“Không muốn ăn thì đừng có ăn, người khác còn muốn ăn đấy!”
Vương Hồng Mai mắng to, lãng phí nhiều đồ ăn như vậy, cô ta cảm thấy rất đau lòng.
Hà Hồng Linh không trả lời, cô ta nhìn chằm chằm Đường Giảo Giảo, chưa từ bỏ ý định hỏi: “Thẩm Mặc đang hẹn hò với cô thật à?”
“Ừ, ngày mai chúng tôi sẽ tổ chức tiệc đính hôn.”
Đường Giảo Giảo nhếch khóe miệng lên cùng với vẻ mặt ngọt ngào.
Mỗi ngày sau khi sống lại đều là chuyện vui, thật tốt mà.
“Ngày mai hai người đính hôn? Làm sao có thể được? Sao anh ấy có thể vừa ý cô được chứ?”
Hà Hồng Linh hét lên, vậy mà cô ta lại thua một đứa nhà quê như Đường Giảo Giảo, dựa vào đâu cơ chứ!
Đường Giảo Giảo tức giận, lạnh lùng nói: “Ý cô là sao? Nếu Thẩm Mặc không đính hôn với tôi, chẳng lẽ phải đính hôn với cô sao?”
Những thanh niên trí thức đều bưng bát cơm trên tay mà xem náo nhiệt, không tham gia vào bên nào cả.
Hà Hồng Linh cắn chặt môi, khuôn mặt lộ vẻ quật cường và uất ức. Cô ta tự cho rằng mình là thiếu nữ ưu tú nhất trong thôn, nhưng Thẩm Mặc lại cứ phải chọn Đường Giảo Giảo - người không có tiền đồ nhất, điều này khiến cô ta cảm thấy vô cùng nhục nhã.
[Thật buồn cười, năm ngoái cô ta tỏ tình với Thẩm Mặc nhưng Thẩm Mặc lại nghiêm khắc từ chối. Thế mà vẫn giống như không hiểu tiếng người, còn tưởng rằng Thẩm Mặc sẽ lấy cô ta, đúng là mơ mộng hão huyền, suy nghĩ viển vông.] - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T
Hệ thống chia sẻ bí mật của Hà Hồng Linh, Đường Giảo Giảo im lặng khinh bỉ.
[Rõ ràng Thẩm Mặc đã yêu tôi từ cái nhìn đầu tiên, anh ấy thích tôi như vậy thì có ý kiến cũng phải nhịn lấy, hừ.]
Sắc mặt của Đường Giảo Giảo có vẻ không được tốt, cô đảo mắt rồi ngồi xuống ăn cơm.
Đám thanh niên trí thức còn lại thì cứ nhịn cười và nhìn Hà Hồng Linh bằng ánh mắt mỉa mai. Tới cửa cho không mà sĩ quan Thẩm còn không thèm, thật là mất mặt mà…!
“Cô kiêu ngạo cái gì? Thẩm Mặc mù mới đi thích cái đồ nhà quê như cô, sớm muộn gì cũng tan vỡ thôi!”
Hà Hồng Linh vừa xấu hổ vừa tức giận chửi rủa. Cô ta tin chắc rằng Thẩm Mặc chỉ bị mù tạm thời, tuyệt đối không thể có chuyện chung sống cả đời với Đường Giảo Giảo.
Đường Giảo Giảo đứng dậy, đặt bát đũa xuống, cầm cái kẹp gắp than đằng đằng sát khí bước tới đánh vào Hà Hồng Linh.
“Vẻ mặt ghen ghét của cô thật xấu xí. Thẩm Mặc và tôi sẽ hạnh phúc cả đời, còn Hà Hồng Linh cô, sẽ cô độc cả đời!”
Đường Giảo Giảo đánh vài cái thì cơn giận mới nguôi ngoai một chút, trừng mắt nhìn Hà Hồng Linh đang khóc, quay lại tiếp tục ăn cơm rồi yêu cầu hệ thống chia sẻ bí mật của cô ta.
[Thì ra sự ti tiện là do di truyền. Mẹ của Hà Hồng Linh là kẻ thứ ba chuyển thành chính thất, khi mẹ cô ta và cha cô ta ở bên nhau thì vẫn còn chưa ly hôn với người vợ đầu tiên đâu.]
[Trời, thật không biết xấu hổ mà, mẹ của Hà Hồng Linh đã có thai trước khi kết hôn. Nghiệt chủng trong bụng chính là Hà Hồng Linh, mẹ ti tiện sinh ra đứa con gái cũng ti tiện theo, đúng là một ổ toàn lũ đê tiện.]
