Người đăng: ❄TieuQuyen28❄

Tháng 7 năm 1982, bên trong một hẻm nhỏ ở Nam Thành có một hộ gia đình cửa đang treo vải trắng. Ở trong còn có trẻ con ở bên kia đang khóc, đứa bé tuổi nhỏ khóc một hồi, lại có đứa bé mấy tuổi khác ở bên kia khóc. Thanh âm này phối hợp cảnh tượng như vậy, còn có chút sợ hãi.

Đây là một hộ gia đình vợ khó sinh, đứa con thì còn, người lớn thì mất.

"Trong nhà còn có bốn đứa bé, như này về sau nên làm cái gì bây giờ?"

"Trẻ con cũng còn nhỏ như vậy, không có mẹ ruột ở cùng, còn có thể sống ra sao?"

"Có mẹ kế sẽ dễ dàng có cha kế, thật khổ."

. . .

Có mấy bác gái ở bên kia đang chuyện trò, bọn họ đều cảm nhận được toàn gia đình này về sau không biết sẽ sống như thế nào, vì những đứa con, người cha vẫn phải cưới lần nữa. Con còn nhỏ như vậy, đàn ông lại được ra ngoài làm việc.

Trong phòng khách, bà ngoại của đứa bé, mẹ Tần ngồi ở đằng kia nói chuyện với Từ Tông Huy, Từ Tông Huy vừa mới không có vợ, mẹ Tần lo lắng những chuyện khác xảy ra, bà mang theo con gái của chị gái tới đây. Chị gái bà gả đến nông thôn sinh ra ba cô con gái một cậu con trai.

Lâm Tĩnh đứng ở bên người của dì hai Tần, cô biết ý nghĩ của bà. Mẹ Tần cùng mẹ Lâm hai chị em cũng đã thương lượng xong, để Lâm Tĩnh gả cho Từ Tông Huy. Từ Tông Huy ở trong thành phố có phòng ở, còn làm việc ở công xưởng, mấy đứa bé kia lại là con của chị họ Lâm Tĩnh, đều có quan hệ máu mủ, Lâm Tĩnh đến làm mẹ kế của mấy đứa nhỏ sẽ tốt hơn.

Huống hồ, Lâm Tĩnh cũng chỉ hơn hai mươi, nếu cô không gả cho Từ Tông Huy, cô sẽ phải  gả cho những nông dân kiếm sống dưới ruộng ở nông thôn. Lâm Tĩnh sẽ phải lên núi lấy cây nắp ấm, còn phải nuôi gà nuôi vịt, còn phải xuống ruộng làm việc, những công việc bẩn thỉu đó Lâm Tĩnh đều phải làm hết.

Mẹ Tần cùng mẹ Lâm đều cảm thấy Lâm Tĩnh phải gả cho Từ Tông Huy; Từ Tông Huy về sau sống tốt còn có thể giúp đỡ Lâm gia một chút.

"Hai người các con ngày mai sẽ đi lấy chứng nhận." Tần mẫu cầm tấm khăn lau lau nước mắt trên khóe: "Theo lý thuyết, con gái của ta mới chết không có bao lâu, không nên để các con lĩnh chứng nhanh như vậy. Nhưng cũng không thể để Tiểu Tĩnh không danh không phận chờ ở nhà mấy đứa,  cũng không thể để cho người khác chê cười chúng ta, nói chúng ta không hiểu chuyện."

"Mẹ." Từ Tông Huy liếc Lâm Tĩnh một cái.

Lâm Tĩnh lớn lên không phải đặc biệt đẹp, nhưng có thể xem như thanh tú. Nàng ở nông thôn không dễ dàng, mặc bộ quần cũ của người khác đã giặt đến trắng bệch. Lâm Tĩnh đã từng tới Từ gia, nàng rất hâm mộ chị họ của  cô có thể gả cho Từ Tông Huy, chị họ còn từng nói với cô rất nhiều chuyện về Từ gia.

