Người đăng: ❄TieuQuyen28❄
Sắc mặt Lâm Tĩnh rất xấu, cô ta hoàn toàn không hề nghĩ đến Từ Mỹ Kiều vậy mà không nguyện ý mình gả qua đây. Bản thân mình là một hoàng hoa khuê nữ này gả qua liền phải trở thành mẹ của 4 đứa trẻ. Cô ta mới là người ủy khuất.
"Đứng lên!" Từ Tông Huy rất không vui, việc của hắn và Lâm Tĩnh đã định xong, không phải điều mà Từ Mỹ Kiều nói không đồng ý là có thể.
"Con không!" Từ Mỹ Kiều không nguyện ý đứng lên, cô bé ngoan cường ôm chân Lâm Tĩnh :"Dì ơi, dì đừng gả cho cha con, đừng làm mẹ kế cho con, con. . ."
"Mẹ con đã mất rồi." Mẹ Tần nói, bà ta không đồng ý những lời con gái mình qua đời nói, nhưng bà ga không thể để người khác gả cho Từ Tông Huy. Nếu Từ Tông Huy lấy người phụ nữ khác, vậy thì cháu ngoại trai và cháu ngoại nữ của bà ta đừng hòng sống tốt; mẹ Tần tự nhận bản thân mình làm vậy là vì những đứa trẻ này; nên bà ta mới cố ý cùng chị cả của bà thương lượng để Lâm Tĩnh gả qua :"Nếu không phải dì họ của con gả qua làm mẹ kế, về sau cũng sẽ có những người khác."
Mẹ Tần không muốn việc hôn nhân đại sự này nói không có là không có: "Từ Mỹ Kiều, cháu là chị gái, không thể không không hiểu được sự việc này. Dì họ cháu làm mẹ kế các cháu, mà căn bản chính là họ hàng thân thích, dì nhất định sẽ đối tốt với các cháu."
"Bà ngoại. . ." Lâm Tĩnh kinh ngạc, nó không hề nghĩ đến bà ngoại nó vậy mà nói như vậy: "Ba, ba. . . Ba cháu không cưới không được sao?"
"Ba cháu không tái giá, ai chăm sóc mấy đứa?" Thanh âm mẹ Tần lạnh lùng nói, "Trông chờ vào cô cô chơi bởi lêu lổng kia của mấy đứa sao?"
Từ Hiểu Hiểu đang định đi xem phòng ở, cô nghe được lời nói của mẹ Tần.
Chơi bời lêu lổng?
Mẹ Tần nói người nào!
"Tôi xác thật là không có khả năng chăm sóc bọn nó, nhưng tôi không phải là người chơi bời lêu lổng, tôi tốt nghiệp đại học, chính phủ cũng sắp xếp nơi công tác cho tôi." Từ Hiểu Hiểu nói, cô thấy sắc mặt mẹ Tần rất xấu, tiếp tục nói: "Thời điểm bà nói xấu người khác, vẫn nên nhỏ tiếng chút."
"Cô căn bản không có đi làm việc." Mẹ Tần nói.
"Đúng vậy, tôi không làm, bọn nó là cháu ngoại của bà thì bà chăm sóc bọn nó chứ sao." Từ Hiểu Hiểu trợn trắng mắt, cô không nói nhiều lời, đi thẳng ra ngoài cửa, trước tiên vẫn nên đem chuyện phòng ốc sắp xêp xong.
Chị dâu trước kia của Từ Hiểu Hiểu luôn luôn không để cô đồng ý đá tự tiện vào phòng của cô, cô sợ Lâm Tĩnh cũng là người như vậy. Tiền trong tay vẫn nên sớm biến thành bất động sản, đỡ bị những người này lấy trộm tiền của mình.
Một đống người ở như vậy, việc gì cũng có thể phát sinh.
Dù sao Lâm Tĩnh cũng là mẹ kế vĩ đại của nữ chính, cũng là chị gái vĩ đại, cô ta chăm sóc con riêng, còn thường xuyên giúp người nhà mẹ đẻ. Một bà nội trơ toàn năng, một người chỉ là một phụ nữ một làm việc vặt, tác giả còn hao phí bút mực nói Lâm Tĩnh không dễ dàng, nói Lâm Tĩnh kiếm được ít tiền , vậy Lâm Tĩnh lấy cái gì giúp người nhà mẹ đẻ?
Từ Tông Huy ở xưởng thực phẩm làm việc , lăn lộn mãi mới trở thành chủ nhiệm của phân xưởng, tiền lương nói thấp không thấp, nhưng cũng không có cao. Trong nhà còn có bốn đứa trẻ, trẻ con còn phải đọc sách, tiền phải tiêu lại càng nhiều.
