Vẻ mặt của Chu Đình Đình thay đổi, những ký ức mà cô ta đã cố tình quên đi lại bỗng hiện lên. Tiếng cười và tiếng thở dốc hổn hển của những người đàn ông ghê tởm đó dường như lại vang lên bên tai cô ta.

“Đường Giảo Giảo, cô sẽ bị báo ứng, cô sẽ không được chết yên đâu!”

Chu Đình Đình khóc lóc gào thét, cả cuộc đời của cô ta đều bị Đường Giảo Giảo hủy hoại, cô ta hận…!

“Cô vẫn còn sống, tôi còn sợ cái gì chứ!”

Đường Giảo Giảo hừ lạnh một tiếng, báo ứng nhảm nhí gì chứ, kiếp trước cô bị hãm hại thảm hại như vậy nhưng nhà họ Dương và Chu Đình Đình lại không bị báo ứng mà còn sống càng ngày càng tốt.

Có thể thấy rằng chỉ có thể tự giành lấy công lý, ông trời bận quá, không trông cậy vào được!

Chu Đình Đình giãy giụa muốn đứng dậy, khuôn mặt của cô ta vặn vẹo đến nỗi dữ tợn và đáng sợ hơn cả quỷ. Nhưng Đường Giảo Giảo lại không sợ, cô ta chỉ còn nửa cái mạng, cô dùng một tay cũng có thể đối phó được.

Cánh cửa bị đẩy ra, ba người Hà Hồng Linh bước vào.

Nhìn thấy Chu Đình Đình, ba người đều lộ ra vẻ khinh thường, Hà Hồng Linh nhổ nước bọt, bịt mũi lại và nói với vẻ chê bai: “Thối quá đi!”

Vương Hồng Mai và một nữ thanh niên trí thức khác tên là Trịnh Hiểu Tuệ mặc dù không bịt mũi nhưng sự ghê tởm hiện rõ trên khuôn mặt của họ.

“Các cô đến rồi, mau đến khuyên nhủ Chu Đình Đình đi. Tôi đã cố gắng thuyết phục cô ấy rất nhiều, nhưng cô ấy vẫn không nghĩ thông. Có điều cô ấy thật là xui xẻo mà, bị năm người đàn ông trên núi… Haiz!” - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T

Đường Giảo Giảo chỉ nói nửa câu, nhưng ý tứ đã rõ ràng.

“Cô cho phép cả năm người đàn ông ngủ với cô à? Ôi trời ơi, Chu Đình Đình, cô cũng bận rộn quá đấy chứ?” Hà Hồng Linh nhanh mồm nhanh miệng, cũng thực sự bội phục cô ta.

Vương Hồng Mai và Trịnh Hiểu Tuệ đều nhổ nước bọt.

“Tôi không có. Tôi và Dương Kim Sơn có quan hệ tình cảm. Đường Giảo Giảo đang nói điêu!”

Chu Đình Đình khàn giọng giải thích, bây giờ gả cho Dương Kim Sơn là lối thoát duy nhất, nếu không cô ta sẽ phải đến nông trường mất.

“Đúng đúng đúng, tôi đang nói điêu, Chu Đình Đình, cô và Dương Kim Sơn đang yêu nhau, cô và năm người đàn ông kia chỉ là đang chơi trốn tìm mà thôi, đều là do tôi nói nhảm!”

Đường Giảo Giảo rất sẵn sàng thừa nhận sai lầm của mình.

[Chu Đình Đình đến nhà của Dương Hữu Đức cho ông ta chơi miễn phí, làm loạn với Dương Kim Sơn ở chân núi. Sau này khi cô ta gả vào nhà họ Dương thì buổi tối ngủ ở giường nào đây.]

[Thật ra Chu Đình Đình sai rồi, lẽ ra cô ta phải chọn Dương Hữu Đức để quen mới phải. Đợi cho Hầu Quế Hoa chết rồi thì sau này khi gả đi, cô ta sẽ được làm vợ của đại đội trưởng.]

[Đáng tiếc, mọi người trong thôn đều nhìn thấy cô ta ngủ với Dương Kim Sơn nên chắc chắn Dương Hữu Đức sẽ không cưới cô ta được.]

Đường Giảo Giảo ở một bên vừa thu xếp đồ đạc vừa điên cuồng chửi bậy.

Chu Đình Đình tức giận đến mức thở không nổi mà ngất đi.

Vẻ mặt của ba người Hà Hồng Linh đều rất kỳ lạ. Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, hai người trong nhà họ Dương đều chết, dường như đều có liên quan đến Đường Giảo Giảo.