"Em họ nguyện ý sao?" Từ Tông Huy cũng không muốn làm khó người khác.

"Nó nguyện ý." Tần mẫu nói :"Con cũng nhìn thấy đấy, mẹ không phải để con cưới một người tuỳ tiện, có Tiểu Tĩnh ở đây, nó chính là dì họ của mấy đứa trẻ, nó có thể chăm sóc tốt cho những đứa trẻ."

Từ Tông Huy nhìn Lâm Tĩnh, hắn không hi vọng cưới một người bị bắt phải gả cho hắn.

"Đúng vậy, em nguyện ý." Lâm Tĩnh biết mình nếu không gả cho Từ Tông Huy thì sẽ phải gả cho dạng người gì.

Lâm Tĩnh đã chịu đủ thời gian khổ cực ở nông thôn, cô muốn đến trong thành, dù phải làm mẹ kế của bốn đứa trẻ, cô cũng nguyện ý. Chị họ để lại những đứa trẻ, Lâm Tĩnh nghĩ rằng chính mình vẫn có thể chăm sóc bọn họ một chút.

"Được thôi." Từ Tông Huy thấy Lâm Tĩnh nói như vậy, nếu mình từ chối ngược lại không tốt.

Bạn đang đọc bản dịch “Xuyên Thành Em Chồng Pháo Hôi Trong Truyện Mẹ Kế” của Thu Lăng. Truyện chỉ được đăng duy nhất trên ứng dụng TYT.

Khi Từ Hiểu Hiểu mua đồ ăn trở về, nàng thấy những người này cùng Từ Tông Huy đã thương lượng xong. Từ Hiểu Hiểu năm nay tốt nghiệp đại học, cô ở lại trường học làm giảng viên, chỉ là bây giờ trường học vẫn chưa khai giảng, cô chuyển từ ký túc xá trường học của học sinh vào ở trong nhà, đợi đến thời điểm khai giảng, ký túc xá của công nhân viên chức thu dọn đi ra, cô liền có thể ở trong ký túc xá dành cho công nhân viên chức của trường học.

Từ Hiểu Hiểu là người ở thời gian khác xuyên đến đây, cô căn bản không nghĩ tới chính mình sẽ xuyên đến chuyện trong tiểu thuyết, đợi đến  khi mẹ Tần mang theo Lâm Tĩnh đến đây, cô mới phát hiện chính mình xuyên vào trong tiểu thuyết, cuốn tiểu thuyết này là một quyển sách kể về mẹ kế. Lâm Tĩnh là mẹ kế nữ chính, mà Từ Hiểu Hiểu lại là cực phẩm cô nhỏ được tạo ra với mục đích hi sinh để nổi bật nữ chính.

Ba Từ cùng mẹ Từ mấy năm trước qua đời, sau đó Từ Tông Huy cưới vợ, vợ của hắn cực kỳ không thích Từ Hiểu Hiểu. Vợ của hắn cảm thấy Từ Hiểu Hiểu không hiểu chuyện, không làm nhiều việc nhà, Từ Hiểu Hiểu cũng không giúp nàng nhiều chăm sóc con, không giặt tã cho con của cô ta, khi Từ Hiểu Hiểu ở trong nhà, vợ của Từ Tông Huy xoi mói Từ Hiểu Hiểu rất nhiều.

Từ Hiểu Hiểu kém Từ Tông Huy mười tuổi, khi Từ Hiểu Hiểu còn học sơ trung, Từ Tông Huy kết hôn. Ba Từ và mẹ Từ khi còn sống vợ của Từ Tông Huy còn có thể cho họ một chút mặt mũi, bố mẹ chồng sau khi chết, thái độ của vợ hắn đối với Từ Hiểu Hiểu cực kỳ kém. Từ Hiểu Hiểu dứt khoát liền trọ luôn ở trường, trừ khi là nghỉ đông hoặc nghỉ hè, vì trường học không cho ở, nên cô mới trở về nhà ở.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play