【 Y thật bướng bỉnh a, bây giờ còn chưa từ bỏ giành lại tình yêu của ba ba đâu. 】 Giang Hồng trong đầu, dùng ý thức trao đổi cùng hệ thống xuyên thư.

  Hệ thống lý trí nói: 【 Giang Hoài Lê dù sao cũng là nhân vật chính của thế giới này, túc chủ không nên quá xem thường y.】

  Chưa kể một thiên chi kiêu tử từ nhỏ đã xuôi gió xuôi nước, được một đám người sủng ái mà lớn lên, cho dù là người bình thường không được nhiều sủng ái như vậy, khi nhìn thấy người đã từng thích mình, bắt đầu vắng vẻ thậm chí chán ghét mình, dù mình làm bất cứ chuyện gì đều bị nói là sai, thì có khả năng đã sớm sụp đổ.

  Giang Hoài Lê lại không như vậy.

  Thời điểm bọn hắn xuất hiện chính xác là lúc Giang Hoài Lê mười bảy tuổi rưỡi, ở thế giới này hai mươi tuổi mới nhược quán, khi đó Giang Hoài Lê chỉ là thiếu niên.

  Người đầu tiên bọn hắn xuống tay là Giang Hạo Nghiêm, là người mà Giang Hoài Lê thích nhất, kính trọng nhất.

  Phụ thân kính yêu đột nhiên không hiểu tại sao lại bắt đầu chán ghét mình, cũng không tiếp tục giúp đỡ mình như trước, nhưng thiếu niên mười bảy tuổi chỉ là yên tĩnh một tháng, rất nhanh đã ra khỏi viện tử của mình, bắt đầu tìm kiếm nguyên nhân, giống như bây giờ có ý đồ đem phụ thân biến trở về bộ dáng lúc trước.

  Đương nhiên y thất bại nhiều lần, nhưng giống như chưa từng từ bỏ.

  Không chỉ là phụ thân, mà người bên cạnh y từng người từng người bắt đầu chán ghét y, hiểu lầm y, nhưng nhìn y dường như không thấy chút sụp đổ nào, chí ít Giang Hồng nhìn thấy chính là như vậy.

  Giang Hồng mỗi lần đều giận đến không chịu được.

【 Y là nhân vật chính đã mất đi khí vận sao? 】 Giang Hông nhe răng cười một tiếng.

  Hắn cười xem vào đối thoại của hai cha con, “Tên của ta với đường huynh có chút giống, phụ thân từng nói với ta, muốn ta lòng mang chí lớn.”

  “Thế nhưng, đường huynh vì sao lại đột nhiên nhắc tới tên a? Bậc cha chú đặt tên cho chúng ta đều là mang mong đợi, bọn họ dốc lòng bồi dưỡng chúng ta, chúng ta không phải là nên gánh vác trách nhiệm gia tộc trên người sao?”

  Giang Hạo Nghiêm nhẩm lại lời của hai người, trên mặt phủ sương lạnh cùng thất vọng, “Giang gia cho con bao nhiêu, trong lòng con cũng nên rõ ràng, nếu chỉ vì mình mà sống, mà không để ý đến sống chết của gia tộc, Hoài Lê, con vậy mà trở nên ích kỷ như thế!”

  Giang Hoài Lê nhắm mắt nghỉ ngơi, không nói thêm gì nữa.

  Y không phải không muốn giải thích, mà trước đây y đã giải thích vô số lần, đều là uổng phí sức lực, nhất là lúc có Giang Hồng.

  "Con đây là thái độ gì!" Giang Hạo Nghiêm càng tức.

  “Nhị bá bớt giận, đường huynh bị Thánh thượng mắng, trong lòng không vui.”

  “Thánh thượng, ai...”

  “Nhị bá đừng lo lắng, trở về trước tiên viết sổ con thỉnh tội với Hoàng Thượng, nói với Thánh thượng ngài nhất định sẽ sắp xếp tốt hôn sự của Lan Vương cùng đường huynh, Hoàng Thượng sẽ không trách tội ngài cùng Giang Phủ.”

  “Vẫn là ngươi tri kỷ, may mắn Giang Phủ còn có ngươi.”

  Xe ngựa của Giang Phủ chạy rất nhanh trong đêm, lướt qua gió táp mưa rào, tiếng mưa rơi tí tách tí tách, âm thanh trò chuyện của hai người càng thêm rõ ràng truyền vào tai Giang Hoài Lê.

  Nếu như người xa lạ nhìn thấy, đại khái sẽ coi Giang Hạo Nghiêm cùng Giang Hồng mới là cha con.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play