Dương Kim Sơn tức giận, vừa giơ tay muốn đánh lần nữa, Chu Đình Đình lạnh lùng nói: “Tôi đã viết thư cho gia đình rồi, nếu tôi mà chết một cách vô cớ thì đó chắc chắn là do hai cha con nhà anh hại. Tôi nói cho anh biết, cha tôi có một đồng chí cũ làm cảnh sát, còn là một cán bộ. Dương Kim Sơn, anh đừng tưởng rằng hai cha con anh có thể một tay che trời ở cái thôn Dương Thụ này. Nếu tôi mà chết, các người đừng hòng được sống nổi!”

“Cô đang lừa ai vậy? Cô nghĩ tôi sẽ sợ cô sao?”

Tuy rằng ngoài miệng Dương Kim Sơn vẫn cứ chửi bới dữ dội nhưng tay của gã thì lại bỏ xuống, rồi hùng hổ bỏ đi.

Chu Đình Đình thở phào nhẹ nhõm, tất cả những gì cô ta nói đều là giả. Cha mẹ của cô ta chỉ là những công nhân bình thường, không quyền không thế, cũng không có đồng đội cũ nào, may là Dương Kim Sơn tin.

Bây giờ cô ta nhất định phải gả cho Dương Kim Sơn, với tư cách là con dâu của đại đội trưởng, giáo viên thay thế của trường tiểu học trong thôn phải là cô ta.

Thẩm Mặc lại đi vào trong trấn tìm Đoàn Hồng Ba để bày tỏ sự lo lắng của mình.

“Có anh chăm sóc, cậu lo lắng cái gì?” Đoàn Hồng Ba cảm thấy anh buồn lo vô cớ.

“Nước xa không cứu được lửa gần. Cậu ở xa thôn Dương Thụ, nếu có chuyện gì xảy ra, cậu sẽ không thể đến kịp đâu.”

Thẩm Mặc nhíu mày, có vẻ ghét bỏ với Đoàn Hồng Ba: “Sao anh lại không phải người của thôn Dương Thụ chứ?”

Đoàn Hồng Ba có chút tức giận: “Đúng vậy, trách cha mẹ của anh không sinh ra anh ở thôn Dương Thụ!”

Thấy Thẩm Mặc mặt mày ủ rũ, tâm sự nặng nề, anh ấy càng vui vẻ, nói đùa: “Cậu mắc bệnh tương tư đúng không? Nếu lo lắng như vậy, sao không giắt Đường Giảo Giảo ở trên thắt lưng của cậu ấy?”

“Đừng có nói mò, em và cô ấy là quan hệ đồng chí cách mạng trong sáng.”

Thẩm Mặc trợn mắt nói, nếu như lời như vậy mà bị truyền đi ra ngoài sẽ làm cho người con gái bị ảnh hưởng không tốt. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T

Đoàn Hồng Ba liếc mắt. Ngay cả đứa trẻ ba tuổi cũng không tin lời nói nhảm này.

“Anh có một ý tưởng.”

“Nói nhanh đi!”

Thẩm Mặc thúc giục.

“Cậu dứt khoát đi đăng ký kết hôn với Đường Giảo Giảo, như vậy em dâu sẽ trở thành người nhà của quân nhân, Dương Kim Sơn cũng không dám có ý đồ gì với em ấy. Nếu có ai xúc phạm tới người nhà của quân nhân thì người đó sẽ bị bắt lên tòa án quân sự, cậu ta không dám đâu!”

Đoàn Hồng Ba có thể nhìn ra, Thẩm Mặc có tình cảm với Đường Giảo Giảo, bây giờ chỉ xem Đường Giảo Giảo có ý với cậu ấy hay không thôi.

“Đây là ý định của anh đấy à? Em là người sẽ nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của à?”

Thẩm Mặc đỏ mặt, anh làm như vậy thì có khác gì Dương Kim Sơn chứ?

“Chỉ cần Đường Giảo Giảo bằng lòng thì hai đứa chính là lưỡng tình tương duyệt (*). Cậu cứ đi hỏi đi, hỏi một câu cũng không mất miếng thịt nào. Cho dù Đường Giảo Giảo không đồng ý cũng không sao cả. Lại cứ tiếp tục cố gắng thôi!”

(*) Lưỡng tình tương duyệt: hình dung cả hai bên đều có tình cảm với nhau.

Đoàn Hồng Ba tận lực thuyết phục nên Thẩm Mặc đã bị anh ấy thuyết phục thật.

Anh có ấn tượng không tệ với Đường Giảo Giảo, hơn nữa anh cũng đã 24 tuổi, những binh sĩ trong quân đội cùng tuổi với anh đều đã có con đi mua được xì dầu rồi. Thực ra thì anh cũng muốn kết hôn nhưng lại không tìm được người hợp ý.

