“Chú cái con mẹ nhà ông, ông già không nên nết thì tôi đánh chết ông chứ sao!”
Dương Kim Điền vừa mắng vừa đánh, nếu chuyện này cũng nhịn thì sau này phải nhịn gì nữa đây, hơn nữa Dương Hữu Đức với anh ta là họ hàng xa tận năm đời, làm gì còn quan hệ chú cháu nữa chứ?
Dưới đất là một mảng hỗn loạn, mọi người đều kéo nhau sang đó ngăn lại nhưng cũng chỉ đơn giản là mang tâm lý hóng hớt chuyện nhà người ta, làm cho có thôi, Dương Hữu Đức cậy mình làm đội trưởng luôn diễu võ dương oai khắp thôn, người nhà của ông ta cũng ỷ thế hiếp người thành thói, người dân trong thôn mong sao Dương Kim Điền đánh chết ông ta nữa là.
Đường Giảo Giảo ngạc nhiên trố mắt lên, chỉ biết sững sờ, đang yên đang lành sao lại đột nhiên đánh nhau rồi?
Cô phải tránh ra xa để thưởng thức màn náo nhiệt này, đồng thời cũng hy vọng Dương Kim Điền có thể đánh chết Dương Hữu Đức, trừ Thẩm Mặc ra thì cô không có ấn tượng tốt đẹp gì với đám người trong thôn Dương Thụ này cả.
Kiếp trước lúc cô bị cả gia đình Dương Hữu Đức ngược đãi, hành hạ thì chỉ có Thẩm Mặc đứng ra bênh vực cô, lúc cô bị đánh sắp chết thì chính Thẩm Mặc đã đưa cô vào trạm y tế để trị thương, nhưng vết thương của cô quá nặng, không thể cứu vãn được nữa.
Lúc đó Thẩm Mặc đã hỏi cô có tâm nguyện gì không, cô nói mình muốn ăn thịt kho tàu, lúc gia đình ăn thịt thì không bao giờ có phần của cô cả, cho đến khi đến thôn Dương Thụ thì cơm cô còn không được ăn no nữa là, bây giờ cô sắp chết rồi, cô chỉ muốn được ăn một miếng thịt kho tàu mà thôi.
Sau đó Thẩm Mặc đã đưa cô đến tiệm cơm trên trấn, gọi một chén thịt kho tàu, một chén cơm trắng, lúc đó cô đã ăn hết sạch, còn nói với Thẩm Mặc: “Kiếp này tôi không báo đáp được gì cho anh, hy vọng kiếp sau có cơ hội để tôi đáp trả anh phần ân tình này!” - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T
Thẩm Mặc nói không cần cô trả, chỉ cần cô có thể sống tiếp là được rồi, sau khi ăn xong Thẩm Mặc cõng cô về trạm y tế, cô đã chết ngay trên lưng anh.
Lúc cô rời khỏi thế giới này cô vô cùng thỏa mãn, do cô đã được ăn đủ, được làm một con ma no.
Nhưng lúc mở mắt ra lần nữa thì cô quay lại hai năm trước, đúng tháng 5/1971.
Cách thời gian cô bị Dương Kim Sơn lấy mất trong trắng còn ba ngày.
Và hai năm nữa chính là ngày mà cô chết thảm.
Cô nhớ Thẩm Mặc nhảy xuống nước cứu người chính là vào tháng này, còn cụ thể là ngày nào thì cô quên rồi, nhưng cô nhất định phải ngăn cản Thẩm Mặc cứu người, không thể để đám người nhà họ Dương lừa gạt, hại anh phải rời khỏi quân đội mà mình yêu nhất, còn bị phế mất một cái chân nữa.
Đến cuối cùng bộ phim hài này đã được Hầu Quế Hoa chặn lại, Hầu Quế Hoa là vợ của Dương Hữu Đức, cũng là một người đàn bà ác độc có tiếng của thôn Dương Thụ, bà ta có dáng người thấp bé mập ục ịch, mắt tam giác, gò má cao, vừa nhìn là biết không phải tướng của người hiền lành gì rồi.
“Dương Kim Điền, mày dám đánh cả chú mày sao, thằng súc vật trời đánh thánh đâm, tránh ra ngay cho bà!”
Hầu Quế Hoa nghe được tin thì lập tức chạy vội đến đây, túm lấy cổ áo Dương Kim Điền, tay đấm chân đá cứu lấy chồng mình.
