Từ Tông Huy liếc về phía đồ ăn còn chưa động tới, em gái mua nhiều đồ ăn như vậy cũng không sợ đồ ăn hỏng mất.
Khi Từ Tông Huy vươn tay muốn đi hộp đồ ăn, Từ Hiểu Hiểu liền trước hộp đồ ăn.
"Vợ mới của anh không phải đi mua thức ăn nấu cơm sao?" Từ Hiểu Hiểu nói.
Bọn họ nói lớn như vậy Từ Hiểu Hiểu liền nghe được cuộc đối thoại của bọn họ.
"Bây giờ anh ăn cơm, một lát nữa làm sao có thể nuốt trôi?" Từ Hiểu Hiểu nói, "Người khác không biết còn tưởng rằng anh bất mãn với người vợ mới, anh nên ăn đồ của vợ mới anh làm đi."
"Chị dâu, cô nên gọi ấy là chị dâu ." Từ Tông Huy nhíu mày, "Chị dâu lớn như mẹ, cô dịu dàng với cô ấy một chút, đừng có như vậy."
"Chị dâu lớn như mẹ?" Từ Hiểu Hiểu cười nhạo, "Mẹ như thế nào, chị dâu biết à? Chị dâu trước kia, chị dâu hiện tại, chỉ sợ mấy người đó đều coi tôi như con của chồng trước vậy ."
"Chị dâu trước . . . Cô ấy đã chết rồi, cô đừng nói vậy." Từ Tông Huy nói, "Cô ấy như vậy cũng là vì cô; để cô có thể độc lập hơn, bây giờ cô không phải lớn lên rất tốt sao, còn tốt nghiệp đại học nữa?"
"Vậy à." Từ Hiểu Hiểu cười lạnh.
". . ." Từ Tông Huy nhìn Từ Hiểu Hiểu, rõ ràng em gái cũng không nói những lời khác, nhưng chính hắn ta cũng cảm thấy chột dạ.
Bạn đang đọc bản dịch “Xuyên Thành Em Chồng Pháo Hôi Trong Truyện Mẹ Kế” của Thu Lăng. Truyện chỉ được đăng duy nhất trên ứng dụng TYT.
Từ Tông Huy dứt khoát không nhìn Từ Hiểu Hiểu mà đi xem các con. Đứa bé nhỏ nhất kia khóc một hồi đã được uống một ít sữa bột ngủ rồi.
"Ba, ba có thể hay không đừng cưới mẹ kế?" Từ Tông Huy nhị con gái Từ Mỹ Kiều nói.
Con mắt Từ Mỹ Kiều đỏ ngầu, hiện tại cô bé khoảng tám tuổi, anh trai của cô bé mười tuổi, em gái thứ ba năm tuổi, em trai nhỏ chỉ là một đứa con nít. Từ Mỹ Kiều không muốn để cho ba của cô bé cưới vợ mới, có mẹ kế liền có ba kế, nó đều nghe người khác nói vậy.
"Cô nói với con bé?" Từ Tông Huy lại quay đầu nhìn về phía Từ Hiểu Hiểu.
Từ Hiểu Hiểu không biết nói gì, "Anh muốn cưới mẹ kế cho bọn nhỏ hay không thì có quan hệ gì với tôi? Chờ một thời gian nữa tôi sẽ chuyển ra ngoài."
Cô còn chưa cùng bọn họ ở chung một mái nhà, cô quản nhiều như vậy làm cái gì?
Từ Hiểu Hiểu lại không phải người ngu, cô ở bên này chỉ có thể bị chịu tội. Đặc biệt cô biết ở trong nguyên tác nội dung cốt truyện về sau, cô càng không có khả năng ngu ngốc ở nhà này.
Trong mắt những người này, nhà là của Từ Tông Huy, Từ Hiểu Hiểu chỉ được coi là người ăn nhờ ở đậu mà thôi. Rõ ràng phòng này là của cha mẹ Từ Hiểu Hiểu và Từ Tông Huy nhưng những người này lại loại trừ Từ Hiểu Hiểu.
