"Tất nhiên cô không phải người xấu rồi. Dương Kim Sơn và Chu Đình Đình mới là người xấu."

Thẩm Mặc nhẹ nhàng an ủi. Ngoài mặt cô gái này tỏ ra là mình ổn nhưng thật ra trong lòng cô vẫn để ý. Sao cô có thể là người xấu được cơ chứ? Cô chỉ là con cừu nhỏ bị bắt nạt đến đường cùng không thể làm gì khác nên buộc phải phản kích thôi.

Đường Giảo Giảo phấn khởi hẳn lên, cảm thấy Thẩm Mặc không hổ là người phe mình, nói chuyện xuôi tai thật sự.

"Còn hai ngày nữa tôi phải về quân đội rồi, nếu có chuyện gì xảy ra thì cô cứ viết thư cho tôi." Thẩm Mặc nói

Đường Giảo Giảo gật đầu, dáng vẻ cực kỳ khôn khéo, càng nhìn Thẩm Mặc càng không yên tâm.

Anh cảm thấy để cô ở lại thôn Dương Thụ một mình chẳng khác gì đưa dê vào miệng cọp, mặc dù có Đoàn Hồng Ba để mắt nhưng anh vẫn không yên tâm nổi.

Dù sao thì cô cũng là ân nhân đã từng giúp anh một việc lớn, anh cảm thấy mình lo lắng cho cô cũng là chuyện bình thường.

Chính vì vậy, nhất thời Thẩm Mặc không nghĩ ra phương pháp chu toàn hai bên. Anh quyết định ngày mai mình sẽ lên trấn thêm lần nữa để Đoàn Hồng Ba nghĩ cách giúp mình.

Hai người đi không nhanh lắm, chừng hơn một tiếng sau mới về đến thôn Dương Thụ. Lúc này đã sắp tám giờ tối, nếu là hồi trước thì giờ này trong thôn đã tối om. Thôn Dương Thụ không có điện nên trước đây toàn dùng đèn dầu hoặc thắp đuốc chiếu sáng.

Dầu hoả phải dùng phiếu để đổi, nhiều người dân không nỡ dùng nên bình thường bọn họ hay dùng đuốc hơn.

Nhưng tối nay đã giờ này rồi mà thôn Dương Thụ vẫn còn không ít ánh đuốc. Người dân trong thôn tụ tập lại chỗ sân phơi lúa, tập hợp mở họp thôn.

Cuộc họp này chẳng khác gì đại hội phê phán, đối tượng bị phê phán là Dương Quế Sinh, người chủ trì cuộc họp là đại đội trưởng Dương Hữu Đức. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T

Trên sân phơi lúa có một cỗ thi thể phủ vải trắng, đó là Hầu Quế Hoa.

Dương Quế Sinh bị trói gô lại, hai người đàn ông cường tráng áp giải anh ấy, bắt anh ấy quỳ xuống trước thi thể Hầu Quế Hoa. Dương Hữu Đức cầm cái bảng trong tay, ánh mắt như muốn giết người.

Người trong thôn đứng đầy sân phơi lúa hóng hớt.

Đường Giảo Giảo kéo Thẩm Mặc đi qua đó nhưng chỉ đứng ngoài rìa, không để người trong sân nhìn thấy.

"Dương Quế Sinh có bị bắt ngồi tù không nhỉ?" Đường Giảo Giảo lầm bầm lầu bầu.

"Không biết nữa, Dương Hữu Đức không dám đâu."

Thẩm Mặc cất giọng chắc nịch.

Thôn Dương Thụ nằm ở một vùng hẻo lánh, luật pháp của quốc gia không phát huy được nhiều tác dụng ở đây. Thôn chủ yếu là dùng thôn quy để quản lý người dân, quyền lực tập trung vào tay Dương Hữu Đức.

Dương Quế Sinh cũng mang họ Dương, hơn nữa thế lực của nhà anh ấy trong thôn không hề nhỏ.

Vả lại vì tình thì việc Dương Quế Sinh giết Hầu Quế Hoa vẫn có thể tha thứ được.

Cuối cùng, bản thân Dương Hữu Đức vốn đã chẳng tốt lành gì, nếu bây giờ ông ta cương quyết đưa Dương Quế Sinh tới Cục Cảnh sát thì ông ta cũng sẽ chẳng được lợi ích gì.

