[Dương Kim Phượng diễn y như thật ấy, chắc chắn không có lòng tốt gì cả, người xuống cứu chắc chắn phải đụng chạm da thịt, cha cô ta là đại đội trưởng, cho dù có muốn quỵt món nợ này cũng không được đâu.]
[Ai cưới phải Dương Kim Phượng xem như xui mười tám kiếp, cô ta tham ăn biếng làm, còn lẳng lơ hơn cả chó cái, chỉ cần người ta là đàn ông là được, lúc đó chỉ một cái đầu thôi thì không đủ chứa hết số sừng bị cắm đâu.]
Đường Giảo Giảo hoàn toàn không tin Dương Kim Phượng gặp nguy hiểm, kiếp trước người đàn bà này sống rất tốt nên chắc chắn là đang diễn kịch.
Cô nhìn sang các nam thanh niên trí thức và trai tráng trong thôn, tiếp tục mắng chửi.
[Chắc chắn là Dương Kim Phượng muốn dụ dỗ nam thanh niên trí thức để sau này có cơ hội được lên thành phố, không cần ở lại một nơi vắng vẻ hiu quạnh, nằm sâu trong rừng trong hốc này nữa.]
Đám nam thanh niên trí thức lặng lẽ lùi về sau.
[Cho dù không vớ được anh nam thanh niên trí thức nào thì tìm đại một người đàn ông trong thôn cũng được, Dương Kim Phượng vừa xấu vừa lười, buổi tối ngủ còn nghiến răng, xì hơi, gả cho ai thì người đó gặp xui xẻo.]
Đường Giảo Giảo dốc hết sức mình để chửi thầm Dương Kim Phượng nên không hề để ý thấy đàn ông trên bờ đã chạy mất không còn một ai.
“Ấy, sao không còn ai thế này?”
Đường Giảo Giảo mắng xong thì cuối cùng cũng nhìn thấy bờ hồ lạnh lẽo, hiu quạnh không một bóng người, Dương Kim Phượng vùng vẫy ít hơn, ngay cả tiếng kêu cứu mạng cũng không thốt lên nổi nữa. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T
“Đúng là một diễn viên giỏi, diễn như thật ấy!”
Đường Giảo Giảo xùy một tiếng rồi ung dung quay về khu nhà thanh niên trí thức.
“Cứu… tôi… với…”
Dương Kim Phượng phát ra tiếng kêu cứu yếu ớt, hai tay vươn tay trên mặt nước không còn sức lực để vùng vẫy, không lâu sau thì chìm xuống nước, mặt nước nổi lên một đợt bong bóng rồi lại khôi phục như bình thường.
Ánh mặt trời rọi xuống mặt nước, phản chiếu lại những tia sáng lấp lánh, trông rất đẹp.
Đường Giảo Giảo ăn cơm trưa xong thì leo lên giường ngủ trưa, nhưng sau đó đã bị những tiếng trống dồn dập đánh thức.
“Đã xảy ra chuyện gì thế?”
“Hình như xảy ra chuyện lớn rồi, ra ngoài xem sao!”
Tất cả thanh niên trí thức đều đứng dậy, ai nấy cũng đều hoang mang bởi tiếng trống này, vội vàng chạy ra ngoài xem tình hình thế nào.
Đường Giảo Giảo chạy chầm chầm ở phía sau, cô cũng hơi hoang mang, không ngờ Dương Kim Phượng chết thật, lúc nãy hệ thống nói cô mới biết thôi.
[Ký chủ đã thay đổi quỹ đạo cuộc đời mình, có phần thưởng đấy nhé.]
Giọng nói của hệ thống rất thần bí, sau khi nghe xong thì nỗi hoang mang của Đường Giảo Giảo cũng biến mất tăm, loại người như Dương Kim Phượng chết cũng không hết tội, hơn nữa cũng đâu phải do cô đẩy cô ta xuống nước, là do con khốn đó tự đâm đầu vào chỗ chết, đáng đời lắm.
[Phần thưởng gì thế.]
Đường Giảo Giảo hỏi hệ thống, nếu như là thịt kho tàu thì tốt quá, cô về đây đã được hai năm nhưng chỉ có Tết mới được ăn chút thịt thôi, còn lại thì chỉ có rau xanh và đậu hũ, cả người cũng trở nên xanh xao giống cọng rau luôn rồi.