"Cô cô." Từ Mỹ Kiều lúc đầu cho rằng cô cô sẽ đứng về phía cô bé, kết quả cô cô nó liền mặc kệ nó. Con ngươi của cô bé đảo một vòng, tùy tiện nói, "Cô cô, cô không phải nói là nếu ba ba lấy mẹ kế, mẹ kế sẽ lén lúc bắt nạt bọn cháu sao?"
"Đừng có nói lung tung." Từ Hiểu Hiểu không khỏi nghĩ lại rằng bản thân mình không nên mua đồ ăn cho những người này, chị dâu trước Tần Phỉ nhất định không thể có khả năng để con của cô ta đối tốt với Từ Hiểu Hiểu: "Việc của nhà mấy người, tự các người thương lượng, tôi mặc kệ."
Từ Hiểu Hiểu mắt lạnh liếc Từ Mỹ Kiều một cái, Từ Mỹ Kiều tuổi nhỏ liền đã biết nói dối, trốn tránh trách nhiệm, dạng cháu gái này cô cũng không muốn.
"Ai nói với mấy đứa những lời đó, trong lòng mấy đứa tự biết rõ ràng." Từ Hiểu Hiểu nói, "Tôi không phải cục đá không thể nói chuyện ở ven đường, không phải là không có miệng, không phải không giải thích được."
Sau đó Từ Hiểu Hiểu lại nhìn về phía Từ Tông Huy, "Anh trai, anh nên giáo dục nhứng đứa con của anh tốt một chút, đừng nên vừa có chuyện xấu liền để tôi chịu. Nếu là tôi không có ở nơi này, mấy đứa nó tìm ai chịu tội? Không phải lại để tôi chịu chứ? Nói ra không sợ người chê cười à."
Mắt của Từ Mỹ Kiều đỏ lên, nó muốn khóc.
"Được." Từ Tông Huy có chút khó chịu, hắn nhìn vẻ mặt ủy khuất của con gái, hắn không cảm thấy con gái mình có lỗi. Con gái vừa mất đi mẹ ruột, trong khoảng thời gian ngắn không thể tiếp thu được, Từ Tông Huy tìm được cớ cho Từ Mỹ Kiều, "Hiểu Hiểu, ngươi là cô cô của nó, cháu gái cô không tốt, cô phải dạy nó chứ, sao lại như vậy."
"Anh là ba ruột của bọn nó đấy!" Từ Hiểu Hiểu nói.
"Hiểu Hiểu." Từ Tông Huy không vui: "Cô là cô cô của bọn nó, mọi người còn ở chung nữa. . ."
"Tôi không phải đã nói rồi sao? Chờ thêm một thời gian nữa, tôi sẽ chuyển ra ngoài ở." Từ Hiểu Hiểu nói, "Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, lần này chuyển ra ngoài, chính là vĩnh vĩnh viễn viễn chuyển ra ngoài. Về sau tôi không ở bên này, phòng ở đây chính là của các người, mấy người không cần phải nói tôi chiếm phòng của mấy ngươi."
Từ Hiểu Hiểu ăn mấy miếng đồ ăn, cô dứt khoát cầm thức ăn đem vào phòng.
Từ Tông Huy thấy Từ Hiểu Hiểu cứ đi như thế, hắn chỉ nghĩ đến em gái từ khi nào biến thành dáng vẻ như này.
Khi Từ Tông Huy cảm thấy đau đầu, Từ Mỹ Kiều vội vàng nói, "Ba, con chính là nghe người bên ngoài nói, con cho là. . . Cho là ba sẽ nghe lời cô cô nói, con. . . Ba. . ."
Từ Mỹ Kiều lắp ba lắp bắp nói xong những lời này, sau đó nó liền khóc lớn lên. Cô bé vừa khóc, đứa nhỏ nhất cũng khóc theo, nó còn bớt chút thời gian cấu chân của em gái ba một cái để em gái cùng nhau khóc.
