Người đăng: ❄TieuQuyen28❄
Thời điểm mẹ Tần nói chuyện, còn nhìn quanh hai bên, bà ta không muốn người khác nghe thấy được lời bà nói.
"Hôm nay liền cháu ngủ ở bên này, không cần lo lắng, Từ Tông Huy là một người chịu trách nhiệm." Mẹ Tần nói, "Ngày mai hai đứa sẽ đi lĩnh chứng, không ai dám nói cháu đâu. Nếu hắn đi tìm phụ nữ để kết hôn, người khác sẽ nói rằng hắn không chịu nổi cô đơn, vợ vừa mới chết, hắn lại muốn cưới mới. Nhưng dì khác, dì để hắn cùng cháu lĩnh chứng, không ai dám nhiều lời đâu."
"Dạ." Lâm Tĩnh gật đầu.
"Cái thứ Từ Hiểu Hiểu kia, cháu cẩn thận một chút." Mẹ Tần nói, "Không cần khách khí với cô ta, cháu khách khí với cô ta, cô ta liền ngồi lên đầu cháu đấy."
“Cháu đều nghe theo dì ạ." Lâm Tĩnh nghĩ thầm dì cùng chi họ vừa mất nhất định không có khả năng lừa gạt mình, lời nói của họ chuẩn không có sai. Mình sau khi gả cho Từ Tông Huy, đúng thật là phải cẩn thận với Từ Hiểu Hiểu, không thể để Từ Hiểu Hiểu đem tiền trong nhà lấy đi.
Từ Tông Huy còn có bốn đứa con, Từ Hiểu Hiểu là thứ gì chứ, một người em gái sớm muộn đều sẽ gả đi, Từ Hiểu Hiểu không có tư cách gì để lấy đi những thứ đó.
Trong lòng Lân Tĩnh hạ quyết tâm, chờ sau khi cô ta cùng Từ Tông Huy lĩnh chứng, cô ta nhất định không có khả năng dè dặt, thoải mái với Từ Hiểu Hiểu. Cô ta nhỏ hơn Từ Tông Huy rất nhiều tuổi, bây giờ cô ta phải gả qua làm mẹ kế của bốn đứa trẻ, chính Từ gia nợ cô ta.
"Đi, nhanh lên mua thức ăn đi." Mẹ Tần nói, "Bộc lộ tài năng cho bọn nó biết tài nấu nướng của cháu tốt như thế nào."
Mà Từ Hiểu Hiểu hoàn toàn sẽ không đi quản bà ta và Lâm Tĩnh có đi mua đồ ăn hay nấu cơm không, cô để cho ba đứa cháu ăn cơm, về phần đứa bé nhỏ nhất kia, Từ Hiểu Hiểu không có biện pháp gì cả. Từ Hiểu Hiểu chưa từng sinh con, cô không biết dỗ trẻ con, cô nhiều lắm chỉ có thể bỏ tiền ra mua hai hộp sữa bột.
Từ Tông Huy là một người đàn ông to lớn, hắn không biết mấy việc nhỏ như vậy. Đặc biệt là sau khi người vợ thân thiết qua đời, Từ Tông Huy luống cuống hết cả tay chân, hắn cũng làm không biết làm mấy chuyện này.
"Hiểu Hiểu." Từ Tông Huy nhìn xem Từ Hiểu Hiểu đang dùng cơm Từ, lộ vẻ mặt bất đắc dĩ, "Cô. . . Cô. . ."
Từ Tông Huy mở miệng, hắn cảm thấy em gái có chút vượt bối phận rồi, nhưng là khi em gái nghiêng mắt nhìn qua, hắn lại không có can đảm để nói ra. Sau khi em gái học cao trung liền trọ ở trường, tính tình của cô càng ngày càng không tốt, cô đã tốt nghiệp đại học, chính phủ còn sắp xếp công việc cho, Từ Tông Huy lại càng không hiểu nên nói với Từ Hiểu Hiểu cái gì.
"Cháu còn nhỏ, cô chăm sóc nó một chút." Cuối cùng Từ Tông Huy cuối cùng cũng không có nói thêm lời gì khác.
Từ Hiểu Hiểu liếc Từ Tông Huy một cái, cô biết Từ Tông Huy muốn nói điều gì, mặc kệ hắn có nói hay không. Từ Hiểu Hiểu đều biết, cô ở trong nhà này sớm đã không còn địa vị, đừng nhìn cô ở trong nhà này còn một cái phòng, nhưng cái gian phòng này giờ giống như một cái kho vậy.
Lúc trước chị dâu trước có nói Từ Hiểu Hiểu ở trường học, đồ vật trong nhà nhiều, trước hết đem tất cả đồ vật đặt ở phòng Từ Hiểu Hiểu. Khi Từ Hiểu Hiểu được nghỉ trở về nhà chị dâu kia cũng không mang đồ vật đi.
Vợ trước của Từ Tông Huy tên là Tần Phỉ, Tần Phỉ đối với Từ Hiểu Hiểu rất xoi mói, cô ta còn ở bên tai Từ Tông Huy thổi gió bên gối nói xấu cô. Từ Tông Huy chỉ cảm thấy rằng em không hiểu chuyện, hắn còn nghe lời của Tần Phỉ, khi Từ Hiểu Hiểu học trung học Từ Tông Huy cho Từ Hiểu Hiểu rất ít tiền sinh hoạt phí, đó là nguyên nhân vì sao Từ Hiểu Hiểu viết văn, viết tiểu thuyết để gửi bản thảo kiếm tiền.