Nếu là Đường Giảo Giảo thì cũng không tệ.

Nhưng Đường Giảo Giảo có bằng lòng hay không?

Thẩm Mặc nhíu mày một chút, trong chốc lát lại giãn ra, rồi lại mỉm cười đầy ẩn ý. Đoàn Hồng Ba nhìn thấy, rõ ràng đây chính là dáng vẻ vui phơi phới như mùa xuân tới rồi mà còn vịt chết mạnh miệng.

“Là đàn ông thì đừng có rụt rè. Ngày mốt cậu phải trở lại quân đội rồi nên hãy giải quyết chuyện này càng sớm càng tốt.”

Thẩm Mặc cắn răng, hạ quyết tâm.

“Đi thôi!”

Thẩm Mặc cầm lấy ấm trà, uống xong rồi sải bước rời đi.

“Nói chuyện với em dâu cho cẩn thận, đừng có hành động thiếu suy nghĩ đấy.” Đoàn Hồng Ba hét lên sau lưng anh.

Bước chân của Thẩm Mặc lảo đảo, khuôn mặt tuấn tú ấy bỗng đỏ bừng như con tôm bị luộc.

Đường Giảo Giảo đang xây một chiếc bếp lò. Cô đã bỏ ra một đồng rưỡi để thuê thợ thủ công giỏi nhất trong thôn để xây nó xong trong vòng nửa ngày trời. Cô cũng lấy một vài mảnh vải đi đến chỗ của chị Sơn Hạnh - thợ may giỏi nhất trong thôn để may quần áo.

Làm hai cái quần, một chiếc áo sơ mi trắng, một chiếc áo hải quân, một chiếc váy hoa liền thân và một chiếc váy dài ngang lưng màu xanh. Trong không gian có rất nhiều vải như vậy, cô muốn may thật nhiều quần áo mới để có thể mỗi ngày đổi một bộ.

Từ nhỏ đến lớn cô toàn mặc quần áo cũ của Đường Như Nguyệt. Thậm chí ngày Tết cũng không có quần áo mới để mặc vì phải nhặt những quần áo cũ còn sót lại của Đường Như Nguyệt, cũng chưa từng được ăn cái gì ngon. Bởi vậy sau này cô muốn ăn sung mặc sướng, rồi trang điểm thật xinh đẹp để có thể sống tốt hơn qua mỗi ngày. ( truyện đăng trên app TᎽT )

“Tôi không trả tiền công, nên số vải dư còn lại sẽ để lại cho chị. Được chứ?”

Đường Giảo Giảo cò kè mặc cả với đối phương, bởi vì số vải vụn còn lại có thể dùng để may quần cộc, áo lót và dán lên mũi giày. Cô có rất nhiều vải như vậy nên còn thừa lại rất nhiều.

“Cũng không có thừa nhiều, cô có thể trả tôi một ít tiền, chỉ cần một đồng là được.”

Chị Sơn Hạnh hơi tham lam, còn muốn thêm một đồng.

Đường Giảo Giảo kéo tấm vải qua rồi xoay người rời đi, cô còn yêu cầu hệ thống tìm kiếm thông tin của chị Sơn Hạnh.

​[Khó trách, Sơn Hạnh Liên này còn lấy trộm tiền của mẹ chồng, đến giờ mẹ chồng vẫn tưởng rằng do chuột gặm đi mất.]

Sắc mặt của chị Sơn Hạnh thay đổi rõ rệt, chị ta níu giữ Đường Giảo Giảo lại và cười với vẻ làm lành nói: “Thanh niên trí thức Đường, vừa rồi là tôi không đúng. Tôi làm cho cô, không lấy tiền công đâu.”

Đường Giảo Giảo nhíu mày, người phụ nữ này sao có thể trở mặt còn nhanh hơn cả hát hí khúc?

“Tôi thật sự không cần tiền, chỉ cần đưa vải thừa cho tôi là được!” Chị Sơn Hạnh nịnh nọt nói.

Nếu mẹ chồng của chị ta mà biết chị ta lấy số tiền đó thì chắc chắn bà ta sẽ bỏ chị ta ngay.

Hơn nữa nhiều vải như vậy nhất định còn dư không ít vải thừa, chị ta cũng không bị thiệt gì.

“Chị đừng có ăn bớt cắt xén nguyên liệu. Nếu tôi mặc không vừa người thì tôi sẽ không nể nang gì với chị đâu đấy.”

Đường Giảo Giảo đặt tấm vải trở lại nhưng cũng cảnh cáo chị ta một phen.

“Không, không, nhất định sẽ vừa. Tôi sẽ lấy số đo cho cô.”