Dương Hữu Đức bị đánh đến nỗi mặt mũi bầm dập, máu me đầy mặt, Hầu Quế Hoa thấy vậy thì xót xa đến nỗi tan nát cõi lòng, đánh Dương Kim Điền mạnh hơn, còn la hét đòi phải đến đập nồi nhà Dương Kim Điền nữa.
“Cả nhà mày đều táng tận lương tâm cả, nếu như không phải nhờ Hữu Đức nhà tao thì mày có thể làm được nhân viên ghi điểm sao? Đồ thứ chó má ăn cây táo rào cây sung, bà đây phải đánh chết mày!”
Hầu Quế Hoa nổi điên lên, không lâu sau đã cào nát mặt của Dương Kim Điền, Dương Kim Điền không dám đáp trả, chỉ có thể ôm chặt đầu mặc cho bà ta trút cơn điên lên người mình.
Bây giờ anh ta mới bình tĩnh để suy nghĩ lại, quả thật Dương Hữu Đức cũng có công chăm sóc cho anh ta, còn sắp xếp cho anh ta công việc ghi điểm tốt như vậy nữa, thôi thì cứ nhịn đi.
Đường Giảo Giảo nở nụ cười lạnh lùng, không muốn đứng đó xem bộ phim hài này nữa nên đã rời đi để làm việc.
Thôn Dương Thụ không bị chính quyền trung ương quản lý quá nhiều nên Dương Hữu Đức chính là Hoàng đế của nơi này, chuyện lớn chuyện nhỏ đều do ông ta quyết định hết, ở đây pháp luật hay pháp chế gì đó hoàn toàn không được áp dụng.
Ở thôn Dương Thụ này, con người bị chia thành rất nhiều cấp bậc khác nhau, cả nhà lão già Dương Hữu Đức là người thượng đẳng, những thôn dân có quan hệ thân thiết với gia đình Dương Hữu Đức thì sẽ ở cấp bậc cao hơn những thôn dân còn lại.
Điều đáng ghê tởm nhất là những thanh niên trí thức được điều xuống vùng nông thôn như họ, đặc biệt là nữ thì khi bước vào thôn này cứ như bị ném vào hang sói vậy, lúc nào cũng bị một đàn sói ngấp nghé, không hề có chút sức phản kháng nào.
Đường Giảo Giảo nghiến chặt răng, hỏi hệ thống thêm về [Chuyện của Dương Kim Sơn].
Dương Kim Sơn chính là tên khốn nạn đã hại chết cô vào kiếp trước, cũng chính là đội trưởng dân binh của đại đội thôn Dương Thụ, cường tráng lực lưỡng, tính tình nóng nảy, nghiện rượu như mạng sống.
[Dương Kim Sơn và bạn thân của cô Chu Đình Đình đã thương lượng xong nên hãm hại cô thế nào ở ruộng ngô dưới chân núi rồi kìa, sau đó Chu Đình Đình sẽ hẹn cô ba ngày sau lên núi hái nấm, còn Dương Kim Sơn sẽ trốn sẵn trên núi, nhân cơ hội đó để làm nhục cô.]
[Ký chủ à mắt nhìn người của cô tệ thật đấy, một tiểu nhân như Chu Đình Đình bổn thống đây vừa nhìn là đã thấu ngay.]
[Thì ra là vì danh sách dạy thay của giáo viên à, Dương Kim Sơn đã hứa sau khi làm chuyện này xong thì sẽ để Chu Đình Đình làm giáo viên dạy thay trong trường tiểu học của thôn.]
Hệ thống tiếp tục kể những tin sốt dẻo bên tai Đường Giảo Giảo.
Đường Giảo Giảo nghiến răng ken két, trong miệng đều là mùi tanh nồng của máu.
Thì ra kiếp trước cô bị Chu Đình Đình hãm hại à.
Hệ thống nói không sai chút nào, cô đúng là một con ngu, xem một con rắn độc thành người bạn thân thiết nhất của mình.
Kiếp trước cô lên núi hái nấm với Chu Đình Đình nhưng không cẩn thận trượt chân rơi xuống sườn núi rồi trẹo chân, bây giờ nghĩ lại thì chính Chu Đình Đình đã đứng phía sau đẩy cô nên cô mới trượt xuống núi như thế.
Chu Đình Đình nói xuống núi gọi người lên giúp, nhưng kết quả một đi không trở lại, còn cô thì bị Dương Kim Sơn kéo vào trong rừng làm nhục, Dương Kim Sơn còn uy hiếp cô rằng nếu như cô không ngoan ngoãn gả cho gã thì sẽ biến cô thành một người đàn bà dâm đãng rồi đưa đến nông trường để cải tạo.