Đường Giảo Giảo cũng cảm thấy Dương Hữu Đức không dám làm căng chuyện này. Cô hơi tiếc nuối, rất muốn thấy cảnh người dân thôn Dương Thụ chó cắn chó.

"Dương Hữu Đức, mày dám đánh Quế Sinh nhà tao thử xem. Lên đi, có bản lĩnh thì mày lên mà đánh bà mày đây này!"

Mẹ của Dương Quế Sinh đứng chắn trước mặt con trai, miệng chửi Dương Hữu Đức xối xả.

Mười mấy người anh em con chú con bác nhà Dương Quế Sinh người thì nhặt đòn gánh, người thì vác cuốc đến vây quanh Dương Hữu Đức.

"Hầu Quế Hoa hãm hại Quế Sinh trước, bà ta còn độc hơn cả rắn độc nữa, chết thoải mái như vậy là bà ta được hời rồi. Nếu là ông đây thì chắc chắn ông sẽ giơ cuốc lên đập bà ta nát xương, sau đó mổ bụng ra xem lòng dạ bà ta đen tối đến mức nào!"

Người vừa lên tiếng là chú họ của Dương Quế Sinh, một người nổi tiếng là độc ác. Trước khi giải phóng, ông ta từng có một khoảng thời gian làm thổ phỉ. Sau khi sào huyệt bị phá thì trốn chui trốn nhủi chạy về quê làm ruộng. Người dân trong thôn biết rõ lai lịch của ông ta nhưng lại không đi tố cáo.

Sau đó ông chú họ này kết hôn sinh con ở thôn Dương Thụ, sống một cuộc sống bần nông yên ổn bình thường, nhưng người trong thôn rất sợ ông ta, ngay cả Dương Hữu Đức cũng rất e dè.

"Dù Quế Hoa làm sai trước thì Dương Quế Sinh cũng không được lấy mạng bà ấy như vậy! Cậu ta ra tay như thế là quá độc ác!"

Khí thế trên người Dương Hữu Đức hơi yếu đi. Thật ra cũng không phải ông ta đau lòng cho Hầu Quế Hoa, lý do chính là xảy ra chuyện này làm ông ta bị mất mặt.

Hầu Quế Hoa là vợ ông ta, bây giờ lại bị người ta đánh chết, trong khi xưa giờ có câu "đánh chó phải nhìn mặt chủ", Dương Quế Sinh làm vậy chẳng khác gì coi ông ta như không khí. Dương Hữu Đức cảm thấy mình phải nghiêm trị anh ấy để vớt vát oai phong.

"Hầu Quế Hoa hủy hoại cuộc đời Quế Sinh. Bây giờ nó còn không thể ngủ với vợ nó kia kìa. Dương Hữu Đức, đừng có bắt ông đây phải nói những lời cay đắng, làm những chuyện đáng sợ!"

Ánh mắt chú họ trở nên hung ác. Hai kẻ kia lấn lướt ăn hiếp người ta quá đáng, Hầu Quế Hoa thì hại người như cơm bữa, Dương Hữu Đức thì ngủ với vợ người khác. Trước đây ông ta cũng không thích đứa cháu họ Dương Quế Sinh này lắm, cảm thấy anh ấy quá hèn yếu, không giống một người đàn ông.

Nhưng bây giờ Dương Quế Sinh lại hai tay nhuốm máu tinh, trông ra dáng đàn ông hơn hẳn.

Ánh mắt Dương Hữu Đức né tránh. Mới đầu Lưu Đào Hoa cũng không muốn, là do ông ta ép buộc nên bọn họ mới xảy ra quan hệ. Nhưng sau đó ông ta ưu ái cho Lưu Đào Hoa làm việc nhẹ nên cô ta tự nguyện đi theo ông ta.

"Hầu Quế Hoa hại chết con tôi, tuy bà ta đã chết nhưng tôi vẫn phải lột da bà ta!"

Mã Xuân Đào tóc tai bù xù chạy tới, tay cầm một con dao nấu ăn muốn cắt lên người Hầu Quế Hoa.

"Làm bậy!"

Dương Hữu Đức xông lên ngăn cản Mã Xuân Đào đang điên điên khùng khùng.

"Bà ta đẩy bé Mãn xuống hố phân, hại chết bé Mãn của tôi! Nó mới ba tuổi chứ mấy, bé Mãn con ơi! Dương Hữu Đức, ông là đồ súc sinh, trả bé Mãn lại đây cho tôi, hai vợ chồng các người đều là loài súc sinh!"

