Giang Hoài Lê đã quỳ ở ngoài điện hơn ba canh giờ.

Dưới ánh nắng chói chang, mồ hôi thẩm thấu qua lớp quần áo, sắp bị gió mát thổi khô, vết đỏ trên mặt bị phơi ra cũng đã thối lui, chỉ còn lại trắng bệch, màu sắc trên môi cũng không còn, một mảnh khô trắng.

Người đi ngang qua đều có thể nhìn thấy tấm lưng thẳng tắp thon gầy kia, cũng chỉ dám nhìn một chút liền vội vàng đi qua.

Đám đại thần ngược lại là dám nói với y vài ba câu, còn hiếu kì hỏi tiểu thái giám đã xảy ra chuyện gì, đoán chừng hiện tại đám danh gia vọng tộc toàn kinh thành đã biết chuyện gì xảy ra.

Buổi sáng Hoàng Thượng đã tứ hôn cho Giang Hoài Lê cùng Lan Vương.

Vào tiếp thánh chỉ, Giang Hoài Lê tiến cung liền quỳ gối nơi này, một mực quỳ đến chạng vạng tối, tâm tư gì, không cần nói cũng biết.

Mấy vị đại thần tới gặp hoàng thượng có tâm tư riêng, nhưng đều có chút thổn thức.

Giang Hoài Lê xuất thân từ danh môn Giang thị, từ nhỏ đã là thư đồng của Tứ Hoàng Tử, tự do xuất nhập cung, thường xuyên được Hoàng Thượng tán dương.

Ba năm trước, năm mười lăm tuổi Giang Hoài Lê tham gia thi hội do Lễ bộ chủ trì, một lần cầm xuống hội nguyên, Hoàng Thượng đối với văn chương của y yêu thích không buông tay, truyền đọc trong triều, danh chấn kinh thành.

Lúc ấy lão sư của Giang Hoài Lê là Tần thiếu phó, cảm thấy y còn quá nhỏ không thích hợp nhập sĩ, không để y tham gia thi đình, dù vậy, phong thái của y vẫn vượt qua Trạng nguyên 37 tuổi dạo phố lúc ấy.

Năm đó, giữa đám quý nữ kinh thành có lưu truyền một câu: Năm ngàn cử tử chạy tới hoàng thành, còn không bằng Giang lang một lần liếc mắt.

Về sau y đi du học bốn phía, lúc đến Tây Cảnh Đại Thịnh, đụng phải Tây Hồ tới xâm phạm, y ở cùng một chỗ với Tuần tiểu tướng quân, bài mưu kế diệu, liền công hãm hai thành tây Hồ, Hoàng Thượng đại hỉ, phong y làm tiểu Huyện Hầu Đại Thịnh.

Năm đó y mới mười sáu tuổi, trên dưới triều đình đều công nhận y là trụ cột tương lai.

Chẳng biết từ lúc nào, người thiếu niên thiên tài này lại phai mờ như vậy.

Đến cùng là từ khi nào, Thị Lang bộ Hộ vùi đầu nghĩ lại, hình như là một năm trước? Hắn cũng không rõ lắm.

Cụ thể là như thế nào cũng chẳng ai rõ ràng, hắn vừa cẩn thận suy nghĩ, rất nhanh liền nghĩ đến một nguyên nhân, Giang Hoài Lê cậy tài khinh người, không thông tình đạt lý, không biết điều.

Đại Thịnh không tránh nam phong, trong dân chúng không ít người cưới nam vợ. Xác thực, trong thế gia đại tộc ít gả nhi tử, nhưng đây chính là Hoàng Thượng tứ hôn, huống chi y gả đi cũng không phải làm thiếp, mà đi làm Vương phi.

Y quỳ ở ngoài điện hoài không dậy như vậy, không phải khiến Hoàng Thượng khó xử sao, kháng chỉ bất tuân thế nhưng là tội chết!

Trách không được Hoàng Thượng đối với y ngày càng không thích.

“Ầm ầm! —— ”

Tiếng sấm vang rền, ngẩng đầu lên, nước mưa đã rơi xuống trên mặt.

Trời mưa, nước mưa xối xả, hai vị đại thần vội vã rời đi.

Giang Hoài Lê còn quỳ trên mặt đất, y phục vừa ướt lại khô, giờ phút này triệt để ướt sũng.

Mưa quất vào chân, y không còn cảm giác gì nữa. Mưa lăn trên hàng mi dài, Giang Hoài Lê ngẩng đầu, xuyên qua màn mưa mờ mịt nhìn về phía trước, cửa đại điện vẫn đóng chặt, thái giám canh giữ ở hai bên không nhúc nhích.

Mưa lại rơi một khắc, vẫn như thế, nước mưa bao phủ hoàng cung yên tĩnh và giá rét.

Giữa mơ mơ hồ hồ, Giang Hoài Lê cảm giác mưa đã ngưng, ngẩng đầu nhìn mới biết là có người che dù cho y.

Giang Chiêu Dung tới vội vàng, trên người còn có vết nước mưa, trên mặt còn nhiều hơn, nước mưa thấm ướt lông mày khóe mắt, giống như là nước mắt chảy ra.

"Nương nương." Rất lâu không mở miệng, thanh âm Giang Hoài Lê nặng như chì.

Dù che mưa hơi thấp, che khuất mặt Giang Chiêu Dung, Giang Hoài Lê thấy không rõ mặt của nàng, chỉ thấy tay nàng run run, không bao lâu, nàng ném dù trong tay, lại đẩy dù trong tay cung nữ ra, vén váy quỳ gối trên mặt đất trơn ướt băng lãnh.

Mưa to bàng bạc, nháy mắt đã làm ướt váy nàng.

“Nương nương, đừng...”

Cung nữ cùng thái giám hét lên lấn át tiếng của Giang Hoài Lê, thái giám canh giữ ở ngoài điện rốt cục động đậy, bọn hắn sẽ không vì Giang Hoài Lê mà chọc giận hoàng thượng, nhưng Giang Chiêu Dung được thánh sủng liền không giống, lập tức liền có thái giám đi vào bẩm báo Hoàng Thượng.

"Giang Hoài Lê thật muốn kháng chỉ không tuân!" Hoàng Thượng tích lửa giận đến trưa, nghe thấy Giang Chiêu Dung cũng quỳ bên ngoài liền bộc phát, thiên tử tức giận như Lôi Đình, dọa tiểu thái giám đến bẩm báo run lẩy bẩy, “Đi nói cho Giang Hoài Lê, y gả cũng phải gả, không gả cũng phải gả!”

Phát giận trong chốc lát, hắn vẫn là tự tay cầm dù che mưa ra ngoài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play