Mọi người đồng loạt quay sang nhìn Đường Giảo Giảo, vẫn là dáng vẻ ngọt ngào, ngoan ngoãn đó nhưng không ngờ lòng dạ lại điên cuồng, ác độc như thế.

[Còn bắt tôi nấu cơm tôi sẽ bỏ phân vào trong cơm canh, không ai ăn được gì cả.]

“Oẹ…”

Có người không chịu nổi nữa phải nôn khan.

Sắc mặt những người còn lại cũng không tốt hơn là bao, ai cũng muốn mắng Đường Giảo Giảo nhưng không dám.

“Giảo Giảo, nếu cô thấy không khỏe thì cứ nghỉ ngơi cho thật tốt đi.”

Giọng nói Chu Đình Đình rất dịu dàng, chỉ là nụ cười đó trông vô cùng gượng gạo, Đường Giảo Giảo bãi công thì toàn bộ công việc trong khu nhà thanh niên trí thức phải chia đều ra cho mọi người, đúng là phiền phức.

Đường Giảo Giảo thấy nụ cười giả tạo ấy là bực mình nên đã bảo hệ thống kiểm tra thử xem con tiện nhân này có tin nóng hổi hay ho nào không.

[Không vấn đề, bổn thống sẽ kiểm tra thử,vãi nhái, đúng là không thể chỉ nhìn vẻ bề ngoài thôi được.]

Giọng hét chói tai của hệ thống đã thu hút lòng tò mò của Đường Giảo Giảo, thế nên cô mới giục hệ thống nói nhanh lên, vừa nghe xong thì sững sờ mất ba giây.

[Không nhận ra thật đấy, có ai ngờ Chu Đình Đình lại bị Dương Hữu Đức chơi không công rồi, hơn nữa còn do cô ta chủ động dâng mình đến tận cửa, tất cả chỉ là vì muốn nhờ Dương Hữu Đức đề cử mình với Đại học Công – Nông – Binh.]

[Ha ha ha ha, Dương Hữu Đức đã ngủ với Chu Đình Đình rất nhiều lần rồi nhưng kết quả danh sách vào Đại học Công – Nông – Binh lại thuộc về đại đội khác, Chu Đình Đình dâng hiến thân xác, huỷ đi trong trắng của mình nhưng cuối cùng chỉ có thể rước thiệt thòi vào người.]

Đường Giảo Giảo không thể nào che giấu được niềm hạnh phúc khi thấy người khác gặp nạn của mình, đứng đó cười tủm tỉm một mình, những thanh niên trí thức khác đều chỉ biết trợn mắt, nghẹn họng không nói được gì, tin này còn sốt dẻo hơn cả Dương Hữu Đức vụng trộm với Mã Xuân Đào nữa đấy.

Trước giờ lúc nào Chu Đình Đình đều tỏ ra mình là một người tự trọng, biết chừng mực của mình, lúc nói chuyện với nam thanh niên trí thức thì cũng đứng cách xa ba mét, không ngờ một người giữ mình khư khư như thế lại chủ động dâng hiến thân mình cho một lão già sao? - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T

Ánh mắt của mọi người nhìn cô ta dần trở nên khinh bỉ, xì, không biết xấu hổ!

Chu Đình Đình giận đến mức mặt hết tái xanh rồi lại đỏ bừng, đây là bí mật lớn nhất của cô ta, sao Đường Giảo Giảo lại biết được cơ chứ?

Chẳng trách hôm nay đồ ngu này lại muốn thoát khỏi sự khống chế của cô ta, hóa ra là do đã biết được bí mật của cô ta nên muốn nắm thóp đấy à?

Chẳng bao lâu sau Chu Đình Đình đã khôi phục lại như bình thường, cô ta đã bàn bạc với Dương Kim Sơn cả rồi, thêm ba ngày nữa là Đường Giảo Giảo sẽ không thể ngóc đầu dậy nữa đâu, khi đó cô ta sẽ thể trở thành giáo viên dạy thay rồi nghĩ cách để mình được điều sang trường tiểu học của công xã, từ đó không cần phải chịu sự uy hiếp của Dương Hữu Đức nữa. ( truyện trên app T Y T )

Vốn cô ta còn cảm thấy áy náy nhưng bây giờ thì hoàn toàn không còn gì nữa, chính Đường Giảo Giảo là người gây chuyện với cô ta trước nên bị Dương Kim Sơn chà đạp là đáng đời. 