Đường Giảo Giảo hoàn toàn không dám nghĩ đến kết cục của nữ thanh niên trí thức khi bị bắt đến nông trường, thế nên chỉ có thể gả cho Dương Kim Sơn.
Kiếp trước Chu Đình Đình thành công trở thành giáo viên dạy thay của trường tiểu học trong thôn, chưa được nửa năm thì lại được điều sang dạy tại trường tiểu học công xã, miệng cô ta rất dẻo, biết cách lấy lòng người khác nên hiệu trưởng đã giới thiệu cháu trai ruột là sĩ quan, lúc này người đàn bà ấy đã trở thành vợ quân nhân, hơn nữa còn được chuyển thành giáo viên chính thức, một năm sau cô ta lại vào quân đội để tùy quân.
Con tiện nhân đó dựa vào gì mà có thể giẫm đạp lên máu thịt của cô để leo lên vị trí cao, còn sống tốt như vậy nữa chứ?
Đường Giảo Giảo như muốn phát điên, vung mạnh cuốc lên, xem đống cỏ dại là Chu Đình Đình, giẫy liên tục mười mấy phút mới có thể bình tĩnh lại được, Chu Đình Đình muốn giẫm đạp lên cô để leo lên vậy cô sẽ tương kế tựu kế, tặng con tiện nhân này cho Dương Kim Sơn để bọn chúng tự cắn nhau.
Giành lấy công việc giáo viên dạy thay kia!
[Xử gã đi, ký chủ cố lên!]
Giọng nói vui vẻ của hệ thống bỗng vang lên.
Đường Giảo Giảo siết chặt tay lại, má phồng lớn lên, cô nhất định sẽ thành công!
Công việc buổi chiều cũng chỉ làm qua loa cho xong, đại đội trưởng thì bị đánh què chân, không thể giám sát công việc được nữa, mọi người cũng chỉ giẫy thêm vài cái cho có lệ, mặt trời còn chưa lặn thì đã thu dọn đồ về nhà mất rồi.
“Giảo Giảo!”
Chu Đình Đình tươi cười chạy đến, cô ta là người tỉnh Chiết Giang, còn Đường Giảo Giảo là người Thượng Hải, hơn nữa cô gái này thường xuyên tỏ vẻ như mình là một chị gái thân thiết, lúc nào cũng ân cần hỏi han Đường Giảo Giảo, có ai ngờ bên trong đó lại là một con rắn độc đâu chứ.
Đường Giảo Giảo không thèm ngẩng đầu lên, thờ ơ không trả lời.
“Giảo Giảo, lát nữa cô định đi nhặt củi đúng không? Củi đã đốt hết rồi.” ( truyện trên app t.y.t )
Chu Đình Đình trông không có gì nổi bật nhưng giọng nói lại dịu dàng, còn biết cách ăn nói, thế nên có quan hệ khá tốt với người dân trong thôn.
“Không có sức!”
Đường Giảo Giảo thầm nở một nụ cười lạnh lùng, trước đây toàn bộ công việc trong khu nhà thanh niên trí thức đều do cô làm hết nhưng vào lúc dầu sôi lửa bỏng thì đám thanh niên trí thức kia không một ai đứng ra bênh vực cô cả.
Nụ cười trên mặt Chu Đình Đình cứng đờ, cảm thấy hình như Đường Giảo Giảo đã thay đổi rồi, đây không phải là chuyện tốt lành gì.
Mặt những thanh niên trí thức bên cạnh cũng khó coi hẳn, họ đã quen với việc đốt củi đã được làm sẵn cả rồi, Đường Giảo Giảo không đi nhặt củi thì họ biết đốt cái gì đây?
“Giảo Giảo thấy khó chịu ở đâu sao?” Chu Đình Đình quan tâm hỏi han.
“Ừm, tôi cũng không nấu cơm tối nay nữa đâu.”
Đường Giảo Giảo đẩy luôn công việc nấu cơm đi, ai thích nấu thì nấu, dù sao thì cô cũng không thèm hầu hạ nữa.
Mặt đám thanh niên trí thức trông càng khó coi hơn, vừa định lên tiếng chỉ trích.
[Hừ, ai nấy cũng như bị liệt giường, muốn cơm bưng nước rót đến tận miệng, trông thì xấu mà biết mơ đẹp quá nhỉ, sau này nếu ai còn bắt tôi làm nữa thì tôi sẽ nhổ nước bọt vào trong trà của người đó.]