Không phải Từ Hiểu Hiểu muốn nghĩ nhiều, mà là tác giả viết, nói Lâm Tĩnh cầm tiền của Từ Hiểu Hiểu kia còn bị Từ Hiểu Hiểu chửi rủa, để người đọc đều rất đau lòng Lâm Tĩnh sống không dễ dàng. Tác giả nói Lâm Tĩnh vay tiền, nếu là vay tiền, về sau sẽ phải trả tiền, chỉ là trong nhà khó khăn như vậy, Lâm Tĩnh vay một lần, lần sau sẽ lại tiếp tục vay tiền.
Bạn đang đọc bản dịch “Xuyên Thành Em Chồng Pháo Hôi Trong Truyện Mẹ Kế” của Thu Lăng. Truyện chỉ được đăng duy nhất trên ứng dụng TYT.
"Nhìn thấy chưa?" Mẹ Tần lại bị Từ Hiểu Hiểu làm tức giận, bà ta dùng tay chỉ phương hướng Từ Hiểu Hiểu rời đi, "Mấy đứa đừng hy vọng cô cô của mấy đứa chăm sóc mấy đứa, tôi nhìn thấy cô ta chỉ biết chỉ huy mấy đứa làm việc, mấy đứa chọc cô ta không vui, cô ta còn có thể mắng mấy đứa đấy. Có dì họ của mấy đứa ở đây, dì họ làm chủ cho mấy đứa, mấy đứa không cần sợ bị cô ta bắt nạt."
"Ta sẽ chăm sóc tốt cho các con, đừng sợ." Lâm Tĩnh vội vàng tỏ thái độ, "Các con nếu là không muốn gọi mẹ, gọi ta là dì cũng có thể."
"Sao có thể không gọi mẹ, cháu cùng Tông Huy kết hôn, cháu chính là mẹ bọn nó." Mẹ Tần nói, "Các con ngày mai lĩnh chứng, bọn nó hôm nay có thể gọi là dì họ, ngày mai thì không được."
Tần mẫu phải để Lâm Tĩnh và Từ Tông Huy trói chặt một chỗ, chủ yếu là để Lâm Tĩnh cùng mấy đứa nhỏ trói chặt một chỗ. Chỉ có như vậy, Lâm Tĩnh mới chăm sóc mấy đứa nhỏ càng tốt. Mẹ Tần cho rằng mấy đứa trẻ này đều không hiểu chuyện, chính bà ta cực cực khổ khổ, không phải là vì những đứa trẻ này hay sao.
Mẹ Tần là bà ngoại những đứa trẻ này đúng là không sai, nhưng bà ta không thể thường xuyên qua đây. Cho dù là bọn họ ở cùng một thành thị, bà ta ở nhà còn có những chuyện khác. Nếu bà ta đến nhiều, con dâu trong nhà cũng sẽ có ý kiến, con dâu sẽ cảm thấy rằng bà ta đem đồ vật trong nhà đều mang cho Từ gia.
"Dì, không cần gấp." Lâm Tĩnh nói.
"Bọn nó nhất định phải sửa." Mẹ Tần nói, "Bọn họ không sửa, để bên ngoài người ta nghe thấy, bọn họ còn tưởng rằng cháu với Tông Huy không có lĩnh chứng. Miệng của những người kia mười phần đều không tốt, ai biết bọn họ sẽ nói cái gì."
Mẹ Tần nói xong những lời này, bà ta nhìn về phía Từ Tông Huy, "Không phải tôi nói, em gái này của anh thật không tốt, cô ta. . ."
"Dì, ăn cơm trước đi." Lâm Tĩnh cảm giác được Từ Tông Huy không vui lắm, dì của cô ta hôm nay nói Từ Hiểu Hiểu rất nhiều lần, Từ Hiểu Hiểu không phải một người lương thiện, bọn họ nếu luôn luôn nói Từ Hiểu Hiểu không tốt, sợ là Từ Tông Huy sẽ có ý kiến. Thời gian còn dài, Lâm Tĩnh muốn chờ mình trở thành chị dâu Từ Hiểu Hiểu, mình có rất nhiều biện pháp đối phó với Từ Hiểu Hiểu.
"Được, ăn cơm trước." Mẹ Tần gật đầu, nàng lại nhìn cháu ngoại vài lần, "Các cháu nhớ kỹ, bà ngoại cũng là vì tốt cho các cháu."
Con trai lớn của Từ Tông Huy không nói lời nào, nó đã ăn no, thế nhưng nó quyết định vẫn ăn thêm một ít. Có đồ ăn tại sao lại không ăn.
Mà Từ Mỹ Kiều thấy những người khác không có đứng ở phía nó, nó oa một tiếng ngồi dưới đất khóc, vẫn như cũ không ăn.