Lúc về đến khu nhà thanh niên trí thức thì mọi người đều cố ý tránh xa Chu Đình Đình ra, đặc biệt là nam thanh niên trí thức, họ tránh cô ta như tránh tà ấy, sợ dính phải mùi hôi trên người cô ta.

Cơm tối do Chu Đình Đình và một nữ thanh niên trí thức khác nấu, còn củi khô thì do nam thanh niên trí thức nhặt về.

Một nồi ớt khô xào đậu cô ve, không có dầu, cả món ăn hoàn toàn dựa hết vào ớt để tạo vị, ăn kèm với cơm khoai lang.

Đường Giảo Giảo xới một chén cơm to, gắp thêm ít đồ ăn rồi ăn từng đũa từng đũa lớn, đồ ăn cay đến mức khiến cô rưng rưng nước mắt, sau khi cô đến thôn Dương Thụ thì cô mới biết ăn ớt, mặc dù thức ăn cay đến mức phỏng miệng nhưng thật sự rất đưa cơm, cho dù không có dầu và thịt cũng có thể ăn được một chén cơm to.

Trước khi ngủ hệ thống lại kể cho cô nghe những tin tức mới trong thôn.

[Dương Kim Điền về đến nhà thì đánh Mã Xuân Đào một trận nhừ tử, Mã Xuân Đào đau đớn, buộc phải nói ra một bí mật động trời thì Dương Kim Điền mới nguôi giận.]

[Bí mật gì vậy.] Đường Giảo Giảo rất tò mò.

[Công việc ghi điểm của Dương Kim Điền là do Mã Xuân Đào bán thân mới đổi lại được.]

Đường Giảo Giảo hừ lạnh một tiếng, đúng là một tên vô dụng.

Tiếng chậc chậc của hệ thống lại vang lên, mỗi lần nó phát ra âm thanh này thì chắc chắn sẽ có một tin gì đó rất lớn, Đường Giảo Giảo cũng không cần hối thúc làm gì, hệ thống không nhịn được nữa thì lát nữa cũng nói ra thôi.

[Vào hôm Mã Xuân Đào động phòng, Dương Kim Điền uống say nên Dương Hữu Đức đã vào động phòng thay anh ta, con trai lớn của hai vợ chồng họ chính là con của Dương Hữu Đức đấy.]

Đường Giảo Giảo ngạc nhiên trợn tròn mắt lên, đây quả thật là một tin cực kỳ động trời đấy.

Sang hôm sau, sau khi ăn sáng xong thì Đường Giảo Giảo và các thanh niên trí thức khác cùng đi làm, Dương Hữu Đức cà nhắc bước đến phân công việc cho mỗi người.

Đường Giảo Giảo vẫn được giao cho việc giẫy cỏ, làm được nửa ngày thì nghỉ, về nhà ăn trưa.

[Có tin nóng hổi đây, Dương Kim Phượng đang lén lút bên bờ hồ kìa.]

Giọng nói phấn khích của hệ thống chợt vang lên.

Đường Giảo Giảo sững sờ, mặt lập tức biến sắc, vừa nghe xong là chạy về phía bờ hồ ngay, cô phải cứu Thẩm Mặc.

Những thanh niên trí thức khác chần chừ được một lúc thì cũng chạy theo, do họ biết đi theo Đường Giảo Giảo thì chắc chắn sẽ có chuyện để hóng.

Thôn Dương Thụ nằm ngay lưng chừng sườn núi, xung quanh là núi non trùng trùng, địa hình hiểm trở, hằng năm số lần người dân trong thôn được xuống núi chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, đầu thôn có một cái hồ sâu, cho dù năm đó có hạn hán thì nước trong hồ cũng không cạn, là nguồn nước mà người dân trong thôn dựa vào để sống đến hiện nay.

Lúc này bên bờ hồ không có ai cả, chỉ có một cậu thanh niên trẻ tuổi mặc đồ quân nhân đang đi từ phía xa tới, người đó chính là Thẩm Mặc.

Một tiếng tõm vang lên, Dương Kim Phượng nhảy xuống nước, hét lên như một con vịt đang vùng vẫy vậy: “Cứu tôi… Cứu tôi với…”

Trùng hợp Thẩm Mặc đang bước đến bên hồ, anh do dự một lúc thì buông bỏ những món đồ trong tay, chuẩn bị nhảy xuống cứu người.

“Dương Kim Phượng biết bơi, cô ta cố ý dụ anh xuống nước đấy!”

Đường Giảo Giảo chạy sang đó, hạ nhỏ giọng nhắc nhở.

