Hai ngày trước Từ Hiểu Hiểu liền biết gần bên này có người muốn bán nhà, khoảng cách từ Từ gia tới đại học Nam Thành rất gần, chỉ cách một con phố. Từ Hiểu Hiểu nếu muốn đi làm, có thể ngồi xe công cộng, giao thông công cộng chỉ cần một hai tuyến đã đến, đường đi cũng rất gần.

Quản lý đường phố là bác gái Phùng mang Từ Hiểu Hiểu đi xem phòng, phòng ở này là thân thích của bác Phùng. Thân thích của bác gái Phùng muốn đi nước ngoài, sốt ruột cần tiền, lúc này mới muốn bán phòng ở.

"Phòng này năm ngoái đã tu sửa." Bác gái Phùng nói, "Còn có cả sân. Một phụ nữ như cháu ở cũng không cần sợ, chúng ta ở cách vách, nếu là có việc gì chỉ cần thét to một tiếng, nếu trong nhà bác có người, các bác lập tức liền tới đây."

"Phòng này giá cả. . ." Từ Hiểu Hiểu chần chờ, "cháu vốn là nghĩ mấy tháng nữa, trong tay sẽ dư dả một chút. . . Hiện tại vẫn còn thiếu một chút tiền."

"Thiếu bao nhiêu?" Bác gái Phùng hỏi.

"Thiếu khoảng năm sáu trăm." Từ Hiểu Hiểu nói, "Tất cả đều là tiền mặt, ra ngân hàng lấy là được."

Căn nhà này, chào giá hai vạn, người bán nóng lòng ra tay, Phùng bác gái nói với Từ Hiểu Hiểu giá cả thật sự, muốn khoảng 15.000, cũng tiết kiệm được sức khua môi múa mép. Tầng thứ nhất diện tích đại khái khoảng 100 m², nhà ngói, hai tầng, thêm một cái sân tương đối lớn. Nói trắng ra là, đây chính là một tòa nhà nhỏ.

Mà Từ Hiểu Hiểu trước kia gửi bản thảo báo chí tạp chí, còn xuất bản cả tiểu thuyết, báo chí tạp chí ngàn chữ tiền nhuận bút là khoảng hơn mười đồng đến 30 đồng, Từ Hiểu Hiểu một tháng không chỉ viết đoản văn, mà còn có truyện dài, truyện dài ngàn chữ thấp một ít, lúc này mới có thể tích cóp được khoảng một vạn bốn, cô tiết kiệm từ cao trung đến tốt nghiệp đại học, đã được bảy năm.

Đương nhiên, Từ Hiểu Hiểu hiện tại càng nổi danh hơn trước kia, tiền nhuận bút hiện giờ giá cũng cao.

Đã từng có một đoạn thời gian, Từ Hiểu Hiểu rất mông lung. Cô từng nghĩ rằng, cha mẹ không còn, cô nên đi nơi nào.

Từ Hiểu Hiểu muốn giảm giá thêm nhưng cái này cũng không quá thực tế, chủ yếu là vị trí đại học ơ đây không tính là ở trung tâm thành phố, lúc này phòng ở không có gì học khu phòng không học khu phòng khái niệm. Nếu Từ Hiểu Hiểu lại giảm giá, sợ là những người khác muốn mua lại một gian nhà này, Từ Hiểu Hiểu biết trước mắt một gian nhà này thích hợp nhất nàng.

Từ Hiểu Hiểu biết hiện tại rất nhiều người một tháng tiền lương cũng chính là hai ba mươi khối, nàng là tiền nhuận bút nhiều, mới dám nói những lời này, liền xem Phùng bác gái có thể hay không châm chước châm chước.

"Ta còn tưởng bao nhiêu tiền." Bác gái Phùng không có xem thường ý của Từ Hiểu Hiểu, người khác đều nói Từ Hiểu Hiểu vừa mới tốt nghiệp đại học, trường học vừa mới phân phối nơi công tác cho Từ Hiểu Hiểu , Từ Hiểu Hiểu lấy tiền từ đâu mà mua nhà, nhưng bác gái Phùng tin tưởng Từ Hiểu Hiểu không phải một người thích lừa gạt, trêu đùa người khác.

Từ Hiểu Hiểu có thể tích góp nhiều tiền như vậy, thì năm sáu trăm là cái gì.

Bác gái Phùng tin tưởng ánh mắt nhìn người của mình, bà tin Từ Hiểu Hiểu là một người rất có tiền đồ.

