô ta rệu rã trở về phòng, đột nhiên túm lấy cây kéo ném qua Vương Hồng Mai.
Cây kéo sắc nhọn xông thẳng tới Vương Hồng Mai, mọi người sợ tới ngớ người, Vương Hồng Mai cũng đơ ra, mãi đến khi cây kéo sắp tới trước mặt, cô ta mới phản ứng lại mà tránh đi, nhưng cũng đã muộn, cây kéo đâm vào bả vai trái.
“Trời ạ, xảy ra án mạng, Hà Hồng Linh giết người rồi!”
Các nữ thanh niên tri thức la hét hoảng sợ, tất cả hỗn loạn, vai trái của Vương Hồng Mai bị kéo đâm, bỗng chốc máu nhuộm đỏ áo sơ mi, cô ta đau tới mức gương mặt vàng như sáp cũng trở nên trắng bệch.
Hà Hồng Linh cũng sợ hết hồn, lúc nãy cô ta giận quá nên vớ lấy cây kéo ném ra, chẳng hề nghĩ tới hậu quả gì, giờ thấy máu cô ta mới hối hận.
“Ai bảo ngày nào cô ta cũng phun nước miếng vào cốc trà của tôi, sao lại có người xấu xa vậy hả, ai bảo cô ta ngu, tránh cũng không biết tránh, chắc chắn là cô ta cố tình để tống tiền tôi, nghèo tới mức mua không nổi kem đánh răng, cùng lắm thì tôi đền cho cô ta một tuýp kem đánh răng là được chứ gì...”
Hà Hồng Linh còn ấm ức hơn Vương Hồng Mai nữa, khóc đến mức kiều diễm, nam thanh niên trí thức ở sát bên chạy qua hết, an ủi cô ta tới tấp, không một ai an ủi Vương Hồng Mai bị tổn thương cả.
Lúc cuộc hỗn loạn bắt đầu, Đường Giảo Giảo đã lui ra khỏi phòng rồi, cô không muốn bị ngộ thương.
Nhưng sao Hà Hồng Linh biết được chuyện phun nước miếng? ( truyện đăng trên app TᎽT )
Có lẽ là bị người khác nhìn thấy rồi người đó nói cho cô ta nhỉ.
Đường Giảo Giảo nhún vai, cũng không phải thứ tốt lành gì, chó cắn chó cũng hay, chẳng dính dáng đến cô.
Trong thôn có thầy lang, Vương Hồng Mai tự đến đó xử lý vết thương, cũng không uống thuốc, thuốc kháng sinh trong thôn rất đắt, cô ta không thể uống, thầy lang dùng hết tận mấy bó tro cỏ cây mới cầm máu được, sau đó bôi ít thảo dược lên rồi kêu cô ta về.
Sắc mặt Vương Hồng Mai tái nhợt làm khí chất cả người càng thêm u ám, cô ta đi tới trước mặt Hà Hồng Linh, giơ tay ra, khàn giọng nói: “Hai mươi đồng, nếu không thì tôi đi tìm đại đội trưởng bắt cô đến nông trường lao động cải tạo!”
Hà Hồng Linh sợ tái mặt, thật ra cô ta chỉ là một con hổ giấy nhe nanh múa vuốt, đụng trúng người hung dữ thật là cô ta sợ ngay, hơn nữa chuyện này vốn là cô ta đuối lý nên chỉ đành ngoan ngoãn móc tiền ra.