[Cha của Hà Hồng Linh cũng chẳng phải là loại người tốt lành gì, là một người dân ở nông thôn không có căn cơ gì ở trong thành phố, ông ta cưới con gái của sư phụ, sư phụ đã dạy ông ta tất cả các tuyệt kỹ bí mật. Gã Trần Thế Mỹ (*) này sau khi đứng vững gót chân liền cấu kết với kẻ thứ ba đá bay con gái của sư phụ.]
(*) Trần Thế Mỹ: nhân vật nổi tiếng trong vở kinh kịch dân gian “Tần Hương Liên”, là người chồng bội bạc, vong ơn bội nghĩa đã phụ bạc người vợ tào khang của mình để kết duyên với công chúa và hưởng vinh hoa phú quý.
[Không nói đến chuyện ông ta bỏ vợ, nhưng đến cả việc vợ cả sinh con mà ông ta còn chả thèm đoái hoài đến. Đứa con gái do kẻ thứ ba sinh ra lại được coi như báu vật. Xí, đều là lũ khốn nạn không biết xấu hổ.] ( truyện trên app T Y T )
Đường Giảo Giảo tức giận, khó trách Hà Hồng Linh lại khiến người khác ghê tởm đến vậy. Thứ mà cha Trần Thế Mỹ và mẹ là kẻ thứ ba sinh ra thì tốt lành được gì cơ chứ?
Những nữ thanh niên trí thức nhìn Hà Hồng Linh với vẻ chán ghét. Những nam thanh niên trí thức thì tốt hơn một chút, dù sao thì Hà Hồng Linh cũng rất xinh đẹp, gia cảnh cũng không tệ. Nếu để cho bọn họ được lựa chọn trong một trong số những nữ thanh niên trí thức thì họ nhất định sẽ chọn kết hôn với Hà Hồng Linh.
“Cô…”
Hà Hồng Linh muốn mắng Đường Giảo Giảo nói ba lăng nhăng, nhưng cô ta mở miệng ra lại không phát ra được âm thanh nào, lời nói cũng bị mắc kẹt.
Lúc này cô ta mới nhớ ra rằng mình không thể nói ra việc cô ta có thể nghe thấy tiếng lòng của Đường Giảo Giảo.
Hà Hồng Linh vừa tức giận vừa uất ức, cô ta bật khóc rồi ôm mặt chạy ra ngoài.
Đường Giảo Giảo liếc mắt, gắp một miếng thịt xông khói hành tây lên rồi ăn với vẻ mặt thỏa mãn, thật là ngon.
Biểu cảm của đám thanh niên trí thức khác nhau, đều hâm mộ ghen ghét với Đường Giảo Giảo. Vài ngày trước, vẫn là thanh niên trí thức có cuộc sống khốn khổ nhất, bây giờ lại có thể kết hôn với một sĩ quan, về sau còn có thể tuỳ quân.
Đường Giảo Giảo cũng thật tốt số!
Chu Đình Đình vẫn luôn cúi đầu, ánh mắt đầy sự căm hận, ông trời đối với cô ta thật bất công, lại đối xử tốt với Đường Giảo Giảo như vậy. Dựa vào đâu mà lại đưa một người đàn ông tốt như Thẩm Mặc cho con khốn đó?
Mà cô ta thì chỉ có thể gả cho cái loại súc sinh như Dương Kim Sơn!
Chu Đình Đình siết chặt cái bát, đồ ăn trong miệng cũng dần có vị cay đắng.
Ăn cơm xong, Đường Giảo Giảo đun nước rửa bát và lau sạch cái bếp lò, những thanh niên trí thức khác cũng ăn xong. Vương Hồng Mai và Chu Đình Đình thu dọn bếp bởi vì hôm nay đến lượt bọn họ nấu nướng.
“Đã ăn cơm xong rồi à!”
Người bước vào là chị ba Dương. Không ai biết tên thật của chị ta. Mọi người trong thôn đều gọi chị ta là chị ba Dương kiêm chức bà mối của thôn.
“Thanh niên trí thức Đường, tôi tới báo tin vui cho cô đây!”
Chị ba Dương vừa bước vào đã mỉm cười chúc mừng.Vẻ ngoài của chị ta đem đến cảm giác vui vẻ, bên miệng còn có một nốt ruồi lớn, rất có thiên phú làm bà mối.
Đường Giảo Giảo xấu hổ đến đỏ cả mặt. Cô không ngờ Thẩm Mặc lại hành động nhanh đến như vậy.
“Mời chị ngồi!”
