“Có chuyện gì thế?”

Đường Giảo Giảo chạy về phía anh, đôi mắt của những thanh niên trí thức đều sáng lên. Bọn họ đều biết Thẩm Mặc, anh là một quân nhân trẻ tuổi có tiền đồ tươi sáng nhất trong thôn, cũng là người mà các nữ thanh niên trí thức cùng các cô gái trong thôn Dương Thụ muốn gả cho.

Anh đến tìm Đường Giảo Giảo làm gì?

“Có phải Thẩm Mặc đang hẹn hò với Đường Giảo Giảo không?” Có người nói.

“Không thể nào!”

Hà Hồng Linh quả quyết phủ nhận, cô ta xinh đẹp như vậy mà Thẩm Mặc còn không thích thì làm sao có thể thích Đường Giảo Giảo được?

Cô ta không dám nói cho ai biết rằng năm ngoái cô ta đã chủ động tỏ tình với Thẩm Mặc, nhưng lại bị anh lời lẽ nghiêm khắc từ chối, vì sợ bị mất mặt nên cô ta chưa từng nói với ai việc này.

“Nếu không phải hẹn hò thì tại sao Thẩm Mặc lại đến gặp Đường Giảo Giảo? Tôi đoán tám chín phần mười là họ đang hẹn hò.”

“Khó trách Đường Giảo Giảo đột nhiên giàu có như vậy, có khi là do Thẩm Mặc cho cô ta.”

Những thanh niên trí thức bỗng trở nên hưng phấn, tưởng rằng mình đã phát hiện ra chân tướng.

Gương mặt của Hà Hồng Linh vặn vẹo, cô ta nghiến răng nghiến lợi rồi thầm mắng Thẩm Mặc mắt mù. Người xinh đẹp như cô ta thì không chọn mà lại đi tìm một kẻ điên như Đường Giảo Giảo!

Thẩm Mặc dẫn Đường Giảo Giảo đến chân núi phía sau khu nhà thanh niên trí thức, bởi vì ở đấy khá vắng vẻ, dễ bề cho việc nói chuyện.

“Đồng chí Thẩm, anh có chuyện gì muốn nói với tôi thì cứ nói đi.”

Tâm trạng của Đường Giảo Giảo rất căng thẳng. Trông Thẩm Mặc rất nghiêm túc, không phải là đã xảy ra chuyện lớn gì chứ?

Thật ra Thẩm Mặc đang cân nhắc lời nói của mình, sợ dùng từ không thích hợp khiến cô sợ hãi. Nhưng mỗi khi anh suy nghĩ điều gì đó thì anh sẽ bất chợt trở nên nghiêm túc.

“Thanh niên trí thức Đường, tôi tên Thẩm Mặc.”

Đường Giảo Giảo hơi sửng sốt, sau đó không nhịn được cười nói: “Tôi biết, anh tên là Thẩm Mặc.”

Mặt của Thẩm Mặc nóng bừng, thầm mắng mình ăn nói vụng về, anh lo lắng đến mức vô thức nắm chặt cả hai tay lại, trán toát mồ hôi, nói như thể đã học thuộc lòng: “Năm nay tôi 24 tuổi, trong nhà chỉ còn lại một mình tôi. Sinh nhật vào tháng 10 âm lịch. Hiện tại tôi đang là đại đội trưởng, được hưởng mức lương hành chính cấp 19, mỗi tháng được nhận 90 đồng. Sau khi trừ chi phí ăn uống thì còn lại 78 đồng. Chờ tôi thăng cấp lên doanh trưởng thì người nhà có thể theo quân.”

Anh nói xong một hơi, sau đó nhìn chằm chằm vào Đường Giảo Giảo.

Đường Giảo Giảo vô cùng bối rối. Chuyện gì đang xảy ra vậy?

“Thẩm… Đồng chí Thẩm, tôi đã biết.”

Đường Giảo Giảo lắp bắp trả lời, trong lòng của cô vẫn luôn bội phục Thẩm Mặc. Những đứa trẻ có xuất thân ở trên núi không ai có sẵn cơ sở, đi từ binh sĩ lên đến đại đội trưởng nhanh như vậy thì chắc chắn Thẩm Mặc rất lợi hại.

Nhưng Thẩm Mặc nói lời này với cô là có ý gì đây?

[Đồ ngốc, anh ấy muốn hẹn hò với cô.]

Hệ thống không thể chịu đựng được nữa, đã thể hiện rõ ràng như vậy rồi, ký chủ thật khờ mà.