"Số tiền này đều là do cháu viết bản thảo tích góp được." Từ Hiểu Hiểu nói, "Đợi tháng sau, khi được kết toán tiền nhuận bút, đoán chừng rất nhanh sẽ đủ ạ."

Từ Hiểu Hiểu nghĩ về bạn học của cô, bạn học của cô đều mới tốt nghiệp, họ cũng không có bao nhiêu tiền. Về phần những thân thích kia cô, những người đó sẽ càng không nguyện ý cho cô vay, những người đó lo lắng cô nhất định sẽ không chịu trả tiền.

"Cái này là tiền nhuận bút của cháu. . . Cháu không có nói cho anh trai và bọn họ." Chính Từ Hiểu Hiểu lặng lẽ tích cóp tiền, cô sợ anh trai và những người đó biết, nếu họ biết cô sẽ không thể cầm số tiền này, "Lúc này cháu mua nhà, nếu có thể, cháu hy vọng có thể mau chóng sang tên, viết tên của cháu. Về phần  năm sáu trăm đồng tiền này, bác có thể chờ hai tháng không ạ? Bác có thể lấy lãi, cái phòng ở này có thể sang tên. . ."

Từ Hiểu Hiểu có chút ngượng ngùng, tiền này không nhỏ.

"Đừng nói nữa, bác cho cháu mượn!" Bác gái Phùng vỗ đùi mạnh nói, "Chỉ cần cháu có thể trả số tiền còn lại, ngày mai sẽ đi sang tên phòng ở."

"Thật sự ạ?" Mắt Từ Hiểu Hiểu sáng lên.

Từ Hiểu Hiểu lúc đầu cho rằng bác Phùng sẽ không chịu, đó là phòng của họ hàng nhà bác gái Phùng.

"Đương nhiên là thật."Bác gái Phùng thở dài, bà biết tình huống của Từ gia, chị dâu ban đầu của Từ Hiểu Hiểu liền rất không thích cô bé, do vậy nên Từ Hiểu Hiểu từ sớm đã ở trường học: "Cháu kiếm số tiền kia cũng không dễ dàng. Hiện giờ sự việc lại xảy ra như vậy, sợ là anh trai cháu và bọn họ đều không muốn cháu chuyển từ trong nhà đi."

". . ." Từ Hiểu Hiểu trầm mặc.

"Anh trai cháu thật sự muốn cưới em họ chị dâu trước của cháu à?" Bác gái Phùng lại hỏi.

"Mọi người đều biết ạ?" Từ Hiểu Hiểu nghi hoặc.

"Sao có thể không biết a, họ hàng thân thích bên chị dâu trước của cháu đều ở bên kia nói." Bác gái Phùng nói, "Ngày hôm qua, mọi người đều biết hết rồi."

Khóe miệng Từ Hiểu Hiểu kéo nhẹ, mẹ Tần là sợ người của Từ gia không đồng ý nên bà ta mới cố ý làm như vậy.

"Họ hàng nhà bác vội vã đòi tiền, hôm nay coi như là sớm." Bác Phùng không có nói tiếp việc Từ Tông Huy cưới tiếp lần nữa, trước tiên vẫn nên xử lý chuyện quan trọng hơn: "Hôm nay chúng ta cũng có thể đi sang tên."

Phùng bác gái là quản lý đường phố, bà biết được một số người, họ hàng của bà cũng có chút năng lực. Phòng này nên sớm sang tên lấy tiền, cái gì cũng sẽ đỡ căng thẳng hơn. Bác gái không sợ Từ Hiểu Hiểu mặt sau không trả năm sáu trăm đồng kia, để Từ Hiểu Hiểu viết giấy nợ là được rồi rồi.

Từ Hiểu Hiểu không hề nghĩ sự việc lại thuận lợi như vậy, quả nhiên có người quen có khác, nếu không còn phải kéo dài tận mấy ngày.

Bạn đang đọc bản dịch “Xuyên Thành Em Chồng Pháo Hôi Trong Truyện Mẹ Kế” của Thu Lăng do nhà Hồng Yến(Rosy) edit. Truyện chỉ được đăng duy nhất trên ứng dụng TYT.

Chỉ là Từ Hiểu Hiểu chân trước đi mua căn phòng, liền có người sau lưng chạy tới trước mặt mẹ Tần lải nhải: "Bà nói, có phải ba mẹ Từ Tông Huy lưu lại tiền cho Từ Hiểu Hiểu, tôi nhìn thấy cô ta đi mua phòng đấy.".
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play