[Là đồ tốt, ký chủ về phòng xem đi.]
Hệ thống cứ tỏ ra vẻ thần bí đã khơi dậy lòng tò mò của Đường Giảo Giảo, cô quay lại khu nhà thanh niên trí thức, đóng cửa lại, lòng thầm niệm thịt kho tàu theo hướng dẫn của hệ thống, không ngờ cảnh tượng trước mắt đã thay đổi thật.
Đường Giảo Giảo nhận ra đây là tiệm cơm trên thị trấn, đây là nơi mà kiếp trước Thẩm Mặc đã đưa cô đến để ăn thịt kho tàu, cách bài trí vẫn như thế, nơi cửa sổ có một đĩa thịt kho tàu, một đĩa ớt khô xào đậu cô ve, một đĩa trứng hành chiên, một đĩa khâu nhục hấp, toàn bộ đều đang bốc khói nghi ngút.
Trên chiếc bàn khác còn có khoảng mười tô bún nóng hôi hổi, gia vị và thức ăn ăn kèm đều được đặt đầy đủ trên đó, trên bếp là vài lồng bánh bao hấp, còn có một bát cơm trắng lớn nữa, tất cả đều còn nóng.
Đường Giảo Giảo cầm một cái bánh bao thịt lên gặm, miệng dính đầy cả dầu mỡ, nhân bánh là thật, hơn nữa còn rất thơm.
Ăn một cái bánh bao thịt xong, Đường Giảo Giảo lại xới thêm một chén cơm, gắp thêm vài miếng thịt kho tàu và khâu nhục, lùa nhanh cơm vào miệng, ăn liên tục tận ba chén cơm, cuối cùng thỏa mãn ợ lên một cái.
Phần thưởng này vô cùng thực tế!
Đường Giảo Giảo còn tìm thấy nửa miếng thịt heo, vài con cá, một thau chà bông đã được làm xong hết, ngoài ra còn có rất nhiều gia vị như dầu, muối, nước tương, giấm, rượu nấu ăn, đường, trong nhà kho của quán ăn cũng chất đầy gạo, mì, dầu và trứng gà, số lượng này đủ để cô ăn trong hai năm đấy.
Trong ngăn kéo, cô còn tìm được hơn một nghìn đồng tiền mặt, phiếu lương thực toàn quốc trị giá hơn một nghìn cân, phiếu thịt, còn có một số phiếu của hai năm sau, bây giờ vẫn chưa dùng được, cô tính thử thì hiện tại số tiền có thể dùng là hơn tám trăm, phiếu lương thực là hơn sáu trăm cân, phiếu thịt thì không dùng được tờ nào.
Đường Giảo Giảo nhếch miệng cười tươi, bây giờ cô nghèo đến mức chỉ có mười mấy đồng tiền mặt trong người, một số phiếu vải và lương thực, phần thưởng này quả đúng là cơn mưa trút xuống giữa trời hè khô hạn mà.
Cô đẩy cửa quán ăn ra nhưng lại bị một tầng sương trắng chặn lại, phạm vi hoạt động chỉ nằm trong quán ăn này thôi.
Đường Giảo Giảo bỏ hết những thứ quan trọng vào trong quán ăn, chỉ để quần áo và đồ dùng hằng ngày ở bên ngoài, cô không kìm được hỏi hệ thống [Có phải mỗi lần thay đổi quỹ đạo số mệnh đều sẽ có phần thưởng không?]
[Đúng.]
[Vậy làm thế nào mới được xem là thay đổi quỹ đạo của số mệnh.]
[Cái này thì mời ký chủ tự tìm hiểu thêm, đừng mãi ỷ lại vào bổn thống như thế.] Thái độ của hệ thống rất lạnh lùng.
Đường Giảo Giảo suy nghĩ một lúc, cuối cùng cũng hiểu ra được một chút, kiếp trước Dương Kim Phượng không hề chết, hơn nữa còn thuận lợi gả cho Thẩm Mặc, nhưng kiếp này sau khi cô nhúng tay vào thì Dương Kim Phượng đã chết, Thẩm Mặc cũng thoát khỏi số phận của kiếp trước.
Chỉ cần cô có thể thay đổi những rủi ro của kiếp trước thì sẽ được tính là thay đổi quỹ đạo của vận mệnh đúng không nhỉ?
Cho nên người nhà họ Dương đều phải chết!