Đường Giảo Giảo dời ghế, pha thêm một tách trà bánh cam, còn lấy ra một gói bánh ngọt. Lễ nghĩa đều làm được chu toàn.
Chị ba Dương nhấp một ngụm trà, vừa chua vừa ngọt, nụ cười trên mặt của chị ta càng thêm vui vẻ. Ở cái thôn Dương Thụ này, pha trà bánh cam là lễ nghi cao nhất, chưa kể còn được đãi gói bánh. Thanh niên trí thức Đường thật là quá khách sáo.
(*) Bánh cam là đặc sản của Hồ Nam, có tác dụng nhuận phổi và giảm ho.
“Thanh niên trí thức Đường, Thẩm Mặc mời tôi tới cầu hôn, cô nghĩ thế nào?” Chị ba Dương cười híp mắt hỏi.
“Tôi đồng ý ạ.”
Đường Giảo Giảo đỏ mặt gật đầu.
“Ha ha, hai người đúng là trai tài gái sắc, một đôi trời đất tạo thành. Ở xã hội mới, mỗi ngày đều là ngày tốt lành. Ngày kia Thẩm Mặc sẽ phải về quân đội rồi nên ngày mai cậu ấy muốn tổ chức tiệc đính hôn. Thanh niên trí thức Đường nghĩ thế nào?”
Chị ba Dương nói vài lời tốt lành, mặt của Đường Giảo Giảo như rặng mây đỏ, cô ngượng ngùng gật đầu.
“Vậy thì quyết định vậy đi. Đây là lễ hỏi của Thẩm Mặc là ba trăm đồng. Thanh niên trí thức Đường, cô thật may mắn. Tôi đã được nhiều người nhờ mai mối như vậy, nhưng chưa từng thấy ai đưa lễ hỏi cao như vậy đâu.”
Chị ba Dương vô cùng ghen tị. Nhà ai có thể bỏ ra ba trăm đồng để cưới vợ cơ chứ? Năm mươi đồng đã được coi là rất cao rồi. Đa số các nhà đều sẽ trả hơn mười hoặc hai mươi đồng làm lễ hỏi. Cách đây vài năm lúc mất mùa, chỉ cần một túi mì ngô là đã có thể đổi lấy một người vợ xinh đẹp rồi.
Đường Giảo Giảo cũng bị sốc. Đưa nhiều tiền như vậy, Thẩm Mặc không đưa hết số tiền anh có cho cô đấy chứ?
Thật ra Thẩm Mặc còn muốn đưa nhiều hơn chút nữa, nhưng lần này anh chỉ mang theo hơn năm trăm đồng, ba trăm đồng dùng để làm lễ đính hôn, số tiền còn lại dùng để mua rượu và một ít chi phí đi lại.
Đường Giảo Giảo nhận ba trăm đồng mà trong lòng còn cảm thấy ngọt hơn cả mật.
Chị ba Dương nhìn cô đánh giá, rồi lại âm thầm cảm thán cô gái có phước không sợ trễ. Trước đây Đường Giảo Giảo không phải là người nổi bật gì ở trong thôn. Mọi người chỉ biết nữ thanh niên trí thức tên Hà Hồng Linh rất xinh đẹp, hầu như không có ai để ý đến thanh niên trí thức Đường.
Bây giờ nhìn thanh niên trí thức Đường vậy chứ thực ra cô cũng khá xinh đẹp, không thua kém gì so với Hà Hồng Linh, nhưng thanh niên trí thức Đường lại may mắn hơn rất nhiều.
Thẩm Mặc có tương lai xán lạn, sau này thanh niên trí thức Đường được gả cho anh, cô sẽ vẻ vang mà trở thành một quân tẩu. Qua hai năm còn có thể tuỳ quân, có ai trong cái thôn này có thể so được với cái phước khí này của cô cơ chứ.
“Chị ba Dương ăn bánh đi!”
Đường Giảo Giảo lấy mấy cái bánh ngọt nhét vào trong túi của chị ba Dương.
“Đủ rồi đủ rồi!”
Miệng của chị ba Dương không khép lại được. Nhiều bánh như vậy, có thể cho mỗi đứa trong nhà một cái, chính chị ta còn không nỡ mua bởi vì bánh này đắt tiền lắm.
“Còn có một chuyện, Chu Đình Đình và Dương Kim Sơn nhờ tôi làm mai, cậu ta nói không cần đính hôn, ngày mai cứ trực tiếp đi công xã để đăng ký kết hôn là được, ngày mai cô đừng quên đấy!”
Chị ba Dương vội vàng nói xong rồi định rời đi.