Từ Tông Huy thấy ba đứa nhỏ đều khóc, hắn càng đau đầu hơn. Mà con trai lớn của hắn vẫn ngồi ở bên cạnh ăn cơm, một cậu bé nhỏ nhỏ, khẩu vị lớn, con trai ăn xong một phần cơm, lại ăn một phần cơm khác, đó là phần cơm Từ Hiểu Hiểu cố ý để lại cho cháu trai lớn.
Quay trở lại phòng, Từ Hiểu Hiểu nhìn xem những ván gỗ, đồ vật để ở trong phòng, còn có một ít những đồ vật khác, dưới gầm giường cũng có đầy đồ vật, góc hẻo lánh kia cũng để tua vít linh tinh, còn có cả hai cái cuốc.
Nếu trong nhà thật không có chỗ để những thứ này, chị dâu Tần Phỉ muốn để đồ vật ở bên này, Từ Hiểu Hiểu cũng không có ý kiến. Nhưng ở nhà vẫn có chỗ để những thứ này mà Tần Phỉ vẫn muốn đem đồ vật đặt ở gian phòng này, Từ Hiểu Hiểu rất tức giận.
Từ Hiểu Hiểu từng thử khóa cửa lại, tuy nhiên không có một chút tác dụng, Tần Phỉ cùng Từ Tông Huy còn nạy cửa khóa ra.
Bạn đang đọc bản dịch “Xuyên Thành Em Chồng Pháo Hôi Trong Truyện Mẹ Kế” của Thu Lăng. Truyện chỉ được đăng duy nhất trên ứng dụng TYT.
"Vẫn là phải mua nhà sớm hơn." Từ Hiểu Hiểu nói thầm một tiếng.
Một lát sau, mẹ Tần cùng Lâm Tĩnh mua đồ ăn trở về, hai người bọn họ đi vào phòng bếp, mẹ Tần giúp việc, chủ yếu vẫn là Lâm Tĩnh xào rau nấu cơm. Mẹ Tần không phải là không nghe thấy tiếng trẻ con khóc, bà ta muốn để Từ Tông Huy lĩnh hội một chút việc chăm sóc con cái không dễ, con gái đã chết của mình đã vì Từ Tông Huy hi sinh mà nhiều lắm.
"Sắp xếp món xong xem thử một chút." Mẹ Tần đến gần bên người Lâm Tĩnh nhỏ giọng nói, "Tất nhiên, hương vị cũng phải tốt."
"Dì hai, dì yên tâm, cháu thường xuyên xào rau." Lâm Tĩnh nói.
"Cho nhiều dầu một chút." Mẹ Tần nói, "Trong thành chứ không phải ở nông thôn, nhà bọn họ không thiếu chút tiền dầu đấy đâu, đừng quá tiết kiệm. Phải tiết kiệm, nhưng không phải quá tiết kiệm."
“Dạ." Lâm Tĩnh nhìn xem những gia vị kia, cô ta cảm thấy điều kiện kinh tế của Từ gia thật tốt.
Lâm Tĩnh làm xong đồ ăn, bưng đồ ăn lên trên bàn cơm, cô ta đi gọi Từ Tông Huy ăn cơm.
"Anh rể, ăn cơm." Lâm Tĩnh nói.
"Sao lại gọi là anh rể, mấy đứa ngày mai sẽ phải đi lĩnh chứng." Mẹ Tần nói.
". . .Anh Tông Huy." Lâm Tĩnh có chút ngượng ngùng.
Từ Tông Huy nhìn thấy Lâm Tĩnh thẹn thùng, tâm tinh của hắn có chút nhộn nhạo.
Ở thời điểm này, Từ Mỹ Kiều bổ nhào vào về trước mặt Lâm Tĩnh, oành một cái, nó quỳ trên mặt đất ôm chặt đùi Lâm Tĩnh, "Dì, dì có thể đừng gả cho ba con được không, con không muốn có mẹ kế, anh trai em gái cũng không muốn có mẹ kế!".