Thẩm Mặc đi thẳng đến chỗ ngã tư mà bọn họ hẹn trước. Mặt trời sắp lặn, ở lối rẽ có một cây trẩu trơn tươi tốt, hoa trắng tinh nở thành chùm trông như nắm tuyết. Gió thổi qua cuốn mấy cánh hoa bay xuống.

Đường Giảo Giảo đang đứng dưới tán cây. Sau khi gửi thư, cô đi dạo một vòng quanh trấn trên, xem trước xem lần sau nên lấy phần thưởng gì.

Bây giờ cô đã có cung tiêu xã, tiệm cơm và trạm quản lý lương thực, sau này không cần lo lắng về đồ ăn nữa nên về sau cô nhận thêm phần thưởng gì cũng được. Nhưng nếu có thể lựa chọn thì cô muốn có trạm quản lý thực phẩm.

(*) Trạm quản lý thực phẩm là nơi thu mua heo sống và đảm nhận việc giết mổ.

Ở tiệm cơm chỉ có nửa miếng thịt heo và mấy miếng thịt muối, chẳng mấy chốc mà ăn hết. Nếu có thêm trạm quản lý thực phẩm thì cô không cần lo lắng việc không có thịt ăn nữa.

Đường Giảo Giảo còn đổi thêm mười con gà con. Chuyện là sau khi rời khỏi bưu điện, cô gặp được một bà cụ quần áo lam lũ bày hàng đổi gà con. Mặc dù thời nay không cho phép đầu cơ trục lợi nhưng nông dân vẫn có thể mang những nông sản không ăn hết lên trấn trên để đổi đồ dùng hằng ngày.

Đường Giảo Giảo dùng một cân thịt và năm cái bánh bao để đổi mười con gà con. Bà cụ kia cảm động đến mức hai mắt ầng ậc nước, luôn miệng nói cảm ơn.

Đường Giảo Giảo bỏ hết đám gà con vào không gian, sau đó đổ chút ngũ cốc và cỏ dại vào đó cho chúng ăn vui vẻ. Cô lấy một cái nồi sắt, một miếng thịt muối, một cái lạp xưởng, một bọc bánh và mấy miếng vải từ không gian ra nhét đầy gùi mình.

Lúc cô đến ngã tư thì Thẩm Mặc còn chưa tới, mà đứng một hồi lại mỏi chân nên cô ngồi xuống, tiện thể quan sát đàn kiến đang đi tìm mồi dưới đất.

Từ đằng xa Thẩm Mặc đã trông thấy cô ngồi một cục lù lù ở đó rồi, bên trái đặt nồi sắt, bên phải đặt cái gùi, cô gái ở giữa rảnh rỗi nhàm chán cầm cái que lên vẽ vẽ xuống đất.

Sau khi đến gần, anh mới phát hiện ra Đường Giảo Giảo đang cầm que chọc kiến. Đàn kiến đang đi ngay hàng thẳng lối, cô cứ một hai phải bắt chúng chạy loanh quanh mới chịu. Thấy đàn kiến trở nên hỗn loạn, Đường Giảo Giảo cười rộ lên nom cực kỳ vui vẻ. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T

Thẩm Mặc cũng không khỏi cười theo. Anh bước nhanh tới hỏi: "Cô chờ lâu chưa?"

Đường Giảo Giảo đang tập trung chọc kiến giật mình ngẩng đầu lên, thấy là anh mới yên tâm cười lắc đầu: "Tôi cũng vừa mới đến thôi."

Sau đó cô vứt cái que, phủi tay sạch sẽ rồi chuẩn bị đứng dậy.

"Á..."

Ai ngờ mới đứng được một nửa, cơ thể Đường Giảo Giảo đã nghiêng sang một bên, suýt nữa ngã sấp xuống.

Thẩm Mặc vội vàng đưa tay ra đỡ, cúi đầu nhìn thì thấy cô nhe răng nhếch miệng, trông có vẻ đau đớn.

"Chân tôi tê cứng luôn, ui da!"