Trước kia không ai nhìn ra được Đường Giảo Giảo lại có khả năng giết chết một mạng người chỉ bằng dăm ba câu như vậy.

Thậm chí họ còn cho rằng sự thê thảm hiện tại của Chu Đình Đình có liên quan đến Đường Giảo Giảo, nhưng họ không có bằng chứng.

Ba người họ rùng mình, nhìn Đường Giảo Giảo với ánh mắt sợ hãi.

“Đường Giảo Giảo, cô mua nồi sao?” Hà Hồng Linh nhìn thấy nồi sắt và một balo đựng đầy đồ dùng, buột miệng nói: “Mua nhiều đồ như vậy? Cô lấy đâu ra tiền?”

Trước đây, Đường Giảo Giảo là người nghèo nhất trong số những thanh niên trí thức, ngoại trừ cô và Vương Hồng Mai, những người khác đều có đồ vật do gia đình gửi đến, chỉ có hai người họ là không.

Nhưng Vương Hồng Mai làm việc chăm chỉ, mỗi ngày đều kiếm được tám điểm công, cô ta còn vào núi hái thuốc và đào rau dại để đổi lấy tiền. Khi còn là sinh viên năm ba, Vương Hồng Mai đã tiết kiệm được rất nhiều tiền.

Đường Giảo Giảo thì không biết làm việc, tính tình lại yếu đuối. Cô là người có cuộc sống khó khăn nhất trong tất cả những thanh niên trí thức. Giờ lại mua được nhiều đồ dùng như vậy sao?

“Tất nhiên là từ những tích lũy từ trước của tôi.”

Đường Giảo Giảo lạnh lùng liếc nhìn cô ta, Hà Hồng Linh run rẩy, lưng ướt đẫm mồ hôi, cô ta ngượng ngùng cười, khô khan nói: “Tôi... tôi không có ý gì khác, chỉ muốn hỏi một chút thôi.”

Vương Hồng Mai khàn giọng hỏi: “Cô muốn tách ra ăn riêng?”

“Ừ, tôi không ăn được ớt. Do ăn cay nhiều nên bị viêm dạ dày. Bác sĩ dặn tôi phải ăn thanh đạm.”

Đường Giảo Giảo giải thích qua loa, trước khi cô đến thôn Dương Thụ, đúng thực là cô không ăn được ớt, đến bây giờ cô cũng không giỏi ăn cay. Nhưng những người khác lại như bị nghiện đồ cay, mỗi khi nấu ăn đều cho rất nhiều ớt khiến đầu óc của cô trở nên ong ong vì bị cay.

Cô lấy từng món đồ từ trong balo ra khiến mấy người nhìn cô với ánh mắt ghen tị. Tổng các món đồ trong balo này thấp nhất cũng phải mấy chục đồng đấy. Đường Giảo Giảo bình thường vốn chẳng thể hiện gì ra, không nghĩ tới lại là người có nhiều tiền nhất.

“Thắp đèn sáng hơn chút đi.”

Vương Hồng Mai đi điều chỉnh cái bấc đèn, sáng quá lại tốn dầu hỏa. Đường Giảo Giảo ngăn cô ta lại, cô lấy ra một chai dầu hỏa lớn nói: “Tối quá, mỏi mắt. Tôi có dầu hỏa.”

Vì để không bị hại mắt, cô không quan tâm chút thua thiệt đó.

Vương Hồng Mai cũng rất biết điều, cô ta chỉnh núm vặn bấc đèn lên, căn phòng bỗng sáng sủa hơn hẳn.

Hà Hồng Linh và Trịnh Hiểu Tuệ đều rất hài lòng. Bọn họ không phải trả tiền dầu hỏa mà vẫn có thể hưởng ánh đèn sáng, thật tốt mà.

Ngày hôm sau, cả thôn không phải đi làm vì một nửa người trong thôn đều đi đến nhà của Dương Hữu Đức để giúp đỡ xử lý việc tang lễ.

Dương Kim Sơn cũng vội vã trở về từ trạm y tế. Chỉ sau một đêm, cả người gã cũng trở nên u ám.

Bởi vì bác sĩ nói rằng gã uống quá nhiều thuốc làm tổn thương tới gốc rễ, ảnh hưởng rất lớn đến chuyện phòng the. Ý là về sau gã sẽ không còn phong độ như trước nữa.

So với Dương Quế Sinh thì tốt hơn một chút, ít nhất là gã còn được mấy phút.