Kiếp trước Dương Kim Phượng cũng dùng cách này để gả cho Thẩm Mặc, còn được vào bộ đội tùy quân nữa, nhưng Thẩm Mặc lại thờ ơ với cô ta nên cô ta đã ngoại tình với người khác, còn đẩy vợ của cấp trên Thẩm Mặc ngã dẫn đến sảy thai, cuối cùng cả đời này không thể mang thai được nữa, gia đình cô vợ của lãnh đạo lại khá hiển hách nên đã điều Thẩm Mặc đến vùng núi tuyết, còn đối đầu, chèn ép mọi nơi, trong một lần chấp hành nhiệm vụ Thẩm Mặc đã bị què mất một chân.

Thế nên anh mới phải xuất ngũ, quay về thôn để trồng trọt, lúc này Dương Kim Phượng lập tức ly hôn với anh, chớp mắt là đã gả cho tên gian phu kia ngay.

Vào kiếp trước, Dương Kim Phượng cũng là một trong những người đã ngược đãi, bạo hành cô, ả đàn bà này thường xuyên về nhà mẹ đẻ, vừa về đến là lập tức xem cô như người ở sai tới sai lui ngay, chỉ cần chậm chút thôi là sẽ ăn đập ăn chửi, tạt nước đang sôi, bốc khói ngùn ngụt lên người cô, còn dùng kẹp gắp than đốt đến mức nóng đỏ quất mạnh vào người cô, sau đó đứng nhìn cô đau đớn như muốn chết đi sống lại, vui cười trên chính nỗi đau của người khác.

Đường Giảo Giảo nhìn chằm chằm vào Dương Kim Phượng đang vùng vẫy trong nước, con khốn này đáng phải bị chết đuối mới đúng!

“Cứu tôi… Cứu tôi với!”

Dương Kim Phượng đợi một hồi lâu nhưng vẫn không đợi được Thẩm Mặc nhảy xuống, lúc này cô ta tưởng do tiếng kêu của mình quá nhỏ nên mới rống lớn hơn, còn cố ý nuốt vài ngụm nước để tiếng kêu nghe chân thật hơn.

“Cảm ơn!”

Thẩm Mặc đã nhận ra Dương Kim Phượng biết bơi, ánh mắt anh lạnh đi, quay sang cảm ơn Đường Giảo Giảo rồi vội vàng rời khỏi đó.

Không lâu sau, các thanh niên trí thức đã đuổi đến nơi, còn có một vài thôn dân nữa, ai nấy cũng đều tụ tập trên bờ hóng chuyện.

“Dương Kim Phượng, cô biết bơi mà còn ở đó kêu cứu mạng cái khỉ khô gì không biết, coi chừng bị ma da kéo xuống nước đấy!”

Người dân trong thôn đều biết Dương Kim Phượng biết bơi, hơn nữa còn bơi rất giỏi nữa nên không ai vội nhảy xuống cứu mà chỉ đứng trên bờ chọc ghẹo thôi.

“Câm miệng lại đi, tôi nào có biết bơi chứ, cút ra chỗ khác!”

Dương Kim Phượng tức đến mức thở hổn hển lên tiếng mắng, đợi lâu như vậy rồi còn không thấy Thẩm Mặc đâu thì cô ta biết kế hoạch của mình thất bại rồi, thế nên giận mà không biết trút đi đâu, chỉ đành bước lên bờ.

Nhưng đột nhiên cô ta cảm thấy chân đau điếng, dọa cô ta đến mức quạt nước liên tục, hoảng loạn hét lên: “Kéo tôi lên đi… Mau lên!”

Mọi người còn nghĩ cô ta lại bắt đầu diễn kịch nữa rồi nên không chú ý, vẫn tiếp tục đứng đó cười nói vui vẻ.

Có người phát hiện ra sự bất thường nên nhỏ giọng hỏi: “Chắc không phải là gặp ma da thật rồi đó chứ?”

Mọi người thay đổi sắc mặt ngay nhưng vẫn còn do dự không dám quyết định, ma da có sức mạnh rất lớn khi ở dưới nước, lỡ như kéo cả họ xuống nước luôn thì phải làm sao đây?

“Cứu tôi… Cứu tôi…”

Tiếng kêu của Dương Kim Phượng ngày càng hoảng loạn hơn, cơ thể cũng dần chìm xuống nước.

Có một thôn dân trẻ tuổi chuẩn bị nhảy xuống cứu.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play