Còn có cha mẹ và cô chị gái tốt của cô nữa, không ai trốn được cả!
Đường Giảo Giảo híp mặt lại, đôi mắt nai ngây thơ của cô nay lại trở nên đằng đằng sát khí.
Kiếp trước cô bị người nhà họ Dương ngược đãi đến mức sống không bằng chết, khó khăn lắm mới thoát khỏi thôn Dương Thụ, leo lên xe lửa để về nhà, nhưng cha mẹ lại nói cô không biết điều, còn nói chị gái cô đang bàn chuyện cưới xin với cán bộ nên bảo cô đừng gây thêm chuyện cho chị gái mình.
Cô là đứa con giữa, vì để lấy được sự yêu thương của cha mẹ mà cô đã gánh vác hết toàn bộ việc nhà, chưa bao giờ dám đưa ra yêu cầu của bản thân, người đáng lý nên xuống vùng nông thôn là chị gái cô nhưng do cha mẹ yêu cầu nên cô cũng không thể từ chối, chỉ có thể đi thay chị mình thôi, vốn cô cho rằng mình sẽ khiến họ cảm kích được chút gì đó nhưng lúc cô mang thân xác đầy vết thương về đến nhà thì chỉ đổi lại được sự chán ghét của họ mà thôi.
Điều khiến lòng cô chết lặng chính là cha mẹ cô còn viết thư cho Dương Kim Sơn, báo cho gã đến Thượng Hải đón cô về nhà.
Kết quả cô đã bị Dương Kim Sơn đưa về thôn, một người đã mang đầy vết thương như cô bị đánh đập dã man hơn, cuối cùng phải chết thảm. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Kiếp này nếu không còn đứa con gái hy sinh khắp nơi nữa thì cô muốn xem thử gia đình này có thể sống một cuộc sống rực rỡ như thế nào!
Đường Giảo Giảo chầm chậm bước về phía bờ hồ, người dân trong thôn đều có mặt, trên bờ chật như nêm cối, không tài nào chen vào được, tiếng khóc của Hầu Quế Hoa vang lên giữa đám đông.
“Kim Phượng của mẹ, con chết thảm quá đi, con nói cho mẹ biết là ai đẩy con xuống nước, mẹ nhất định sẽ báo thù cho con!”
Hầu Quế Hoa ôm lấy xác Dương Kim Phượng khóc lóc thảm thiết, Dương Hữu Đức thì u ám đứng bên cạnh, sự tàn bạo, lạnh lùng trong đôi mắt ấy dày đặc đến mức như muốn giết người, xác của Dương Kim Phượng trắng bệch, khiến người nhìn thôi cũng thấy sợ.
“Quế Hoa hãy nén đau thương, trời đang nóng lắm, mau chóng chôn Kim Phượng đi!”
“Haiz, đứa nhỏ Kim Phượng này nghĩ gì thế không biết, trời nắng chang chang thế này lại nhảy xuống hồ vọc nước!”
“Hữu Đức, Quế Hoa, hai người phải giữ gìn sức khỏe, Kim Lâm, Kim Sơn, Ngọc Hoa, mau khuyên mẹ của mấy đứa đi, khóc như vậy không tốt cho sức khỏe đâu!”
Dương Kim Lâm là con trai cả, Huống Ngọc Hoa là vợ của anh ta, trông hai vợ chồng nhà này không đau buồn gì cho lắm, đặc biệt là Huống Ngọc Hoa, cô ta phải cố lắm mới không bật cười thành tiếng đấy.
Cô ta cảm thấy Dương Kim Phượng rất phiền, bây giờ chết rồi không phải tốt hơn sao.
Dương Kim Sơn cũng không đau thương là bao, thứ khắc sâu trong tận xương cốt của người nhà họ Dương là sự máu lạnh và ích kỷ, ngay cả một đứa nhỏ chỉ mới ba tuổi cũng thế.
“Lúc Kim Phượng xuống nước biết bao nhiêu người nhìn thấy như thế, tại sao không có ai xuống cứu con bé?” Dương Hữu Đức lạnh lùng chất vấn.
Ông ta nghe nói khi con gái mình xảy ra chuyện thì trên bờ có đến mười mấy người, trong số đó có ít nhất một nửa người là biết bơi, nếu như đám người này chịu xuống nước cứu người thì con gái ông ta sẽ không chết.