Mã Xuân Đào giơ dao thái lên chém điên cuồng. Bé Mãn là đứa con duy nhất của cô ta nên cô ta dành trọn yêu thương cho nó, thế mà cuối cùng nó lại bị Hầu Quế Hoa hại chết.

Cô ta hận chết đi được!

Dương Hữu Đức liên tục né tránh, mặt mày trở nên u ám. Đương nhiên ông ta biết bé Mãn là ai, đó là con trai của ông ta và Mã Xuân Đào.

Nhưng ông ta không quan tâm đến đứa trẻ đó lắm, dù sao thì ông ta cũng không thiếu con trai, trong nhà hai đứa, bên ngoài còn có mấy đứa nữa.

Chẳng qua không quan tâm là một chuyện, đằng nào đó cũng là con trai ông ta. Ả đàn bà Hầu Quế Hoa độc ác, chết dứt khoát như vậy lại thành ra bà ta được hời!

Dương Hữu Đức liếc nhìn thi thể nằm dưới đất, ánh mắt đầy vẻ chán ghét. Bà ta chết cũng tốt, sau này không còn ai xen vào việc riêng của ông ta nữa.

Cuối cùng kịch hay cũng kết thúc, kết quả đúng như Thẩm Mặc đoán, hai nhà không giải quyết được gì.

Hầu Quế Hoa được lấy lý do là chết ngoài ý muốn để chôn cất, không thể báo thù, Dương Quế Sinh cũng không bị phạt. Người dân trong thôn không có ý kiến gì.

Người duy nhất có ý kiến là Mã Xuân Đào. Bà ta cho rằng một hung thủ giết người như Hầu Quế Hoa không xứng được chôn trong phần mộ tổ tiên nhà họ Dương, nhưng kháng nghị của cô ta không có hiệu quả.

Người dân dần giải tán. Ngày mai bọn họ còn phải đưa Hầu Quế Hoa lên núi hạ táng, phải làm cơm chay nữa, rất nhiều chuyện cần làm.

Đường Giảo Giảo và Thẩm Mặc đã tạm biệt nhau từ lúc nãy rồi. Thẩm Mặc đưa cô về đến gần khu vực các thanh niên trí thức ở rồi mới quay về nhà mình.

Bên trong khu nhà thanh niên trí thức tối thui như không người, hình như mọi người đều đến sân phơi lúa hóng chuyện cả rồi. Đường Giảo Giảo đẩy cửa ra thì thấy cửa không khóa.

Cô bật đèn pin lên soi, thấy một người đang nằm trên giường, đó là Chu Đình Đình.

Xui thế không biết!

Đường Giảo Giảo không để ý tới cô ta, chỉ thản nhiên mang đồ của mình vào phòng, lại quẹt diêm thắp sáng ngọn đèn dầu. Cô nghĩ sau phải tìm một ngọn đèn sáng hơn chút mới được, dù sao thì cung tiêu xã trong không gian cũng có hơn hai trăm cân dầu hoả, đủ cho cô xài một thời gian dài.

Ánh đèn sáng lên le lói, hắt lên khuôn mặt trông có vẻ thật thà của Chu Đình Đình. Cô ta nằm ngay đơ như người chết, chỉ có lồng ngực là hơi phập phồng.

[Tin hot nè, Chu Đình Đình bị năm người đàn ông trong thôn bắt nạt trên núi.]

Hệ thống không chờ được nữa mà nhảy ra chia sẻ tin mình vừa hóng được cho cô.

[Đáng đời, ai bảo rắp tâm hãm hại người khác.]

Đường Giảo Giảo cười nhạt. Cho dù Chu Đình Đình có chết trước mặt cô, cô cũng sẽ không rơi một giọt nước mắt.

"Bây giờ cô đắc ý lắm đúng không Đường Giảo Giảo?!"

Chu Đình Đình đột nhiên lên tiếng, trong giọng nói chứa đầy hận thù.

"Đương nhiên là phải đắc ý rồi. Cô được năm người đàn ông phục vụ có thoải mái không? À không đúng, sáu người mới phải chứ, quên tính Dương Kim Sơn!"

Đường Giảo Giảo thọc mạnh một dao vào miệng vết thương của cô ta.

Hiền lành hoà nhã với rắn độc đồng nghĩa với việc tàn nhẫn với bản thân mình. Cô cũng không tốt bụng đến mức nhân từ với kẻ xấu.

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play