[Muốn hẹn gì cơ.]

Đường Giảo Giảo không hiểu chữ phía sau.

[Chính là muốn kết hôn với cô, biến hai chiếc giường thành một, cái đồ ngốc này.]

Hệ thống liếc mắt, ký chủ của lần này thật khó dẫn dắt mà.

Sắc mặt của Đường Giảo Giảo đỏ bừng, cô xấu hổ cúi đầu, không dám nhìn Thẩm Mặc.

Nhưng trái tim của cô lại đập như đánh trống. Thẩm Mặc thích cô, là yêu từ cái nhìn đầu tiên sao?

Khi Đường Giảo Giảo nghĩ đến khả năng này, tim của cô càng đập nhanh hơn, ngoài ra còn cảm thấy ngọt ngào như mật.

“Tôi biết như vậy là có chút lỗ mãng, nhưng tôi rất có hảo cảm với cô, muốn cùng cô trở thành bạn đời. Đồng chí Đường Giảo Giảo, cô nghĩ thế nào?”

Đây là lần đầu tiên Thẩm Mặc cảm thấy bất an như vậy. Đường Giảo Giảo cúi đầu, nên anh không thể nhìn ra được suy nghĩ của cô, chẳng lẽ là cô không đồng ý sao? ( truyện đăng trên app TᎽT )

“Tôi… tôi cũng đồng ý.”

Giọng nói của Đường Giảo Giảo nhỏ như muỗi, cô cảm thấy vô cùng ngượng ngùng.

Dù cho cô không có ý định kết hôn nhưng nếu gả cho Thẩm Mặc thì cô vẫn rất mong chờ.

Thẩm Mặc vui mừng khôn xiết, quả nhiên Đoàn Hồng Ba nói đúng, anh và Đường Giảo Giảo là lưỡng tình tương duyệt.

“Chúng ta đi đính hôn trước đi. Chờ anh về quân đội sẽ làm giấy báo cáo kết hôn rồi lại đi đăng ký kết hôn. Em nghĩ thế nào?”

Thẩm Mặc nói cho cô biết kế hoạch của mình, trong lòng lại cảm thấy tiếc nuối, sớm biết như vậy thì trước khi anh về nhà thì đã viết sẵn báo cáo kết hôn rồi.

“Em nghe anh, em không có ý kiến gì.”

Đường Giảo Giảo gật đầu, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm. Không có kết hôn ngay lập tức là tốt rồi, bởi vì cô vẫn còn chưa chuẩn bị sẵn sàng đâu.

“Ngày mốt anh phải trở lại quân đội. Ngày mai chúng ta sẽ tổ chức tiệc đính hôn. Xin lỗi em, tổ chức vội vàng quá.”

Thẩm Mặc có chút áy náy, anh cam đoan nói: “Anh nhất định sẽ tổ chức một hôn lễ thật long trọng. Lễ đính hôn đã khiến em thiệt thòi rồi.”

“Không có thiệt thòi.”

Đường Giảo Giảo ngẩng đầu lên, vẻ mặt của cô rất nghiêm túc.

Cô có thể cảm nhận được sự chân thành và thái độ của Thẩm Mặc, chỉ cần như vậy là đã đủ rồi.

“Vậy bây giờ anh đi tìm người tổ chức tiệc rượu, còn phải nhờ bà mối đến cầu hôn, còn cần phải báo cho gia đình của em biết nữa.” Thẩm Mặc hối hận không nghĩ sớm hơn chút, hiện tại thời gian quá gấp rút.

Đường Giảo Giảo lắc đầu: “Đừng báo cho người nhà em biết, họ không quan tâm đến chuyện của em đâu, cho dù sau này em kết hôn, em cũng sẽ không lui tới gì với họ.”

Thẩm Mặc sửng sốt một lát, sau đó cảm thấy đau lòng.

Một cô gái ngoan ngoãn như vậy lại có thể nói ra những lời này, rõ ràng là vì cha mẹ của cô đã làm điều gì đó khiến cô cảm thấy chạnh lòng.

“Vậy không liên lạc nữa, anh cũng không có người nhà, từ nay về sau chúng ta sẽ sống cùng nhau.” Thẩm Mặc cười nói.

“Ừm.”

Đường Giảo Giảo mỉm cười gật đầu, trong lòng cảm thấy ấm áp.

Từ giờ trở đi, cô sẽ không còn là kẻ đáng thương không nơi nương tựa nữa, cô đã có Thẩm Mặc rồi.

Nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của cô, Thẩm Mặc không nhịn được vươn tay ra chọc vào khuôn mặt phúng phính như bánh bao ấy, quả nhiên nó mềm mại giống như bánh bao bơ, đúng như anh nghĩ.

“Anh làm gì vậy…!”

Đường Giảo Giảo che mặt lại, hai má cứ phồng lên.

“Em đi nấu ăn đi, ngày mai anh sẽ nhờ bà mối tới cầu hôn.” Thẩm Mặc thu tay lại, cười nhẹ đầy ấm áp.

“Ừm.”

Đường Giảo Giảo gật đầu, toan xoay người rời đi, nhưng lại chợt nhớ tới cái gì đó, đột nhiên quay người lại.

“Sao vậy?” Thẩm Mặc kinh ngạc, còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì.

“Em sẽ bảo chị Sơn Hạnh làm một chiếc váy hoa trước, ngày mai em sẽ mặc nó!”

Đường Giảo Giảo nghĩ tới sự kiện quan trọng này. Ngày mai là lễ đính hôn duy nhất trong đời của cô nên cô muốn mặc một chiếc váy hoa.

Thẩm Mặc mỉm cười dịu dàng hơn, bỗng nhiên anh cảm thấy lưu luyến cái thôn Dương Thụ này. Trước kia anh đến chỉ để thăm mộ bà, nhưng bây giờ anh còn có một cô gái để anh lo lắng.

Anh còn rất nhiều việc phải làm nên đã tách ra với Đường Giảo Giảo ở giao lộ phía trước để đi tìm bà mối.

Đường Giảo Giảo chạy đi tìm chị Sơn Hạnh.

Gia đình của chị Sơn Hạnh đang dùng bữa chiều, ngọn đèn dầu như hạt đậu, bóng người chiếu lên bức tường đất, lúc sáng lúc tối.

“Ngày mai không thể làm xong được, hôm nay tôi còn phải làm áo hải quân.” Chị Sơn Hạnh lắc đầu nguầy nguậy.

Một đồng tiền được đưa ra, lóe sáng trước mặt chị ta.

“Nếu thanh niên trí thức Đường phải cần gấp thì dù tôi không được ngủ cũng sẽ làm xong cho cô, yên tâm đi!”

Chị Sơn Hạnh lấy tiền nhét vào túi nhanh như chớp, rồi cam đoan với nụ cười nịnh nọt.

“Nhất định phải làm xong đấy. Ngày mai tôi phải mặc nó trong lễ đính hôn rồi.” Đường Giảo Giảo yêu cầu.

“Yên tâm, tôi là người may quần áo giỏi nhất trong cái thôn này mà. Cái gì? Thanh niên trí thức Đường, cô đính hôn à? Cô đính hôn với ai?”

Chậm nửa nhịp thì chị Sơn Hạnh mới phản ứng lại, chị ta cảm thấy kinh hãi vô cùng, lại vội vã nhớ lại xem Đường Giảo Giảo đã gần gũi với người đàn ông nào trong thôn.

“Ngày mai chị sẽ biết thôi. Chị mau đi may váy đi, may cho đẹp một chút…!”

Đường Giảo Giảo nói lấp lửng làm cho lòng của chị Sơn Hạnh ngứa ngáy, đêm nay chị ta nhất định không ngủ được mất, cũng đúng lúc để may quần áo.

Trở lại khu nhà thanh niên trí thức, Đường Giảo Giảo nhanh chóng xào hai món rau, lại hấp một hộp cơm, mùi thơm kích thích đám thanh niên trí thức chảy nước miếng ròng ròng. Bọn họ ăn ớt khô xào hành tây và một đĩa củ cải trắng, ăn kèm khoai lang với cơm, ăn mà trong miệng cứ cảm thấy chua chua.

“Đường Giảo Giảo, cô hẹn hò với Thẩm Mặc sao?” Có người hỏi.

Mọi người đồng loạt nhìn qua.

“Ừm.”

Đường Giảo Giảo gật đầu, ngày mai cô sẽ đính hôn, không cần thiết phải giấu giếm.

“Cạch.”

Chiếc bát trong tay của Hà Hồng Linh rơi xuống đất, cơm vãi đầy ra mặt đất.

Cô ta không thể tin vào tai mình. Sao Thẩm Mặc lại có thể vừa ý Đường Giảo Giảo? Cô ta thua kém chỗ nào?

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play