Tang lễ của Hầu Quế Hoa được tổ chức vội vã và hạ táng qua loa. Chỉ ngắn ngủi trong vòng vài ngày, nhà họ Dương đã đào thêm hai ngôi mộ mới.

Trong thôn nổi lên nhiều lời đồn đại, nói rằng nhất định là do nhà họ Dương dính phải thứ không sạch sẽ nên mới có thể xây hai ngôi mộ mới trong vòng vài ngày. Nhưng không ai dám nói ra trước mặt Dương Hữu Đức, chỉ dám lén bàn luận.

Sau đám tang, Dương Kim Sơn đến tìm Chu Đình Đình, biết được người làm hại gã là Đường Giảo Giảo.

“Đồ vô dụng, có chút chuyện nhỏ cũng làm không xong!”

Dương Kim Sơn chán ghét trừng mắt nhìn, đều do con khốn này gây trở ngại.

“Anh có ích như thế sao lại bị Đường Giảo Giảo tính kế? Dương Kim Sơn, anh nhất định phải lấy tôi, nếu không tôi sẽ tố cáo anh!”

Chu Đình Đình thấp giọng uy hiếp.

“Mang cái bộ dạng hôi hám của mày đi tố cáo tao sao? Thứ rách rưới như mày còn muốn gả cho tao? Mày xứng sao? Cha tao còn chê mày xấu thì mày nghĩ tao sẽ lấy một người xấu xí như mày hả?”

Gương mặt của Dương Kim Sơn tỏ ra hung ác, dùng sức tát mạnh vào mặt của Chu Đình Đình. Chu Đình Đình quay vài vòng rồi ngã xuống đất, tai ù đi.

“Hừ, thật đúng là xúi quẩy!”

Dương Kim Sơn nhổ nước bọt vào người của cô ta rồi xoay người định rời đi, nhưng hai chân của gã lại bị Chu Đình Đình ôm chặt: “Anh nhất định phải lấy tôi, nếu không tôi sẽ đến công xã treo cổ tự tử. Trong huyết thư sẽ ghi cha con các người ép buộc tôi. Đến lúc đó, đội trưởng dân binh là anh, đại đội trưởng là cha anh sẽ trở nên nổi tiếng thôi!”

Khóe miệng của Chu Đình Đình đầy máu, nhe răng cười trông giống như một con quỷ khiến Dương Kim Sơn có chút sợ hãi.

Thậm chí đến cả mạng sống mà con ả này cũng chả cần, đúng là có chút khó giải quyết mà.

“Cô đứng dậy trước đi, tôi sẽ bàn bạc với cha tôi!”

Dương Kim Sơn dịu giọng, trước tiên cứ giả vờ với con ả này đi đã, rồi vài ngày nữa thì đưa cô ta đến nông trường, đến lúc đó thì mặc cho cô ta có cánh đi nữa thì cũng chả thể bay đi ra ngoài được.

“Trong vòng ba ngày anh phải rước tôi vào cửa, nếu không tôi sẽ đồng quy vô tận với cha con các người!”

Chu Đình Đình cười lạnh, cô ta cũng không ngu như vậy mà chờ hai cha con gã đưa cô ta đi nông trường. ( truyện đăng trên app TᎽT )

“Mẹ tôi vừa mới mất nên không thể tổ chức một việc mừng được.”

“Vẫn có thể kết hôn trong thời kỳ giữ hiếu (*), đó là quy củ do tổ tiên đặt ra chẳng phải sao. Dương Kim Sơn, anh đừng nghĩ rằng anh có thể lừa được tôi. Trong vòng ba ngày phải đàng hoàng mà cưới tôi vào cửa, nếu không chúng ta đừng có ai mà mong có thể sống sót được!”

(*) Thời kỳ giữ hiếu: con cái để tang cho bậc trưởng bối đã mất tùy vào thời gian (7 hoặc 49 ngày) và phong tục khác nhau (mặc đồ để tang, không cắt tóc, không đi chơi hay có việc mừng…) của từng khu vực ở Trung Quốc.

(*) Kết hôn trong thời kỳ giữ hiếu: ít khi xảy ra, nếu có thì đám cưới phải kín đáo và không xa hoa, thái độ trang trọng khi tham gia lễ cưới.

Chu Đình Đình hung hãn uy hiếp khiến cho dung mạo của cô ta cũng thay đổi. Trước đây cô ta hiền lành phóng khoáng, hiện tại lại trở nên nham hiểm và đáng sợ giống như ma quỷ chui ra từ địa ngục.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play