Chân Đường Giảo Giảo vừa đau vừa mỏi, bàn chân như bị mười triệu cây kim chọc vào, cũng giống như bị đàn kiến vừa bị cô bắt nạt kia cắn phá vậy. Thật ra nếu chỉ là một tí thôi thì không sao, nhưng bị cả hai chân thì thật sự khiến cô nhức nhối không chịu nổi.

"Cô nhấc chân lên hoạt động chút đi."

Thẩm Mặc không tiện xoa bóp cho cô nên dạy cô cách tự cứu, chỉ cần chờ đến khi máu lưu thông là sẽ không khó chịu nữa.

Đường Giảo Giảo nghe lời nhúc nhích chân. Sau mười mấy lần cử động, cơn đau trên chân cô giảm đi không ít, bấy giờ cô mới nhận ra mình đang túm chặt cánh tay Thẩm Mặc, cơ thể cũng dựa vào người anh.

Mặt cô lập tức đỏ hồng lên như bị nướng. Chờ đến khi chân bớt tê, Đường Giảo Giảo lập tức buông tay ra, xấu hổ nói: "Chân tôi hết tê rồi."

"Đi thôi."

Thẩm Mặc nhấc cái gùi lên, nhận ra nó nặng trĩu, bên trong chất đầy đồ, xem ra cô mua không ít.

"Tôi bỏ cái nồi sắt ra rồi, đồ nặng quá." Đường Giảo Giảo đưa tay cầm lấy nồi sắt.

"Không nặng."

Thẩm Mặc đeo gùi lên lưng, sau đó dùng một tay nâng nồi sắt, dáng vẻ vẫn rất thoải mái ung dung. Chút sức nặng này đối với anh chỉ như bữa ăn sáng.

"Anh khom lưng xuống chút."

Đường Giảo Giảo nhảy lên nhưng không với tới cái gùi, đành bảo Thẩm Mặc khom lưng xuống.

Cô lấy bánh bao được bọc trong giấy báo ra khỏi không gian, làm như mới lấy ra khỏi gùi. Vì đồ ăn trong không gian được giữ ở nhiệt độ phù hợp nên lúc nào đưa ra ngoài cũng nóng hổi.

"Anh lót dạ đi, lúc nãy tôi ăn rồi."

Đường Giảo Giảo lấy ra tổng cộng năm cái bánh bao. Cô nghĩ vóc dáng Thẩm Mặc cao lớn như vậy chắc chắn bình thường cũng ăn nhiều.

"Cảm ơn."

Thẩm Mặc cũng không khách sáo, đúng là anh đang hơi đói. Anh nhận lấy bánh bao, cắn ba miếng là xong một cái, bên trong có nhân thịt, vỏ mỏng nhân nhiều, ăn rất ngon, có điều ăn xong miệng hơi khô.

Vừa lúc ven đường là sườn núi, có nước suối chảy xuống nên Thẩm Mặc hái lá cây, cuốn lại thành cái cốc chuẩn bị hứng nước uống.

"Anh đừng uống, nước này không sạch đâu."

Đường Giảo Giảo cản anh lại. Trước đây cô từng nhìn thấy đám sâu đen thùi lùi bâu đầy ống trúng dẫn nước suối từ trên núi xuống, từ đó về sau cô không dám uống nước lã nữa. ( truyện đăng trên app TᎽT )

"Nếu anh không chê thì uống nước của tôi đi, tôi không mắc bệnh truyền nhiễm đâu."

Mặt Đường Giảo Giảo đỏ hồng lên. Nước này cô vừa uống xong, bây giờ lại để Thẩm Mặc uống thì hình như không tốt lắm.

Nhưng cô không thể trơ mắt nhìn anh uống nước lã được.

Thôi không sao, các đồng chí thanh niên trí thức không phân biệt trai gái, dù sao cũng là tình hữu nghị cách mạng trong sáng, cô không được suy nghĩ bậy bạ.

"Cảm ơn nhé."

Thẩm Mặc cười cười lấy bình nước trong gùi ra, mở nắp, cũng không ngậm vào miệng bình mà há miệng giơ bình giữa không trung rót vào miệng. Nước bên trong là nước trà bình thường, nhưng sau khi uống xong anh lại nếm ra được vị ngọt, ngon hơn trà anh tự pha nhiều.