Sơn Hạnh Liên cam đoan, dù có cho chị ta mười lá gan cũng không dám ăn bớt cắt xén nguyên vật liệu.

Chị ta đo kích thước của Đường Giảo Giảo một cách cẩn thận, không dám qua loa một chút nào.

“Trong vòng ba ngày tôi sẽ làm xong.”

Chị Sơn Hạnh cũng không dám trì hoãn, bởi vì có máy may nên chị ta có thể hoàn thành một cách nhanh chóng.

“Chị may chiếc áo hải quân trước, khi nào xong tôi sẽ đến lấy.”

Đường Giảo Giảo đưa ra yêu cầu. Cô luôn mơ ước có được một chiếc áo hải quân mới.

Đường Như Nguyệt thích mặc áo hải quân, từ nhỏ sức khỏe của cô ta đã kém nên có vẻ mảnh mai yếu ớt. Cô ta còn có cả khuôn mặt trái xoan nên người trong nhà cứ nói nhỏ với nhau mà gọi cô ta là Lâm muội muội, nhưng mà con trai trong nhà đều che chở Đường Như Nguyệt, thậm chí còn đánh nhau vì cô ta.

Ở trong nhà, Đường Giảo Giảo như người vô hình, cả nhà không ai để ý đến cô. Nhắc tới cô thì cũng chỉ là con hai của nhà họ Đường, đến cả tên còn không được kêu.

Có lần, mẹ của cô may cho Đường Như Nguyệt một chiếc áo hải quân mới toanh và một chiếc váy dài màu xanh lam. Sau khi Đường Như Nguyệt mặc vào đã tạo nên một trào lưu trong khu gia đình, nhiều cô gái tỏ ra khinh thường trước mặt cô ta nhưng sau lưng lại lén lút làm áo hải quân và váy màu xanh lam để bắt chước dáng vẻ của Đường Như Nguyệt.

Đường Giảo Giảo cũng muốn mặc nó nên đó là lần đầu tiên cô lấy hết can đảm xin mẹ một chiếc áo hải quân giống như chị gái nhưng lại bị mẹ mắng một trận và nói cô ham hư vinh, không hiểu chuyện, còn mắng cô không biết tự soi gương để xem vóc dáng chỉ cao bằng đó mà mặc áo hải quân rồi cũng như mặc bao tải thôi, xấu đến mức bà ta thấy mất mặt. 

Lần dũng cảm duy nhất của cô đã bị mẹ của cô mắng cho không còn chút gì.

Cô càng cảm thấy tự ti hơn vì cô không đẹp bằng Đường Như Nguyệt, cũng không giỏi học bằng Đường Như Nguyệt, lại là người thấp nhất trong nhà, mọi thứ đều không bằng Đường Như Nguyệt. Cô có tư cách gì để đưa ra yêu cầu chứ?

Nhớ lại chuyện cũ, Đường Giảo Giảo không khỏi cười lạnh. Cho dù cô không giỏi bằng Đường Như Nguyệt về mọi mặt thì đó cũng không phải là lý do khiến cô bị bắt nạt và ngược đãi. Ở kiếp này, cô cũng không còn cưỡng cầu cha mẹ yêu thương, một mình cô cũng có thể sống một cuộc sống vui vẻ.

Về phần hôn nhân, Đường Giảo Giảo không có bất kỳ hy vọng xa vời nào. Người đàn ông tốt thì cô không gặp được nhưng người đàn ông quá kém thì cô cũng không muốn để bản thân phải chịu thiệt thòi, tốt hơn hết thì vẫn nên sống một mình.

Sau khi rời khỏi nhà của chị Sơn Hạnh, Đường Giảo Giảo quay trở lại khu nhà thanh niên trí thức. Bếp lò đã được chế tạo xong, có thể nhóm lửa nấu cơm được rồi. Cô nhanh chóng thanh toán tiền công, thế là buổi tối cô có thể tự nấu cơm ăn rồi.

Khi trời tối, Đường Giảo Giảo lấy thịt xông khói ra cắt thành từng miếng nhỏ. Cô vừa mới nhổ vài củ hành tây trên núi, xào thịt xông khói với hành tây rồi xào một đĩa rau xanh, một mặn một chay, hoàn hảo.

Những thanh niên trí thức khác đều hâm mộ và ganh ghét mà nhìn. Đã lâu rồi họ không được ăn thịt nên trong miệng cứ nhạt nhẽo. Nhưng Đường Giảo Giảo lại có nhiều thịt như vậy, khó trách cô muốn tách ra ăn riêng.

“Thanh niên trí thức Đường, có chuyện tìm cô!”

Thẩm Mặc đi tới, gọi Đường Giảo Giảo qua nói chuyện.

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play