Y phục ướt đẫm dính vừa người, lọn tóc ướt sũng rũ xuống khóe mắt, gương mặt tái nhợt bị nước mưa thấm ướt, ngược lại làm nổi bật vẻ đẹp mà ngày bình thường ý cố ý thu liễm.
Một giọt mưa từ lông mi trượt xuống, y ngước mắt nhìn về phía Giang Hồng, ánh mắt sáng trong và gợn sóng, làm Giang Hồng cảm thấy, đừng nói chân ý tê dại, coi như hai chân y tàn phế, cũng không nhìn thấy y có chút chật vật nào.
Giang Hồng đến xem trò hay, đối đầu với ánh mắt của ý, lại nghĩ tới câu nói mà năm nay không ai nhắc lại.
Năm ngàn sĩ tử chạy tới hoàng thành, còn không bằng Giang lang một lần liếc mắt.
Hắn cắn răng, hận thế giới này không có nơi để chỉnh dung.
Giang Hoài Lê một câu cũng không nói với hắn, Giang Hồng duy trì nụ cười trên mặt, “Lúc ở Thanh Châu, nghe nói đường huynh làm việc rất chu toàn, chu đáo, hôm nay sao có thể làm ra loại sự tình này đây, chẳng lẽ trong lòng đường huynh đối với chúng ta có oán hận, muốn đem toàn bộ Giang gia kéo xuống ngựa?”
Nghe vậy, Giang Hạo Nghiêm lập tức nhìn về phía Giang Hoài Lê, “Hoài Lê, trong lòng con thật sự có oán hận sao? Cố ý kháng chỉ chống đối hoàng thượng?”
Dưới nhắc nhở của Giang Hồng, ông càng nghĩ càng thấy có khả năng này. Một năm này, Giang Hoài Lê không làm được cái gì, đi khắp nơi làm cho người ta ngại, người trong nhà đối với y rất nghiêm khắc, thường phê bình lạnh nhạt với y, trong lòng ý hẳn là có oán hận.
Chuyện này quả thật làm liên lụy đến Giang Phủ.
Nghe công công trong cung nói, bởi vì chuyện này, Hoàng Thượng còn mắng Giang Chiêu Dung, với ông thì không cần phải nói, ba chữ “Nhi tử tốt”, đủ thấy Hoàng Thượng đối với ông có bao nhiêu bất mãn.
Giang Hoài Lê bị mưa lớn xối một trận mới hậu tri hậu giác cảm thấy lạnh, y biết lúc này ở trong mắt phụ thân, y làm cái gì cũng sai, nên hỏi: “Chẳng lẽ con không nên đấu tranh, mà phải ngoan ngoãn gả cho Lan Vương sao?”
“Vì cái gì không ngoan ngoãn gả? Chúng ta đã không còn mặt mũi nào gặp người, con vì cái gì còn muốn nháo, còn ngại người ngoài trà dư tửu hậu không đủ đề tài nói chuyện có đúng hay không!”
Làm Lễ bộ Thượng thư, Giang Hạo Nghiêm đã sắp xếp qua đại hôn của Đế hậu, sắp xếp qua đại hôn của hoàng tử, không nghĩ tới có một ngày phải sắp xếp đồ cưới cho nhi tử, ông cũng không biết ngày mai nên đối mặt với đồng liêu cùng thuộc ha ở Lễ bộ như thế nào.
“Con... Con làm sao lại biến thành cái dạng này a!”
Có rất nhiều người nói Giang Hoài Lê y thay đổi, quá nhiều người nói, loại thanh âm này nhiều lắm, nửa đêm tỉnh mộng, Giang Hoài Lê đôi khi cũng sẽ nghĩ ý thay đổi sao, bị nhiều người từng thích mình chán ghét, là bởi vì y trở nên không ra gì, không còn giống như lúc trước sao.
Y từng chải vuốt chuyện của mình làm một lần, so sánh trước kia cùng hiện tại.
Khi sáng sớm mặt trời mọc, y sẽ thanh tỉnh tin tưởng vững chắc, không phải y thay đổi mà là bọn họ thay đổi, không biết vì nguyên nhân gì.
Giang Hoài Lê khẽ thở ra một hơi, hỏi: “Phụ thân, ngài còn biết con tên là gì sao?”
"Cái gì?" Giang Hạo Nghiêm không hiểu.
Giang Hoài Lê: “Ngài còn nhớ rõ năm đó đã giảng tên của con ra sao không?”
Nhớ rõ, Giang Hạo Nghiêm còn nhớ rõ.
Đó là vào một ngày xuân năm Giang Hoài Lê ba tuổi, vừa bước vào cửa nhà, tiểu Hoài Lê cầm lấy một trang giấy chạy vội tói tìm ông.
Trên giấy là bài thơ đầu tiên mà tiểu Hoài Lê viết.
Ông nhìn sau cũng không kìm được vui mừng, Giang gia trọng lễ nghĩa, nhưng ông vẫn không nhịn được mà hôn tiểu Hoài Lê một cái. Ông ôm nhi tử vào thư phòng, cầm lấy bàn tay nhỏ bé của y đề danh dưới bài thơ kia.
“Hoài Lê, con có biết tên con có ý là gì không?”
Tiểu Hoài Lê ở trong ngực ông ngẩng đầu, đôi mắt xinh đẹp nhìn ông không chớp mắt.
Nhìn nhi tử ưu tú như thế, trong lồng ngực ông tràn đầy kiêu ngạo cùng thỏa mãn, trong mắt đều là chờ mong, giọng ông hữu lực mà nói cho y: “Giang, trăm năm sĩ tộc Giang thị; Hoài Lê, lòng mang thiên hạ, không phụ lê dân.”
Không biết bé trai vừa ba tuổi rưỡi có hiểu không, y cúi đầu nhỏ nhìn tên của mình hồi lâu.
Nhưng ông biết, ông vẫn nhớ đến bây giờ.
Đầu Giang Hạo Nghiêm ẩn ẩn đau, giống như có sương mù chui vào, mơ hồ mông lung.
"Không nói tới Lan Vương vừa điên lại tàn bạo." Giang Hoài Lê nói khẽ, thân thể thiếu niên thon gầy, chỗ đầu gối có máu rỉ ra, nước mưa thấm vào áo bào trắng như thêu lên trên đóa đóa máu, trên môi y không còn huyết sắc, yếu ớt giống như có thể sẽ ngất đi bất cứ lúc nào, “Khuất phục dưới thân nam nhân, hãm sâu trong hậu trạch, làm sao xứng đáng với tên của con?”
“Giang Hoài Lê không gả.”