Uống nước xong, Thẩm Mặc và Đường Giảo Giảo tiếp tục lên đường. Hai người đã thân nhau hơn một chút, không còn lạnh nhạt như lúc đi nữa.

"Tôi đến chào hỏi đại đội trưởng dân binh của công xã rồi, sau này có chuyện gì cô cứ đi tìm anh ấy, đừng khách sáo."

"Vâng, cảm ơn anh."

Đường Giảo Giảo gật đầu một cái, cũng không định khách sáo.

"Phải là tôi cảm ơn cô mới đúng."

Thẩm Mặc chân thành cảm ơn Đường Giảo Giảo. Nếu không nhờ cô gái này thì chắc chắn bây giờ anh đã bị Dương Kim Phượng lừa.

Buổi tối đầu tiên sau khi anh đến, Dương Hữu Đức mời bà mối đến nhà làm mai cho anh và Dương Kim Phượng nhưng anh kiên quyết từ chối.

Dù có phải làm côn đồ cả đời, anh cũng sẽ không bao giờ cưới con gái của Dương Hữu Đức, huống chi Dương Kim Phượng còn là một người hay ăn lười làm, từ lời nói đến tác phong đều cực kỳ tùy tiện, anh bị mù mới thích cô ta.

May mà Đường Giảo Giảo giúp anh, nếu không phải kết hôn với Dương Kim Phượng thật thì e rằng ngày nào anh cũng sẽ sống không bằng chết mất.

Đường Giảo Giảo xấu hổ cười. Hai người cùng đi song song trên đường. Trời dần tối, ánh trăng treo trên đỉnh đầu, kéo cái bóng của bọn họ ra một vệt dài dưới con đường mòn. Hai cái bóng này thỉnh thoảng còn chồng lên nhau.

"Cô tự nấu ăn một mình hả?" Thẩm Mặc tìm kiếm chủ đề để nói, tránh cho bầu không khí quá yên tĩnh.

"Đúng vậy, tôi không muốn ăn cơm tập thể."

Đường Giảo Giảo gật đầu. Ngày mai cô sẽ mời thợ đến xây bếp lò rồi tự nấu cơm ăn.

"Nếu sau này Dương Kim Sơn tiếp tục dây dưa với cô thì cô cứ lấy Đoàn Hồng Ba ra mà nói."

"Ừm."

Đường Giảo Giảo ngoan ngoãn thuận theo. Không lâu sau tim cô chợt lạnh buốt, mặt mày thay đổi.

Sao Thẩm Mặc lại biết chuyện cô bị Dương Kim Sơn làm phiền vậy? Có khi nào anh cũng biết cả chuyện Chu Đình Đình và Dương Kim Sơn là do cô gây ra không?

Anh sẽ không cho rằng cô là người xấu đấy chứ?

Ngay khoảnh khắc đó, rất nhiều suy nghĩ hiện lên trong đầu Đường Giảo Giảo, vẻ mặt cô cũng dần trở nên hoảng hốt. Chẳng hiểu sao cô lại rất để tâm đến cái nhìn của Thẩm Mặc, không muốn anh cảm thấy mình là một người ác độc nham hiểm.

Thẩm Mặc nhìn ra suy nghĩ của cô nên nhẹ nhàng nói: "Lúc đó trùng hợp là tôi đang bẫy thú trên núi nên nhìn thấy. Người sai là bọn họ, cô làm vậy chỉ là tự vệ thôi."

Nghe vậy, Đường Giảo Giảo dần bình tĩnh lại. Cô nhếch miệng cười, tâm trạng cũng tốt hơn nhiều, còn giải thích lý do cho anh nghe.

"Chu Đình Đình phản bội tôi, muốn đổi vị trí giáo viên dạy thay ở trường tiểu học trong thôn. Tôi vô tình biết được kế hoạch của bọn họ nên đã tương kế tựu kế."

Cô lại nói: "Người khác không động vào tôi thì tôi sẽ không chủ động làm hại họ. Tôi không phải người xấu."

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play